Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Quyển 2 – Chương 5: Chiến vân




Gió đầu đông lạnh như dao cắt, cứa lên mặt bỏng rát, đi lại trong quân
doanh, nghe thấy tiếng thao luyện, tiếng đao kiếm vang lên chát chúa,
lúc này Nhan Bạch mới thở phào một hơi - đây mới chính là đất của
chàng, chỉ có trở lại trong quân, chàng mới cảm thấy được giá trị đích
thực của mình..

Mấy hôm nay, tuy bề ngoài mọi việc tựa hồ vẫn
yên tĩnh, nhưng cái nàng "Vương phi" mới qua cửa này, thật sự làm chàng
phiền não không ít. Vị Thất hoàng tử từng qua lại dàn xếp giữa các chư
hầu để chèo chống quân đội của Thái tử, cũng có cảm giác tâm lực mệt
mỏi.

"Đúng là chỉ có tiểu nhân và nữ tử là không đối phó nổi" Phó tướng Thẩm Thiết Tâm ở ngay bên cạnh, tuy nói là thuộc hạ, nhưng cũng
nhiều năm ở chiến trường cùng vào sinh ra tử, sớm đã kết một mối giao
tình thân mật. Khi nghe Nhan Bạch thở dài, biết trong lòng chàng có điều phiền não, liền lên tiếng với hàm ý chia sẻ, nhưng vừa nói ra, liền lắc đầu nói tránh đi "Không hẳn là vậy. Nữ tử như Thái tử phi lại thật
tuyệt vời. Thất điện hạ, xem ra lần này ngài đã phải khổ cực nhiều vì
đại cục"

"Trong quân gần đây có chuyện gì nữa không?" Trong vô
thức, những ngón tay lướt nhẹ trên đám binh khí đặt trên giá, Hoàng tử
Tuyết Nhai sắc mặt bình thản, tựa hồ không muốn tiếp tục cái đề tài này, chuyển ngay sang vấn đề khác.

Sắc mặt Thẩm Thiết Tâm hơi trầm xuống một chút, bàn tay nắm chặt vào cán đao trên hông, hồi lâu mới đáp: "Dương Định chết rồi!"

"Cái gì?" Hoàng tử Tuyết Nhai lập tức quay đầu lại, không giấu được ánh mắt đau đớn và kinh hãi.

Thẩm Thiếp Tâm đầu cúi gằm xuống, gân xanh đột ngột nổi cuộn trên tay, cắn
răng đáp "Năm ngày liền, Thiết Tiễn tướng quân Tôn Tri Tuyền của Vĩnh
Lân Vương đến dưới thành khiêu chiến, Dương Định trấn tĩnh không được,
liền tự dẫn quân ra ngoài thành ứng chiến..."

Nhan Bạch đổi sắc lạnh giọng: "Hắn làm sao có thể là đối thủ của Tôn Thiết Tiễn. Không phải muốn tìm chết sao?"

Thẩm Thiết Tâm đột nhiên quỳ xuống, trong thanh âm có tiếng nghẹn ngào: "Dạ. Chỉ vì Dương Định vốn là kẻ nóng tính... Hắn nói cho dù là Thất hoàng
tử không ở đây, cũng không để loại người như thế lăng nhục. Thuộc hạ
không thể ngăn cản được hắn, xin Thất điện hạ xử phạt!"

Tuyết Nhai không nói gì, nhắm mắt lại, rồi lạnh nhạt hỏi: "Hậu sự của hắn có lo chu tất không?"

"Thái tử đã phái Thiệu Quân ra ngoài trợ chiến, tiếc thay đã muộn một bước.
Thủ cấp, thủ cấp.. đã bị..." Thẩm Thiết Tâm chém mạnh đao xuống đất,
nhưng thanh âm thô hào sang sảng cũng trở nên nghẹn ngào.

Nhan Bạch đứng ở trên đầu thành, hồi lâu không nói gì, gió đầu đông thổi ào ạt, phảng phất như dao cắt qua người chàng.

