Không biết có kẻ nào đãng trí như ta không, soạn nháp cho chán rồi đưa ra chỉnh sửa lấy, không ctrl S mà tắt ngay máy không. Mở tới mới nhớ lấy chỉnh sửa mà chưa lưu. Quá mức đãng trí mà.
Quả thật không ngờ tới, chỉ một ngôi làng nhỏ có thể ghi chép lấy lượng lớn thông tin hữu ích. Hắn cảm giác có chút vui mừng, không sai biệt lắm hắn tới nơi này là đúng.
Không chỉ ghi chép lấy thông tin Hung Thú ngay cả thông tin liên quan tới Hồn Thú cũng được nhắc tới rất nhiều. Đọc tới liên tục từng trang ghi chép lấy, toàn bộ đều được ghi lấy khá kỹ càng, hắn nhanh tay mở lấy, liên tục cho tới khi có ghi chép tới đầu Hoàng Kim Hổ mới có chút dừng lại. Tới đây Phong Thần có chút nhớ lại, lúc trước hắn có cứu lấy một đầu Hoàng Kim Hổ a.
Hoàng Kim Hổ ghi chép rất rõ. Thực lực nó đâu chỉ thuộc Hồn Thú đỉnh cấp, tu luyện tới đỉnh phong thậm chí có tiến hóa. Thực lực nó đâu chỉ mạnh kinh người, nó có thể vượt cấp mà chiến dễ như lật tay thậm chí có thể giết ngược. Tới đỉnh phong thân thể kích thước không chúng quá to lớn thân dài khoảng chừng 7m cùng cao 3m khả năng đặc biệt nắm giữ rất mạnh, có thể xem thực lực không yếu. Ghi chép tương đối ngắn, không có nhắc tới khả năng tiến hóa của nó nhưng cũng đủ để hắn nhận biết. Cũng có chút nghĩ thời gian này đầu kia Hoàng Kim Hổ thực lực đạt tới đâu rồi a.
Liên tục từng trang sách hắn lật qua. Không tới 1 canh giờ hắn hầu như đọc hết cuốn đầu tiên, cảm giác hắn thu được thông tin quá lớn, nó dày đâu chỉ hơn một gang tay. Tiếp đến cuốn thứ hai thứ ba. Từng cuốn ghi chép có chút khác từ thảo dược tới tinh thạch, hồn thạch. Từng loại ngọc thạch, chưa kể còn ghi lại cách chế tạo vũ khí.
Từng loại ngọc thạch, tinh thạch khác nhau mang lại nhiều khả năng khác nhau từ kháng nhiệt, kháng băng, trọng lực có rất nhiều khả năng khác nhau, lúc trước hắn có thu được khá nhiều ngọc thạch trong tay, lướt lấy tìm tới. Quả là ghi chép đầy đủ, từng cái ghi chép viết rõ. Ngọc thạch hắn thu lấy không mang lại giá trị quá lớn chỉ có khả năng làm trang sức một trong mà thôi. Không chỉ ghi rõ tên từng loại mà còn ghi tới nguồn gốc cũng như cách để tìm tới nó.
Liên tiếp từng cuốn sách được mở ra, lúc này hắn cảm giác có chút mệt mõi, có quá nhiều thứ hắn ghi nhớ khiến hắn có chút quá sức, không thể tiếp thu hơn. Tới vậy là được!
Hắn ngồi xuống tỉnh dưởng, nhắm mắt dưỡng thần. Cảm nhận linh khí tiến vào khác hẳn, linh khí ở đây tu luyện chắc chắn giúp hắn tiến triển rất lớn. Có thể hắn tại đây một thời gian đủ để tu luyện. Đạt tới thực lực hắn xem là mạnh mới rời đi một dạng. Thực lực hắn lúc này cũng đã đạt tới cửu giai nhưng muốn đột phá Vương cấp quả thật cần một thời giai tương đối dài.
