Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 983: Lời thỉnh cầu của tiểu mỹ nữ




Cổ Nguyệt Hồ quan sát Đỗ Long trên dưới một chút, nói:

- Có muốn tôi gọi giúp xe cứu thương không? Anh sẽ không lăn ra bất tỉnh bất cứ lúc nào đấy chứ? Tôi sẽ không hô hấp nhân tạo cho anh đâu.

Đỗ Long nói:

- Cô nhìn thấy hết rồi à? Thật không hiểu mấy người đó ra làm sao cả.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Tôi chỉ nhìn một chút thôi, Trần Mông Đông bọn họ sao lại hùng hùng hổ hổ đến tìm anh?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Người trung niên kia tên là Trần Mông Đông à? Tôi căn bản cũng không biết bọn họ chạy đến đây làm cái gì, còn truy hỏi tôi xem công phu của tôi là do ai dạy nữa, thật là chẳng ra sao cả. Công phu tôi học với ai, ai cần bọn họ quan tâm chứ?

Cổ Nguyệt Hồ kinh ngạc nhìn Đỗ Long:

- Bọn họ đến tìm anh là vì cái này hả? Sư phụ của anh không phải họ Mã à?

Đỗ Long hơi nheo mắt nhìn Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Cô biết những gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Nếu nói ra thì cũng dài lắm, sư phụ anh có phải họ Mã không?

Đỗ Long nói:

- Không nói thì thôi vậy.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Được rồi, tôi sẽ nói cho anh mọi thứ tôi biết.

Cổ Nguyệt Hồ đi vào phòng Đỗ Long, hắn đóng rầm cửa lại. Tiếng còi báo động cũng xa dần, căn bản cũng không phải là đến đây mà chỉ là do trùng hợp thôi.

Cổ Nguyệt Hồ ngồi xếp bằng trên giường Đỗ Long, bàn tay vuốt vuốt khối Ngọc Điệp trên giường, kinh ngạc nói:

- Đỗ Long, anh lấy cái này ở đâu vậy? Ông nội tôi cũng có một khối, cả ngày đều cất trên người, không cho tôi đụng vào.

Đỗ Long càng thêm kinh ngạc nói:

- Thật sao? Ông nội của cô cũng có một khối à? Cái này là hàng vỉa hè tôi mua ở Thái Lan, nghe nói là đồ từ thời Thanh gì đó.

Cổ Nguyệt Hồ “uhm” một tiếng nói:

- Ông nội tôi có một khối nhưng tôi cũng chỉ nhìn thấy hai lần. Cái gì ông nội cũng đồng ý cho tôi nhưng riêng khối Ngọc Điệp này lại không cho tôi sờ tí nào cả. Cái này nhìn thì xấu xí, cũng không biết có bảo bối gì không nữa.

Đỗ Long nói:

- Lúc nào rảnh thì cô nói với ông nội cô một tiếng nhé, tôi cũng rất muốn xem khối Ngọc Điệp đó. Bây giờ trở lại chuyện chính đi, cô mau nói cho tôi biết cái người họ Trần kia sao lại đến gây rắc rối với tôi chứ?

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Việc này cũng chỉ là mấy câu chuyện truyền kì mà tôi nghe được. Thấy ông nội tôi nói, ở phương Bắc có hai gia tộc là họ Trần và họ Mã, bọn họ đều có những công phu rất lợi hại. Trong đó Trần gia thì phát triển bộ pháp, Mã gia thì phát triển quyền pháp. Hai họ vẫn luôn yên ổn vô sự, cho đến khi Mã gia có một quái thai.

Mã gia có một đệ tử là kì tài luyện võ, y và một cô gái Trần gia yêu nhau rồi lấy nhau. Vốn dĩ đây cũng không phải là việc lớn nhưng đệ tử kia lại rất có hứng thú với bộ pháp của Trần gia. Do hai họ đều không truyền tuyệt học cho con gái, càng không truyền cho con rể nên cậu ta chỉ có thể nhân những lúc đến Trần gia ăn Tết thì nấp ở một chỗ xa xa rồi nhìn trộm. Cuối cùng do ngứa tâm mà lại gần nhìn trộm, kết quả bị Trần gia phát hiện ra. Trần gia muốn phế võ công của y rồi giam cầm ở Trần gia, không cho phép rời đi. Tên tiểu tử này không ngờ làm bị thương mấy người rồi trốn khỏi Trần gia.

Trần gia đến Mã gia đòi người, tên tiểu tử kia ngược lại nhân cơ hội này đột nhập Trần gia, đưa vợ con đi, từ đó về sau thì mất tăm mất tích. Hai nhà vì chuyện này mà đánh nhau, thương vong thê thảm, từ đó kết thù oán sâu nặng. Việc ẩu đả xảy ra thời gian trước chẳng qua là kết quả của hơn ba mươi năm trước mà thôi.

Nghe xong câu chuyện truyền kì mà Cổ Nguyệt Hồ kể, về cơ bản Đỗ Long đã liên hệ sư phụ Mã với kì tài luyện võ họ Mã kia làm một. Do hai họ kia đều có danh tiếng trong giới võ thuật phương Bắc nên khi Đỗ Long ra tay mấy lần ở bắc Kinh đã bị nhìn ra manh mối, cuối cùng đã bị tìm đến tận cửa.

