Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 343: Lễ Bái Lạc Hoàng




Tu vi hiện nay của hắn là Yêu Sĩ tam trọng cảnh giới, nhìn qua thì cao hơn tên Trần Vân Thanh này nhiều, nhưng mà cảnh giới của hắn mới vừa đột phá không lâu, cả đêm còn bị Tô Hòa đuổi giết đến bở hơi tai, Chân Khí trong người đã cạn kiệt, đừng nói là một tên Yêu Sĩ nhị trọng cảnh giới như tên Trần Vân Thanh này, ngay cả một tên Yêu Giả cũng có thể dễ dàng lấy mạng của hắn, gặp phải Trần Vân Thanh trong lúc này, xem như Tô Trục Lưu hắn khí số đã hết.

"Sao ta lại không thể ở đây..?" Trần Vân Thanh hơi có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Nhìn tên Tô Trục Lưu này hành động cùng lời nói, Trần Vân Thanh có cảm giác là Tô Trục Lưu đang rất sợ hãi hắn một dạng.

Hắn nhớ mình cùng Tô Trục Lưu ân oán cũng đã kết thúc từ lâu rồi, sau khi Tô Trục Lưu nghe lời hắn đổ tội cho Trần Tiên Phượng cô gái kia, mọi duyên nợ của hai bên xem như cũng đã kết thúc, Trần Vân Thanh hắn cũng không có cho người đi tìm Tô Trục Lưu nửa, hai người xem như người dưng quan hệ, ngày thường gặp lại cũng không có vấn đề gì.

Cũng không hiểu vì lý do gì mà Tô Trục Lưu lại sợ mình đến như vậy.

Còn nữa, trang phục hiện tại cùng mấy vết thương trên người của Tô Trục Lưu này là do ai gây ra đây, nhìn qua giống như Tô Trục Lưu đang bị người khác đuổi giết khá thảm.

Chuyện này là như thế nào vậy kìa, ở Chấn Nam Thành nơi đây Tô gia thế lực rất mạnh, Tô Trục Lưu còn là đệ tử của Nội Viện của Tô gia, còn có người nào cả gan đi đuổi giết tên này công khai như vậy, tên đó không sợ Tô gia trả thù hay là sao?

Ân..! Tô Trục Lưu bị đuổi giết thảm như vậy, không có Tô gia trưởng bối ra tay giúp đỡ, bên trong này chắc có vấn đề.

"Vân Thanh sư huynh.!Không có gì..! Tôi chỉ ngạc nhiên sáng sớm như vậy anh không ở Trần Phủ mà xuất hiện nơi đây nên tôi có chút ngạc nhiên mà thôi..!"

Tô Trục Lưu ánh mắt chỉ mặt đặt tên vẫn rất là khá, từ những biểu hiện của Trần Vân Thanh, hắn suy đoán Trần Vân Thanh không có biết về chuyện Tô gia của hắn bị người ta diệt tộc, cũng sẽ không có tham gia vào bên trong công cuộc đồ sát Tô gia hắn đêm ngày hôm qua, ánh mắt tên này nhìn hắn không có sát ý, đã chứng minh được điều đó, làm cho vừa rồi hắn sợ bóng sợ gió một hồi, chút nữa liền đã phạm phải sai lầm mất rồi.

Nghĩ lại cũng phải, theo tin tức mà hắn nhận được, tham gia vào việc giết Tô gia của hắn người có tu vi thấp cũng là Yêu Sĩ ngũ trọng trở lên, Trần Vân Thanh này chỉ là Yêu Sĩ nhị trọng, làm gì đủ tư cách tham gia.

"Đến Lạc Hoàng Miếu sáng sớm..?" Trần Vân Thanh nhíu mày, nhìn lại Tô Trục Lưu này một chút, vốn chẳng muốn giết tên này trước đây, bỗng dưng trong lòng của hắn bây giờ lại có suy nghỉ khác.