Nhân lúc nghĩ ngơi hắn tập trung xem bộ pháp mới có khả năng gì. Cảm giác đầu tiên bộ pháp có chút hơi cứng ngắc. Đúng như tên gọi Phá Ảnh, tốc độ di chuyển nhanh một cách đáng kinh ngạc, đâu chỉ để lại tàn ảnh, lóe lên rồi biến mất không để lại thứ gì. Tàn ảnh cũng từ đó mà tan biến. Đâu chỉ thua [Thuấn Di] của hắn a. Thậm chí còn tốt hơn, tốc độ nhanh kết hợp cùng hai cái bộ pháp hắn nắm giữ chắc chắn có thể tạo ra một bộ pháp đỉnh cấp. Phong Thần trên mặt nở ra nụ cười thỏa mãn.
Lão tử là thiên tử a!
Hắn cảm giác tựa như luôn luôn may mắn một dạng.
Cái bộ pháp mới có liên quan tới ba cái đại võ kỷ đao pháp tựa như có điểm liên kết, tỷ như cũng chỉ kết hợp lại mới có được thực lực mà bộ võ kỷ nắm giữ. Hắn tỉnh tâm lướt ngang toàn bộ một lượt các võ kỷ còn lại, hắn trong Hồn Hải tựa như bãi tập, trên tay đại đao cán dài gần 5 thước, lưỡi đao to bản gần 2 thước độ dài. Thôi diễn trông khá thành thạo, hắn cảm giác [Phá Nguyệt Đao] một trong dễ tu luyện nhất khó nhất [Phá Đao Kỷ] muốn luyện tới đại thành hắn cảm giác tựa như có chút khó, thời gian bỏ ra đâu chỉ ngắn thậm chí phải vài năm mới có thể.
Từng cái tiểu thành hắn tôi luyện dần xem như thành thạo, có thể phát huy ra một phần thực lực. Hắn tu luyện đâu để ý tới thời gian, không biết phía bên ngoài có thứ gì. Hắn quá nhập tâm, thời gian dần chuyển tối một dạng. Sắc trời trầm xuống mà hắn vẫn đang tu luyện. hắn không biết lấy phía bên ngoài đám người vẫn đang liên tục chuẩn bị. cái này đại tiệc này không phải nhỏ mà toàn bộ đều tham gia đâu chỉ gần 500 người a.
2 canh giờ hắn tu luyện, đẩy [Phá Nguyệt Đao] đạt tới sơ thành một cái tiểu cảnh giới mà thôi. Hồn Hải hắn quả thật là lớn, có thể tạo thành thực thể có ý thức giúp tu luyện cách nhày quá mức khiến người ta phải học hỏi lấy, hắn không cần phải tự thân tu luyện như bình thường. Tu luyện như vậy đâu chỉ tiết kiệm được lượng lớn thời gian a.
Cảm nhận thấy bên ngoài có chút thay đổi, lượng linh khí tựa như mang lại cảm giác lành lạnh ngày một nồng đậm, cái này chắc chắn trời đã chuyển tối, không biết bên ngoài đám người kia chuẩn bị tới đâu, người làm khách đâu thể tùy tiện tới muộn như vậy.
Cũng tới lúc phải ra ngoài!
Hắn đứng dậy, hai tay chắp ra phía sau đi ra, hăn cảm nhận thấy bên ngoài cánh cửa có một nhóm người đang đứng tựa như đợi hắn một dạng, nhận thấy cái này khí tức có chút già, chắc chắn mấy vị lão nhân đứng đợi một hồi lâu. Từng vị tựa như cốt linh đều ngoài 80, đến cái này tuổi chắc chắn họ nắm giữ quyền hạn trong làng rất lớn. Nghe thấy tiếng bước chân từ phía trong thư phòng phát ra, đám lão nhân lúc này mới tiến tới.
“Để các vị đợi lâu a”.
Phong Thần lời nói tựa như có sức mê hoặc, trong tu luyện chuyên sâu như vậy mà vẫn có thể phát hiện đám người phía ngoài, điều này khiến đám lão nhân kia có chút giật mình.
“Không sao, không sao. Lão huynh quả thật thực lực khó lường, tu luyện chuyên sâu mà vẫn có thể phát hiện bọn ta. Bội phục a”.