- Khó trách sư phụ Mã không cho tôi dùng loạn Lăng Ba Vi Bộ, hóa ra là vì chuyện này. Nhưng mà tôi cũng không thể bị đánh mà không tránh được, thế nên bị người khác nhìn ra cũng không thể trách tôi.

Đỗ Long nói thầm trong lòng hai câu. Trước ánh mắt sáng quắc của Cổ Nguyệt Hồ, hắn nói:

- Nhìn tôi làm gì? Tôi không phải họ Mã.

Cổ Nguyệt Hồ nghi ngờ nói:

- Đúng vậy, anh không phải là họ Mã, cái người họ Mã kia cũng sẽ không truyền loạn công phu cho anh đâu. Vậy rốt cuộc sư phụ của anh là ai vậy?

Đỗ Long nói:

- Cô có tin lời nói nhảm “dù thế nào cũng không đổi họ” không? Sư phụ của tôi căn bản không phải họ Mã. Công phu của tôi là học cùng một bà lão 80 tuổi, năm kia bà đã “gác kiếm” rồi. Tin hay không thì tùy cô. Nói đi, muộn thế này rồi còn chạy đến tìm tôi làm gì? Không phải là muốn mượn giường của tôi để ngủ đấy chứ?

Cổ Nguyệt Hồ cười hì hì nói:

- Người ta không có việc gì làm, muốn tìm anh nói chuyện cũng không được à? Anh là người hùng cảnh sát nổi tiếng cả nước, anh sẽ không bắt nạt tôi chứ?

Đỗ Long nói:

- Quỷ mới tin cô, không nói thì thôi, tôi muốn đi ngủ rồi. Nếu cô muốn ngủ cùng tôi thì lên giường đi.

Mặt Cổ Nguyệt Hồ đỏ rần lên, dậm chân mắng:

- Lưu manh! Thảo nào ở trên mạng nhiều người chửi anh là cảnh sát lưu manh đến như vậy, thiệt thòi cho tôi giúp anh biện bạch mà. Sớm biết thế này tôi đã để bọn họ chửi chết anh đi.

Đỗ Long cười nói:

- Không chịu được thì mau thành thật khai báo. Tôi mới không rảnh cằn nhằn với cô, muốn cằn nhằn thì lên giường cằn nhằn.

Cổ Nguyệt Hồ hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Long, khi bình tĩnh lại cô đẩy kính mắt trên sống mũi nói:

- Đúng là một gã lưu manh. Được rồi, tôi nói thật với anh. Tôi đến là muốn anh giúp đỡ. Chúng tôi có một huynh đệ bị Cục Công an các anh bắt giữ, anh xem có cách nào đưa cậu ấy ra ngoài được không?

Đỗ Long ung dung nói:

- Đây không phải là xã Mãnh Tú, châu Đức Hồng, tỉnh Thiên Nam, cảnh sát ở đây không phải do tôi quản lí. Các người trước lúc phạm pháp sao không nghĩ đến lúc phải đến tìm chú cảnh sát chứ? Bây giờ bị bắt rồi mới nhớ đến chú cảnh sát, thế này là không được.

Cổ Nguyệt Hồ buồn bực nói:

- Ít thuyết giảng với tôi đi. Tôi là một thiếu nữ xinh đẹp thông minh, lúc học nhà trẻ đã đọc hết triết học và biết phải học đến biện chứng. Nói đi, anh có giúp hay không đây?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi có lợi gì đây?

Cổ Nguyệt Hồ khinh miệt nói:

- Nhìn xem, giấu đầu lòi đuôi rồi. Muốn lợi ích gì thì cứ nói ra đi, lại còn lải nhải ra vẻ người tốt gì chứ. Chỉ cần anh giúp tôi thì sẽ có lợi ích rất lớn, ví dụ như…muốn tiền có tiền, muốn người có người. Anh đưa ra cái giá đi!

- Tôi quyết không tham ô hối lộ đâu.

Đỗ Long nói một cách chính nghĩa nhưng ánh mắt lại quét vài cái trên người con gái nhà người ta nói:

- Về người thì…tôi có thể lấy hai cô gái đáng yêu như cô về làm nha hoàn chung thân không?

Cổ Nguyệt Hồ nhíu nhíu mày nói:

- Anh đừng có mà được voi đòi tiên. Sư tỉ nào xem trọng anh, tự nguyện đùa với anh thì còn được, muốn bắt nạt chúng tôi hầu hạ anh thì đừng có mơ.

Đỗ Long cuời nói:

- Đùa với cô thôi, cả ngày đem theo một nha đầu điêu ngoa như cô bên người thì đúng là tự chuốc khổ vào thân mà. Được rồi, bạn của cô phạm tội gì? Bị bộ phận nào bắt giữ?

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Cậu ta đang ăn trộm nhà của một Trưởng phòng nhỏ thì bị phát hiện, bây giờ đang bị nhốt ở đội hình sự quận Hải Định. Không phải anh rất thân với đội trưởng Triệu của đội hình sự kia sao? Giúp tôi đưa cậu ta ra đi.

Đỗ Long nói:

- Đột nhập ăn cướp…tội này rất nặng, hơi khó đấy.

Cổ Nguyệt Hồ nói một cách đương nhiên:

- Nếu không khó thì tìm anh để làm gì? Nhanh lên, có cần tôi cho anh mượn điện thoại không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.