Rất lâu sau đó, ánh mắt đang bao quát dưới chân thành của chàng mới thu lại - nơi đây lều trại đen đặc, vây kín ba mặt của Diệp thành, chính là
quân của Tứ hoàng thúc Vĩnh Lân Vương. Lều trướng trong quân doanh cờ
vàng nối nhau tung bay, dưới chân cờ là thủ cấp mới chém, đung đưa như
chuông gió trong gió bấc..

"Dương phó tướng tự tiện rời thành ứng chiến, chết không đáng tiếc" Hồi lâu, Hoàng tử Tuyết Nhai mới thốt ra
được một câu, rồi không nhìn nữa, từ trên thành trở về. Thẩm Thiết Tâm
lẳng lặng đi theo, cảm giác được vị Thất điện hạ hình dung đĩnh đạc bỗng trở nên tiều tụy.

"Còn việc gì không?" Vừa đi tới bên cạnh, cũng không quay đầu lại, Nhan Bạch tiếp tục hỏi.

Thẩm Thiết Tâm chần chừ một chút, cuối cùng đáp: "Lương thảo... Lương thảo
chỉ còn chống đỡ được trong mười ngày. Trời đã chuyển sang đông, quần áo rét chưa phát, lòng quân dao động, trong Diệp thành dân chúng đói khổ
rét mướt, cũng có nhiều câu oán hận"

"Không cần gấp, lương thảo
quân bị nhanh chóng sẽ được vận chuyển tới. Viện quân từ Dương quốc một
tháng sau cũng sẽ tới". Nhan Bạch khe khẽ lắc đầu, chỉ thấy, trong thần
thái có chứa nét cười thê thảm "Ngươi xem, bán thân như vậy cũng đáng
giá, phải không?"

"Thất điện hạ" Trong cơn chấn kinh, Thẩm Thiết Tâm bật thốt lên, chẳng biết nói gì cho phải.

Nhan Bạch không nói thêm, chỉ cười khuẩy rồi thong thả men theo tường thành
mà đi xuống, tiếp tục thị sát tình hình quân sĩ. Tuy nhiên, sau khi thấy cái chết của Dương Định, chân chưa bước ra khỏi doanh trướng, đáy mắt
chàng đã thấm đẫm vẻ bi ai, người nào không tinh tế khó lòng nhận ra
những ngón tay chàng đã nắm chặt lại.

Lại có một người nữa ngã xuống. Trong tám trời li loạn, biết bao máu huyết của huynh đệ đã rải trên sa trường?

Ngay khi vừa đi ra khỏi quân doanh, chợt nghe phía xa xa trên đường có tiếng huyên náo

"Sao vậy" Hoàng tử Tuyết Nhai nhíu mày hỏi tên binh sĩ đứng canh ở cửa
doanh, tên sĩ tốt kia đang run rẩy trong gió lạnh se sắt, nhưng nghe
thấy Thất hoàng tử hỏi, vội vàng quỳ xuống trả lời: "Bẩm Thất điện hạ,
mới vừa rồi có một đám nạn dân trong thành đến cửa doanh ồn ào, đã bị
Thiệu tướng quân cho người đuổi đi"

"Bọn họ gây náo vì cái gì?"
Nhan Bạch bật hỏi lên một câu, nhưng thấy khí sắc quần áo của sĩ tốt,
lập tức hiểu được ngay. Trong một năm gần đây, tình hình trong quân còn
đến mức như thế, thì tình cảm của dân chúng càng có thể tưởng tượng ra.

Nghĩ tới thời tiết này, lòng chàng lại càng thêm nặng nề, áp lực vô hình làm chàng có phần thấy khó thở. Nhưng ở phía bên kia, dân chúng dù bị xua
đuổi vẫn dùng dắng chẳng chịu chạy đi, thấy Hoàng tử Tuyết Nhai đi ra
khỏi quân doanh, càng thêm lớn tiếng: "Quân gia, tình hình thế này còn
muốn đánh đến khi nào nữa. Chúng ta đã trụ không nổi rồi".

