Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 562: Hình thành thành viên nòng cốt




Thạch Chung Đào nói:

- Ừ, video của hai vụ án trước, còn có nhiều tài liệu khác đều đang nằm ở phòng làm việc đội hình sự của tôi, cậu có cần tới xem trước không?

Đỗ Long nói:

- Việc đi xem trước tình hình vụ án phóng hỏa này để sau rồi nói. Đúng rồi, anh phải đề nghị thăng lên chức đại đội trưởng đội hình sự, đại đội trưởng ban đầu của các anh Trần Đào đã được điều đi đâu rồi?

Thạch Chung Đào sắc mặt trầm xuống, y nói:

- Đã được một thời gian không nhìn thấy anh ta đâu, có người nói anh ta vì nhận tiền hối lộ mà bị bắt rồi. Nếu đó là sự thật thì đúng là một sự sỉ nhục đối với đội hình sự chúng tôi.

Đỗ Long gật đầu, tách khỏi đề tài này, hắn nói:

- Thành phố Thụy Bảo có bao nhiêu tòa nhà văn phòng giống như thế này?

Thạch Chung Đào cười khổ nói:

- Cái này tôi cũng chưa từng đếm qua, trung tâm thành phố nói ít thôi cũng phải có hơn chục tòa nhà như vậy.

Đỗ Long nói:

- Mới có hơn 10 tòa nhà sao… Thụy Bảo vẫn còn là nơi thật nhỏ bé. Nếu vụ án này xảy ra ở thành phố Ngọc Minh, chỉ trong một quận thôi đã có hàng trăm tòa nhà văn phòng, đảm bảo anh chạy đến gãy chân.

Thạch Chung Đào nói:

- Thụy Bảo sao có thể so sánh với thành phố Ngọc Minh được. Hai, ba con phố ở đây còn không bằng một huyện lớn nhà người ta…

Đỗ Long nói:

- Cũng có thể nói cách khác là cho dù cử người đứng gác bảo vệ hơn chục tòa nhà văn phòng còn lại cũng hoàn toàn khả thi, huống hồ thời gian ngắt quãng của y dài như vậy, trong lúc y còn chưa bắt đầu chuẩn bị cho lần ra tay tiếp theo thì chúng ta đã có thể bắt y rồi. Có chút niềm tin vào tôi đi, tổ trưởng đại nhân!

Thạch Chung Đào nhướn mày, nhìn Đỗ Long một hồi rồi nói:

- Nói thực lòng… trong lòng tôi quả thực có chút hoang mang, tại sao cậu có thể nhìn được ra chứ? Biểu hiện của tôi không hề rõ ràng sao? Tôi không phải là không tin tưởng cậu, mà là cảm giác ba ngày dường như hơi ngắn.

Đỗ Long cười nói:

- Đôi mắt này của tôi rất ít khi nhìn nhầm người, anh biết không? Trên thực tế chúng ta đã tiếp xúc rất gần với kẻ phóng hỏa. Phần lớn kẻ phóng hỏa đều có sự sắp xếp, bọn họ sau khi phóng hỏa sẽ có người tích cực tham gia vào cứu hỏa, còn lại phần lớn sẽ đứng một bên quan sát, nói không chừng anh đã từng tiếp xúc với kẻ phóng hỏa, chỉ là mộng mị không biết mà thôi. Vì thế ba ngày không phải là ngắn, cùng lắm là tôi trốn học… dự đoán Cục trưởng Lý đã giúp chúng ta xin nghỉ phép rồi…

- Thạch Chung Đào, Đỗ Long…

Lý Tùng Lâm đi về phía Đỗ Long và Thạch Chung Đào, Đỗ Long và Thạch Chung Đào xoay người đã thấy Lý Tùng Lâm đi tới sau lưng hai người, Lý Tùng Lâm nói:

- Phá án cần gấp, hai ngày tới hai cậu không cần lên lớp. Đỗ Long, trong vòng ba ngày cậu thật sự có thể tóm được kẻ phóng hỏa chứ?

Đỗ Long chau mày nói:

- Cục trưởng Lý, tôi có thể chắc chắn, tuy nhiên…cái này còn cần xem biểu hiện của thủ hạ của tôi… tổ trọng án không thể chỉ có hai người lãnh đạo tay không như chúng tôi? Vậy tôi không phải mệt chết sao?

Lý Tùng Lâm nói:

- Hiện giờ tổ viên tổ trọng án còn chưa quyết định, cậu muốn người nào thì cứ nói, nhân số tổ trọng án vào khoảng 10 người trở lại, có thể kiêm chức… Bởi vì các vụ án lớn cần điều động tới tổ trọng án thành phố Thụy Bảo không nhiều, nuôi một đội ngũ tinh anh hoàn toàn là lãng phí… Cậu đưa danh sách tên cho tôi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp. Nếu số lượng người không đủ, tôi sẽ có cách sắp xếp người khác để bổ sung số lượng đủ.

Đỗ Long lại bắt đầu vặn đầu ngón tay, nói:

- Người mà tôi đã xác định là Thẩm Băng Thanh, Bạch Hồng Ấn, Vương Phu Vũ, Trương Hoàng Lợi, Tạ Phong Mục và Thạch Siêu Vũ thuộc đồn công an xã Mãnh Tú, ngoài ra còn có Trương Minh Cương của đội điều tra kinh tế, Hồ Tiểu Vĩ đội chống ma túy, còn có cả Vương Lập Bân đội giám sát mạng nếu có thể gia nhập thì trên cơ bản số lượng người đã đủ rồi.