Một vị lão nhân hai tay chắp ra phía trước lên tiếng. Lão nhân tên Tống Viễn Thành là trưởng lão một trong, thực lực có thể nói là ngang bằng với Thuấn Phong không thua kém.
“Mời. Đại tiệc chuẩn bị hoàn tất, lão huynh tới tham gia”.
Ân!
Phong Thần gật đầu, theo tới. Có chút kinh ngạc, từ già tới trẻ, đủ mọi lưới tuổi đều tụ tập thành một hàng dài. Hầu như toàn bộ người trong làng đều tập trung tới. Ánh mắt chú ý tới, Phong Thần có chút cảm giác không quen thuộc, có chút ngượng, dù gì cũng lần đầu nhìn thấy.
Chưa kể, khung cảnh xung quanh cảm giác tựa như có chút tráng lệ lấy, từng cái căn nhà nhỏ bằng gỗ cùng đất bùm mà thôi nhưng cái này loại bùn đất có chút khác biệt, được cái này ánh sáng chiếu lấy tựa như trông khác biệt, không khác gì một cái trải dài tường thành xây dựng từ gạch thu nhỏ một dạng. Không nhìn kỷ chắc chắn bị cái này hút hồn lấy.
“Đa tạ các vị, vì một vị khách không mời như ta mà đón đãi quá nồng hậu, lão phu có chút mộng a”.
Phong Thần nhanh miệng, việc gì thị việc chứ đầu tiên phải cảm tạ đám người trong làng. Đâu thể quên đi lễ tiết a. Bước chân đi theo đám lão nhân, hắn được đám người hướng dẩn rất tận tình, tựa như thân thuộc lấy một dạng.
“Phong Thần huynh quá quan trọng lễ tiết a, mời ngồi”.
Thuấn Phong cạnh bên tựa như ngăn lại, đều là đồng thân đâu thể quá lễ tiết. Lão Thuấn Phong đưa tay hướng hắn ngồi xuống cạnh bên, phía trên này tụ tập đa số đều là lão nhân cùng những người có chút lớn tuổi kéo dài tới phía kia từng đứa trẻ nhỏ đang có chút vui đùa lấy.
Phong Thần ngồi xuống, phía trước mặt từng phần thịt Hung Thú cùng rất nhiều loại hoa quả dại, xung quanh có rất nhiều vò riệu lớn xếp lấy, có thể tùy tay liền có thể rót lấy. Phải công nhận, đám người này rất chú trọng tiếp khách. Quá nồng hậu.
Không biết phải săn giết bao nhiêu đầu Hung Thú mới đủ a. Chí ít gần 100 đầu không hơn, chưa đến nữa ngày thời gian đã có thể săn giết cùng chuẩn bị tới vậy, làng này quả thật rất đồng tâm. Phải biết Hung Thú tại đây không yếu, có thể săn giết nhiều tới vậy quả thật rất khó. Từ trong miếng thịt hắn có thể cảm nhận thấy toàn bộ khí tức tại thiên đám Hung Thú chí ít cũng phải bát giai trở lên, thậm chí có đầu còn chạm ngưởng Vương cấp một bước nhỏ mà thôi.
Phong Thần trên tay bát riệu lớn hướng đám người mời tới, xem bát đầu tiên để làm quen cũng như kết thân một dạng. Đám người không từ chối mà còn rất đón tiếp, uống hết. Thanh âm đám người tựa như rất vui vẻ lấy, từng cái thanh âm tựa như rất sảng khoái một dạng, tại đây đám người tựa như không phân biệt tuổi tác cùng giới tính, đến cả đứa trẻ nhỏ cũng biết uống riệu, thậm chí có chút nhạt như nước có thể. Trên tay đám người từng miếng thịt lớn đưa vào trong miệng, không sai biệt lắm đúng là hương vị này a. Mùi thịt thơm nức, cảm giác thoải mái khi ăn tựa như được bổ sung lượng linh khí tiến vào.