"Cố mãi đi! Nhà ta đã mấy ngày không có gì ăn rồi. Định để người ăn thịt người à?"

Nhan Bạch không khỏi thất kinh, hoang mang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy
người này mặt mày hốc hác, quần áo rách rưới, run rẩy như cỏ khô trong
luồng gió lạnh se sắt của mùa đông, có mấy người trong tay còn kéo một
nữ nhân, hiển nhiên là cả nhà đã đói rất lâu. Lúc này cố tình mạo phạm
vương pháp, tụ tập tại cửa quân doanh kể lể khổ tình.

Một đám
binh lính vội vàng đuổi theo, đám dân chúng tụ tập đã bị xua tan, chỉ
còn vài kẻ không chịu bỏ chạy bị hãm lại ở chỗ này, không kịp nói câu
nào đã bị loạn côn đánh ngã xuống đất.

"Dừng tay cho ta!" Nhan
Bạch rốt cuộc cũng tỉnh lại, hoảng hốt đi tới, vội vàng quát bảo ngưng
lại. Tả quân kỷ luật nghiêm minh, chủ tướng vừa ra lệnh một tiếng, đã
vội hô binh lính dừng tay, lúc này đám binh sĩ và dân đen cùng quay đầu
lại nhìn vị Hoàng tử Tuyết Nhai đang đứng ở cửa doanh, đợi chàng lên
tiếng "Lương thực sẽ nhanh chóng được chuyển tới" Day nhẹ huyệt Thái
Dương, Nhan Bạch có phần mỏi mệt, mở miệng "Rồi chiến tranh cũng sẽ kết
thúc".

Nhưng nhìn thấy vị Hoàng tử thường ngày ngọc thụ lâm
phong, hôm nay cũng không che giấu được vẻ tiều tụy, bách tính vốn sa
vào cảnh đói khát lại nhao nhao

"Các ngươi lại nói sẽ đến, sẽ
đến. Hai tháng trước đã nói vậy rồi, có phải muốn chúng ta đói mà chết
không. Các ngươi ai làm Hoàng đế ta cũng mặc kệ, miễn là không để bọn ta chết đói là được!"

"Là ai! Coi dân đen chúng ta là lũ ngốc hết cả sao?"

"Thời điểm này cha ta đói chết rồi, còn nói lương thảo đang vận chuyển tới ngoài thành sao"

Trong đám người có người rống lên giận dữ, khiến cho cả lũ nhao nhao hưởng
ứng, bọn lính ngăn cản không kịp, đám người đói khổ lạnh lẽo đã phá tan
vòng bảo vệ của binh lính, lập tức vây lấy Hoàng tử Tuyết Nhai và Thẩm
Thiết Tâm. Thẩm Thiết Tâm sắc mặt nghiêm trọng, hai hàng lông mày nhíu
lại, tay đã định rút kiếm ra.

"Không được động thủ" Nhan Bạch
nhanh chóng nắm chặt lấy tay của vị phó tướng, đồng thời lôi Thẩm Thiết
Tâm lui về phía sau hai bước, tránh được đám quyền cước lung tung. Thấy
tận mắt đám dân đen đang sôi trào oán hận, biết rằng không dùng cường
lực áp chế, sự tình dĩ nhiên càng rối ren.

Trong lúc lộn xộn đó,
chỉ nghe "Vút" một tiếng trong trẻo, trên mặt mấy người dân đói đang
xông lên phía trước đột nhiên xuất hiện một vạch sưng đỏ, chân lảo đảo,
nhất thời khựng lại một chút.

"Muốn ăn có phải không" Cây roi dài nhằm hướng đám dân chúng ở đối diện cửa doanh đảo tới, roi quất tới vun vút, làm cho mấy người phía trước liên tục lùi lại, cũng không cần đợi
đám người tiếp tục phản ứng, thanh âm kia liền tiếp tục quát xuống

"Ba ngày sau lương thực sẽ được chuyển đến. Đến lúc đó, sẽ phát cho mỗi người một trăm cân tiểu mạch!"