Lạc Hoàng Miếu phía Nam này là hang ổ của Cái Bố Tông, những người bình thường không có biết, nhưng những nhân vật có máu mặt đều biết đến chuyện này, bây giờ Cái Bố Tông đã bị hắn diệt ngay trong đêm, sáng ra có người nhìn thấy hắn xuất hiện tại đây, nhiều người sẽ nghi ngờ, bọn họ sẽ nghĩ Cái Bố Tông không phải do hắn giết, cũng có thể là hắn sẽ phát hiện manh mối gì.

Dù sao thi hắn cũng là người xuất hiện ở đây đầu tiên mà, khi đó, phiền toái sẽ kéo đến với hắn nhiều hơn, với chính sách thà giết nhầm không bỏ sót của đám thế lực kia, e là hắn cũng khó thoát nạn, xem ra không thể để cho Tô Trục Lưu này sống được rồi.

"Vân Thanh sư huynh..! Tôi có việc gấp cần đi trước...! Không dám làm phiền anh đến lễ bái Lạc Hoàng Đại Đế nữa..!" Tô Trục Lưu trong lòng có chút run rẩy.

Trần Vân Thanh chắc chắn không có tham gia vào việc đồ sát Tô gia bọn họ, nhưng việc y xuất hiện ở nơi đây vào lúc sáng sớm như thế này, quá sức là đáng nghi ngờ, chắc chắn là đang làm chuyện gì mờ ám không cho người khác biết.

Tô Trục Lưu hắn trong lúc vô tình lại đi phát hiện ra điều này, làm cho Trần Vân Thanh nãy sinh ý định muốn giết hắn, thật sự là hắn quá xui xẻo đi mà, yên bình rời đi nơi này là được rồi, cần gì phải nhiều chuyện đến như vậy kia chứ.

"Lễ bái Lạc Hoàng Đại Đế..?" Trần Vân Thanh gật đầu, tên này đưa ra lời giải thích cũng không có sai.

Hôm nay là ngày mùng một tháng mười hai, ngày này bốn ngàn năm trăm năm trước, Lạc Hoàng Đại Đế bỗng dưng biến mất, có lời truyền ngôn Lạc Hoàng Đại Đế đã đắc đạo thành tiên, đi đến một cái thế giới trên trời, nên vào đúng ngày này hàng năm, dân tộc sống bên trong Lạc Việt Vương Quốc liền sẽ đến Lạc Hoàng Miếu đế thắp hương cúng bái tưởng niệm ngài ấy.

Người nào đi càng sớm, cầu nguyện sẽ càng linh thiêng, Trần Vân Thanh hắn đến đây vào thời điểm sáng sớm trong ngày, cũng không làm cho người khác phải nghi ngờ, vì không bao lâu nữa, số người đến Lạc Hoàng Miếu nơi này sẽ càng lúc càng đông mà thôi.

Chậc. Chậc..! Thật là khó nghĩ, một tên thông minh hiểu chuyện như Tô Trục Lưu, giết đi cũng thật đáng tiếc, mà tha cho tên này cũng không xong, phải nghĩ xem xử lý y thế nào mới ổn đây.

"Ha ha ha...! Cái thằng chó con..! Thì ra mày chạy đến nơi này..! Tao muốn xem lần này mày làm sao có thể chạy trốn được nữa..!"

Không chờ cho Tô Trục Lưu rời khỏi mấy bước, trước cửa lớn của Lạc Hoàng Miếu xuất hiện Tô Hòa, nhìn Tô Trục Lưu thảm hại vô cùng như bây giờ, hắn không khỏi cười lên đắc ý cùng sảng khoái.

Khi nhận nhiệm vụ đuổi giết Tô Trục Lưu, Tô Hòa hắn cũng không nghĩ là chuyện này lại khó khăn vượt ngoài suy nghĩ của hắn như vậy, ban đầu là ăn thiệt thòi trong tay của Tô Tất Nhi, sau đó khó khăn lắm tìm được Tô Trục Lưu lại bị tên này dùng các thủ đoạn mà bọn khốn Tô gia Trưởng Lão để lại thoát thân, không ít lần hắn chút xíu nữa đã phải chịu thiệt trong tay của Tô Trục Lưu.

Đến bây giờ hắn nghĩ lại cũng không thể nào tưởng tượng ra được, mình đường đường là một Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ, lại chút nữa bị hại trong tay một tên Yêu Sĩ tam trọng vừa mới đột phá, chuyện này nói ra chắc cũng không có ai tin.