Lý Tùng Lâm nói:

- Cậu có biết đếm hay không vậy? Tôi nói nhân số khoảng 10 người trở lại, cậu tự tính xem, đã bao nhiêu người rồi?

Đỗ Long cười nói:

- Thêm tôi và tổ trưởng Thạch Chung Đào cũng mới có 11 người thôi mà. Trương Minh Cương có thể kiêm chức, huống hồ tôi đếm ra nhiều như vậy, nhưng người ta chưa chắc đã đồng ý gia nhập mà.

Lý Tùng Lâm nói:

- Đông hơn 1, 2 người thì cũng vậy mà thôi, nhưng vấn đề là… chỉ riêng xã Mãnh Tú cậu đã điều động 6 người, tính cả cậu là 7 người tất cả, cậu có chắc chắn bọn họ có năng lực gia nhập tổ trọng án không?

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Lý, ông thấy tôi giống người ăn nói lung tung sao? Thẩm Băng Thanh đều giống tôi tới từ đội hình sự thành phố Ngọc Minh, thực lực của anh ta là không thể nghi ngờ. Bạch Hồng Ấn, Vương Phu Vũ, năng lực cá nhân của bọn họ cũng rất xuất chúng, ban đầu do bởi không thích nghi với quần chúng mà bị điều động tới xã Mãnh Tú. Hạc đứng trong bầy gà mới không thích sống chung, từ mặt nghiêng cũng có thể ra nhìn ra năng lực của bọn họ. Thạch Siêu Vũ tuy là cảnh sát nhân dân xã Mãnh Tú, nhưng con người này làm việc cẩn thận, rất giỏi học hỏi, tôi tin tưởng y có thể nhanh chóng thích ứng.

Lý Tùng Lâm nói:

- Được, người là do cậu đề xuất, cậu nên có trách nhiệm với bọn họ. Ngoài ra tôi dự định đề cử một người cho cậu, tên của cậu ta là Đường Minh Hoa, Thạch Chung Đào, người này chắc cậu đã nghe qua?

Thạch Chung Đào ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nói:

- Là phó đội trưởng Đường! Khi tôi mới tham gia công việc được ít thời gian thì anh ta đã bị điều động đi, tiền bối ở đội hình sự thỉnh thoảng cũng nhắc đến tên anh ta, nói khi anh ta còn là dũng tướng của đội hình sự năm đó, tỉ lệ phá án của đội hình sự ít nhất cũng cao 200 điểm.

Lý Tùng Lâm nói:

- Đúng vậy, cậu ta là một dũng tướng, vì thế mới đắc tội với người ta mà bị điều tới vùng núi xa xôi hẻo lánh, hy vọng mấy năm nay đã tôi luyện đi góc cạnh này của cậu ta. Đỗ Long, tôi muốn điều cậu ta về làm Phó tổ trưởng thứ hai của tổ trọng án, cậu thấy thế nào?

Đỗ Long cười nói:

- Đường Minh Hoa, có phải là đồng chí cảnh sát đã tống Phùng Vĩ Luân vào ngục? Tôi thích những người như vậy. Cục trưởng Lý yên tâm đi, nếu anh ta mạnh hơn tôi, tôi có thể đem quyền chỉ huy tổ trọng án giao cho y, hy vọng mấy năm tôi luyện ở nông thôn không mài mòn mất ý chí và năng lực của anh ta…

Lý Tùng Lâm nói:

- Vậy cứ quyết định thế đi, mấy người mà cậu nói tới cậu tự mình đi nói cho bọn họ đi, sau khi quyết định xong thì nộp danh sách lại cho tôi, tôi giúp cậu điều người, cứ như vậy đi, còn vấn đề gì mau nói.

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Lý, cần nhanh chóng chuẩn bị địa điểm làm việc cho chúng tôi, ít nhất thì chúng tôi cần có một phòng làm việc, một trung tâm mạng internet.

Lý Tùng Lâm nói:

- Được, không có vấn đề gì, sáng sớm ngày mai tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các cậu, còn vấn đề gì cần thiết không?

Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Tạm thời thì chưa có.

Lý Tùng Lâm nói:

- Cứ như vậy đã, lửa sắp được dập hết rồi, các cậu mau đi điều tra vụ án đi, cậu đã ba hoa khoác lác rồi, nếu còn không làm được thì tự mình biết hậu quả.

- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Đỗ Long hướng về phía Lý Tùng Lâm cúi chào, Lý Tùng Lâm hừ một tiếng rồi đáp trả lại, sau đó xoay người rời đi.

Dưới sự nỗ lực của đội viên đội phòng cháy chữa cháy, ngọn lửa đã dần dần được dập tắt. Tuy khói đặc vẫn còn lan tràn khắp nơi, nhưng ít nhất cũng không còn phát hỏa nữa.

Tầng hai, nơi bắt đầu bốc cháy trước tiên về cơ bản đã an toàn, Thạch Chung Đào hỏi:

- Chúng ta lên đó xem chứ?

Đỗ Long nói:

- Hiện trường hầu như đã bị phá hủy hoàn toàn, cho dù có lên xem cũng không thấy được gì, nếu không anh cứ lên đó xem trước, tôi còn có chút việc cần làm.

Thạch Chung Đào hỏi:

- Cậu muốn làm gì?

Đỗ Long dường như đang tìm người, hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hắn nói:

- Giúp tôi gọi Trương Minh Cương, Hồ Tiểu Vĩ, và cả Vương Lập Bân tới, tôi cần hỏi xem bọn họ có bằng lòng gia nhập tổ trọng án hay không, ừm… tôi đi trước một chút…

Đỗ Long đã tìm được mục tiêu, hắn lập tức đi về phía vành đai cách ly của cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.