Thanh âm vừa vang lên, ngọn roi dài cuốn một vòng tuyệt đẹp, một bóng người
vận hồng y nhẹ nhàng xuất hiện ở chính giữa đám đông, chống nạnh khẽ
quát.

"Gạt người" Khí thế của đám người chững lại một chút, sau
đó lại đổ xô đến chỗ người kia "Ngươi là ai! Một xú bà nương mà cũng
mạnh miệng nhỉ, ngươi nghĩ rằng bọn ta đều là lũ ngốc hả?"

"Bốp!" Lời còn chưa dứt, người kia đã trúng một roi, ngã nhào ra sau.

"Phì! Dám nghi ngờ lời của bản cô nương sao. Ngọc đường Kim gia giàu có vang
danh bốn bể, chẳng lẽ không giải quyết nổi một cái Diệp thành bé tẹo
này". Ngọn roi dài giống như linh xà cuốn lấy tên gây rối, ném hắn bay
ra ngoài, nữ tử mặc áo chẽn đỏ, cây roi trong tay vung vẩy trong không
trung "Ta nói ba ngày sau lương thực đến, như vậy nhất định sẽ đến"

"Ngọc đường Kim gia". Cái tên này hiển nhiên gây ra xao động không nhỏ giữa
đám bình dân, đám người ban đầu còn hoài nghi khi nhìn thấy hồng y nữ tử trong sân, bây giờ bắt đầu chụm đầu bàn tán

"Quả nhiên... là Thất điện hạ đã kết hôn với tiểu thư của Ngọc đường Kim gia".

"Thật giả thế nào? Không phải lại là những lời đồn thổi gạt người chứ?"

"Giả gì nữa - ngươi thử xem, nữ nhân kia hung ác kinh người. "Nữ Ngự Vệ" đó, không phải như thế này sao?"

"Nghe nói Hải vương cha thị giàu ngang với Hoàng đế trên đất liền. Thế này chắc đúng rồi".

Hoàng tử Tuyết Nhai thấy đám người chung quanh to nhỏ bàn luận, cười thiểu
não nhìn về phía Kim Bích Huy - tranh chấp kịch liệt buổi sáng khiến
chàng gần như nén nhịn lắm mới không rũ bỏ nàng. Nhưng đến giờ phút này, chàng càng thấu hiểu, Diệp thành ngày hôm nay, quân của Thái tử, tuyệt
đối không thể thiếu nàng.

"Có thật... có thật là ba ngày sau
không?" Rốt cuộc, cái tên kia từ dưới đất lồm cồm bò dậy chen lên, không khỏi nghi hoặc hỏi một tiếng - hiển nhiên là một roi vừa rồi của Kim
Bích Huy không mạnh lắm, bằng không gã nạn dân mặt mày xanh lét vì đói
thế này nửa mạng cũng không còn.

Kim Bích Huy nóng nảy gật đầu:
"Không đúng như lời, ta mang đầu cho các ngươi!" Cây roi quấn trên trên
tay nàng, cây nhuyễn tiên ánh lên trên làn da màu bánh mật, nàng dùng
đầu roi chỉ vào tên nạn dân, cười lớn "Cho ngươi tới chém đầu ta"

Đám người dừng chân, trên mặt hiện lên vẻ do dự, oán khí cuối cùng cũng tan đi.

"Đa tạ".

Đám người tan hết, đứng ở cửa doanh, cuối cùng Nhan Bạch nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt nhìn vị tân hôn thê tử có phần phức tạp.

Kim Bích Huy hừ một tiếng "Phải! Muốn cám ơn thì hãy cám ơn Vô Trần tỷ tỷ.
Nếu không phải nể mặt nàng, ta lại quan tâm đến chuyện của ngươi làm
gì..." Tức giận còn chưa tan hết, nàng bực bội quật roi xuống đất, làm
tung lên một đám bụi mù trời.

Tuy nhiên đám bụi kia không phạm
nổi tới người một nữ tử đang dừng lại ở góc phố, chẳng biết từ lúc nào
Thái tử phi đã đi tới cửa doanh, lẳng lặng đứng ở góc phố nhìn hai
người, mỉm cười. Khí độ cao hoa, xuất trần phiêu dật. Tại nơi này mới
một lúc trước thôi còn là nơi bạo dân tụ tập, thế mà không sợ một chút
nào.