Nhưng thôi, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Tô Trục Lưu lần này chắc chắn là phải chết trong tay của hắn.

"Trần gia Nội Viện đệ tử..?"

Tạm thời bỏ qua Tô Trục Lưu đang run sợ nằm một bên không dám cử động chỉ chờ chết bên kia, Tô Hòa liếc mắt qua bên cạnh Tô Trục Lưu không qua ba mét Trần Vân Thanh, hắn hơi có chút bất ngờ lên tiếng.

Các gia tộc thế lực đều có tiêu chí riêng trên trang phục để người khác nhận ra thân phận của mình, đồng thời cũng trấn áp bọn đạo chích có ý đồ xấu với lại đệ tử gia tộc, dường như tất cả thế lực có chút tiếng tăm trên Nam Hoang Chi Địa này đều sẽ làm như vậy.

Tô Hòa hắn là người từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt tại nơi Chấn Nam Thành này, đối với ký hiệu của các gia tộc hiểu quá rõ, đặt biệt đây lại là thế lực lớn nhất Chấn Nam Thành Trần gia, người của Chấn Nam Thành không có ai không biết, hắn chỉ nhìn qua là đã nhận ra ngay.

"Tiền bối..! Ân oán riêng của Tô gia các vị, tôi không có hứng thú xen vào..! Tôi xin đi trước một bước..!" Trần Vân Thanh nhìn Tô Hòa chỉ đích danh thân phận của mình, cũng không có quá bất ngờ, tiến lên một bước ôm quyền nói.

Tên Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ này là người của Tô gia, nhìn vào thái độ của y với lại Tô Trục Lưu, cũng như Tô Trục Lưu rất sợ hãi khi gặp nhau này, Trần Vân Thanh hắn đã biết chắc chắn người đuổi giết Tô Trục Lưu là tên Trưởng Lão trước mặt đây. Trần Vân Thanh hắn cùng Tô Trục Lưu chỉ là quan hệ hợp tác, thậm chí có thể nói là lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của từng người, xong việc rồi thì đường ai người đó đi, không có thân thuộc lắm, Trần Vân Thanh hắn hoàn toàn không có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ Tô Trục Lưu.

Hơn nữa đây là ân oán riêng bên trong Tô gia đám người này, Trần Vân Thanh hắn là một người ngoài, không có cái tư cách gì đi xen vào.

"Hắc hắc hắc..! Anh bạn nhỏ..! Cậu không cần phải đi vội như vậy đâu..!"

Khác với lại suy nghĩ của Trần Vân Thanh, Tô Hòa lại không cho là như vậy, hắn đứng chắn ngang cửa ra vào, không cho bất kỳ người nào rời đi, xuất ra thanh kiếm trong tay chỉ vào Trần Vân Thanh, ánh mắt liền có rất nhiều sát ý, khỏi cần phải nói trắng ra, người khác cũng là hiểu Tô Hòa đang muốn làm cái gì.

"Muốn chết..!" Trần Vân Thanh ánh mắt chuyển sang lạnh dần, kiếm trong tay cũng đã rời khỏi võ, lấy tốc độ của một Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ tấn công về phía Tô Hòa.

Đối phương ý định giết mình đã là quá mức rõ ràng rồi, bây giờ dù mình có nói cái gì đi chăng nữa, cũng không thể nào thay đổi được quyết định của đối phương.

Đã không có đường thương lượng, vậy thì cũng chỉ có thể cùng đối phương đánh một trận một mất mộ còn mà thôi.

"Không biết sống chết..!"

Tô Hòa trong lòng có chút khen ngợi dũng khí của đối phương, nhưng đối với thực cũng như cách xuất thủ chậm chạp của Trần Vân Thanh, hắn không có đề cao, cũng không có để trong lòng, tên này luận về thực lực cũng như Yêu Kỹ, còn kém quá xa so với lại Tô Trục Lưu.

Dù là thế, hắn cũng quyết định sử dụng bảy thành Chân Khí vào trong kiếm chiêu, đối phó với lại Trần Vân Thanh.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.