Tiên Võ Đế Vương

Chương 334




Chương 334

“Chẳng còn cách nào, ai bảo nhân phẩm của đồ đệ nhà muội kém như vậy chứ?”, Đạo Huyền Chân Nhân day day trán: “Sư muội không phải quên đi cuộc so tài ngoại môn mấy ngày trước, đồ đệ của muội gặp phải những ai sao, số hắn cũng thật là…”

“Thôi đừng nói gì nữa, nó đúng là đứa trẻ đen đủi”, Sở Huyên vỗ vỗ trán.

……

Đêm khuya, Diệp Thành lại lén lút chui ra khỏi hầm, hắn ngó ngang ngó dọc.

A….!

A…..!

Ngay sau đó, không biết từ góc nào trong rừng hoang liên vang lên tiếng kêu gào.

Diệp Thành giở mánh khoé, tận dụng khả năng bá đạo của roi sắt và nhiều bảo bối khác, hắn càng cướp càng bội thu.

Giống như mấy lần trước, Diệp Thành lấy đi toàn bộ bảo bối của đệ tử nội môn, trước khi đi còn không quên lột sạch đồ trên người bọn họ.

Còn có một việc đúng như hắn đoán, đó chính là các đệ tử nội môn trước khi bị đánh ngất đều cố gắng dính truy tung phù lên người hắn, đây có lẽ là âm mưu của nhóm người phía Khổng Tào.

Có điều, Diệp Thành đã bị mắc mưu một lần, sao hắn có thể để mắc mưu lần thứ hai, truy tung phù lập tức bị hắn tiêu huỷ.

“Muốn hại ta sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, lại lần nữa biến mất.

A….!

A….!

Không lâu sau đó, từng tiếng gào thét thảm thiết lại vang lên, các đệ tử nội môn chia nhau ba người một nhóm bị đánh ngất, còn bị lột sạch đồ và bị trói bằng tiên thừng, tiếp sau đó là chìm vào cơn mê do mê hương gây ra. Cuối cùng, Diệp Thành đào cái hố chôn bọn họ xuống.

A….!

A….!

Đêm khuya, rừng hoang vốn yên tĩnh thì lại trở nên hết sức huyên náo, ở một số nơi nào đó trong rừng cứ thế vang lên tiếng kêu gào thảm thiết như vậy.

Vì Diệp Thành không ngừng xử lý các đệ tử nội môn nên những người mà Khổng Tào có thể sử dụng đến ngày càng ít đi, thậm chí tới cuối cùng về cơ bản chỉ còn lại ba tên oan gia ngõ hẹp bọn họ.

“Khốn khiếp”, cả ba tên tức tối, mặt mày tối sầm cả lại.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng một tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì, cho dù có chút danh tiếng ở ngoại môn nhưng trong mắt bọn họ chẳng đáng để nhắc đén.

Có điều, sau một chuỗi sự việc xảy ra hai ngày nay, bọn họ ý thức được rằng mình đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thành.

Diệp Thành giống như u linh khiến bọn họ không thể tìm ra tung tích, cơ hội tốt đẹp duy nhất xuất hiện vậy mà vẫn để Diệp Thành trốn thoát, đường đường gần một trăm tên đệ tử nội môn, thậm chí ba tên ở cảnh giới Chân Dương mà lại bị một tên tu vi ngưng khí càn quấy.

Lúc này, gần một trăm tên đệ tử nội môn được cử vào rừng hoang thì giờ chỉ còn lại không tới mười người, điều này bảo bọn họ không tức tối làm sao cho được. Nếu như bắt được Diệp Thành còn dễ nói, còn nếu không bắt được Diệp Thành thì bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả nội môn.

Lúc này, Diệp Thành – kẻ khiến tất cả đệ tử nội môn phải tức giận đã tìm cho mình một nơi cây cối um tùm nép vào.

“Là chỗ này”, Diệp Thành ngó ngang ngó dọc, thấy không có người thì mới rút một giỏ đạn địa lôi ra, sau đó cẩn thận chôn xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.