Ánh mắt Tuyết Nhai có phần buồn rầu, nhưng không đợi chàng mở miệng, Thái tử phi hơi cúi đầu, xoay người bỏ đi.

Kim Bích Huy khẽ cúi đầu, cắn cắn môi, túm roi vẽ lung tung đủ thứ trên mặt đất, trầm lặng hồi lâu, mới nói loanh quanh thêm mấy từ. Nhưng hồi lâu
cũng không thấy Nhan Bạch đáp lai, nàng bực mình ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn trượng phu: "Này, người ta nói chuyện với ngươi, có nghe thấy
không?"

Tuyết Nhai vẫn đang bần thần nhìn về phía góc phố, nghe
thấy thê tử lớn tiếng, mới định thần, đầu mày cau lại trong một thoáng,
hỏi nhỏ "Nàng vừa nói gì vậy?"

Kim Bích Huy nổi giận, đột nhiên
nhún chân, vung tay quất thẳng cây roi tới. Nhan Bạch nhìn rất chuẩn,
cũng không thèm nghiêng đầu tránh né, quả nhiên đường roi chỉ lướt sát
qua bả vai chàng rồi đập xuống đất, cào mạnh một vệt sâu hoắm.

"Ta không nói quá một lời. Ngươi làm ta tức chết thôi".

Hoàng tử Tuyết Nhai có phần khó hiểu khi thấy nàng lại tiếp tục nổi giận,
hồng y nữ tử hừ mạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Chàng nhíu mày, cũng
không để tâm đến nữa, liền dẫn theo Thẩm Thiết Tâm đi thẳng vào quân
doanh.

Tuy nhiên, đối với vị tân Vương phi vừa tới, vị Thẩm phó
tướng vốn bất mãn lại đột nhiên phá lệ, không mở miệng chê bai gì cả, ấn kiếm cúi đầu đi tới, hồi lâu, bỗng cảm khái thốt nên một câu không đầu
không đuôi: "Kỳ thật, cũng là người tốt"

"Ngươi nói cái gì?" Nhan Bạch hơi kinh ngạc quay đầu lại, hỏi người phó tướng bên cạnh.

Thẩm Thiết Tâm dừng một chút, bỗng nhiên cười phá lên "Thất điện hạ, có phải vừa rồi quả thật không nghe à? - Khó trách Vương phi bực bội, những
lời này, bắt nàng ta nói lại lần thứ hai cũng khó..."

Hoàng tử Tuyết Nhai giật mình, sững lại, hỏi "Nàng ta, nàng ta nói gì đó?"

"Mới rồi Vương phi có nói: Sáng sớm nàng ta nhất thời nổi giận, có những lời nói gây tổn thương người, mong rằng người không để ý" Thẩm Thiết Tâm
thuật lại câu chuyện, bẻ cong với dụng ý riêng, đột nhiên lại cười lớn:
"Mấy cái lời này có phải nàng ta với Thái tử phi cùng nói không? Thất
điện hạ, người không thấy vừa mới rồi Vương phi cũng biết xấu hổ, không
biết phải thu hết bao nhiêu can đảm mới có thể thốt ra được những lời
này, trời ơi, người còn muốn nàng ta nói lại lần thứ hai, nàng ta không
nổi giận mới là lạ"

Nhan Bạch nhìn lại vết roi hằn trên mặt đất,
chẳng biết đang nghĩ cái gì, hồi lâu mới cười "À... Vậy sao... Đúng là
làm khó cho nàng ta thật"

"Thật ra Kim gia tiểu thư này cũng vẫn
là một nữ tử tốt" hiển nhiên là vì cảnh tượng vừa rồi mà cảm khái, Thẩm
Thiết Tâm tự nhiên đã đổi giọng, nhìn Thất điện hạ trấn an, phát hiện
chàng hơi xuất thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.