Liên tục từng người tiến tới mời lấy. Phải công nhận hắn tửu lượng quả thật kinh khủng, giống uống nước một dạng. Thực chất lượng riêu uống vào hắn đều vận chuyển [Thôn Thiên Ma Công] luyện hóa toàn bộ chuyển thành linh khí bổ sung Hồn Hải. Loại riệu này được làm rất kỳ công, hương vị quả thật nồng đậm, cảm giác uống vào rất sảng khoái. Hương vị pha lấy từ thảo dược cùng nhiều loại trân quý khác, không thể thiếu huyết dịch Hung Thú. Huyết dịch Hung Thú quá mức nồng đậm, không điều chế kỹ càng có thể khiến cái này riệu bị mất đi hương vị thậm chí còn làm hỏng lấy, chưa kể thời gian ủ lấy quá mức phù hợp, hương vị không sai biệt lắm.
Đám người cười nói vui vẻ, tựa như thân thuộc từ rất lâu. Lão già Thuấn Phong quá mức vui vẻ, kể rất nhiều chuyện mà hắn từng trải qua. Giời thiệu rất nhiều người, liên tục từng cái một, một tối hắn có thể nhận biết được hầu như lượng lớn đám người.
Đám người đi tới tỏ ra rất thân thiện, vui vẽ tiến tới. Phong Thần đâu thể không đáp lời, một đại tiệc mà hắn tưởng chừng không mong đợi lại làm hắn kinh ngạc. Hơi có cảm giác ấm lòng. Cảm nhận lấy cái này đại tiệc tựa như kéo dài xuyên suốt tới sáng. Liên tục từng vò riệu được mang lên, ước chừng mấy trăm vò lớn. không biết bao lâu mới có thể ủ được. Một bửa tiệc mà có vẻ rất tốn kém a.
Phía xa Thuấn Thiếu Thiên đi tới, trên tay bát riệu hướng tới Phong Thần, hắn lần đầu tiên có chút khác lạ cảm giác.Từng cái bước chân nhè nhẹ tiến tới, hắn cảm giác có chút thở dốc lấy tựa như đang lo ngại.
“Tiểu bối Thuấn Thiếu Thiên, lúc trước có chút mạo phạm, mong thiên nhân lượng thứ”.
Hắn hai tay bưng lấy vò riệu rót tới, hắn rót riệu cảm giác có chút thuần thục, lượng riệu chảy xuống tựa như không có lấy dị động, có thể nghe thấy thanh âm vang lên nhè nhẹ cùng từng cái gợn sóng nhỏ va chạm lấy, rớt đầy tới hắn hai tay giữ chặt lấy đưa tới mời.
“Chuyện củ không có việc. Ta cũng không phải thiên nhân gọi ta tiếng tiền bối là được”.
Phong Thần đưa tay nhận lấy, quả thật chuyện này hắn cũng đã nhận thấy từ trước, hắn có chút khó nói lấy phía trong thâm tâm vị nam nhân kia mang lại cho hắn một cái cảm giác có chút gì đó khiến hắn nhớ tới, tiếp nhận hắn hai tay đưa lên cao hé miệng uống một ngụm lớn tới cạn.
Thuấn Thiếu Thiên thây vậy nở ra nụ cười mừng rở, có thể xem đây là bước đầu a. Nhanh chóng quay lại vị trí. Phong Thần cũng không khác, hắn biểu lộ có chút hiếu kỳ với trung niên nhân kia.
3 canh giờ sau đại tiệc dần kết thúc, lúc này thời gian cũng đã quá nửa đêm lâu a, khoảng 2 canh giờ tới trời chuyển sáng, đám người rời đi. Phong Thần cùng Thuấn Phong quay trở lại biệt viện, hắn tạm thời nương nhờ tại đây. Hắn có nhận định hơi đổi đối với đám người. Hắn nợ làng này một ân tình lớn cảm giác, sau này gặp khó hắn chắc chắn hết sức trương trợ.
Đợi Thuấn Phong vào phòng tĩnh dưỡng hắn lúc này mới đi ra phía bên ngoài, trên đường trở về tới hắn được lão Thuấn Phong mách nhỏ lấy, ngoài xa kia trong rừng có một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng ngay cạnh rừng trúc, hắn đưa tay cảm nhận lấy một hồi mới ngồi xuống xếp bằng tiếp tục tu luyện.