Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 555: Đỗ Long ra oai




Sắc mặt của Trịnh Minh Kiệt thay đổi, Phùng Vĩ Luân lại bắt đầu đắc ý, gã ta cười ha hả:

- Không phải mày rất chảnh đó sao? Sao đột nhiên ỉu xìu rồi? Mày chuẩn bị quỳ xuống khấu đầu thiếu gia ta rồi xéo đi hay là muốn thiếu gia ta đích thân đánh gãy chân chó của mày?

Trên trán Trịnh Minh Kiệt rướm ra những hạt mồ hôi lớn, y bắt đầu hối hận, tại sao mình phải chạy đến khách sạn Vĩnh Xương để khoe khoang, tại sao vô duyên vô cớ làm bị thương người ta, tại sao…

Trịnh Minh Kiệt muốn xin lỗi Phùng Vĩ Luân, nhưng mà người ta đâu phải loại người dễ dàng như vậy? Việc quỳ xuống khấu đầu thì Trịnh Minh Kiệt không làm được, y là khách quen của nơi này, nếu trốn thì không thể trốn được, Trịnh Minh Kiệt đúng là đã rơi vào giữa hai cái khó.

Phùng Vĩ Luân lấy lại được thể diện, gã ta đắc ý nói:

- Tao đếm ba tiếng, nếu ngươi không quỳ xuống khấu đầu liếm sạch giày của tao, tao sẽ lập tức khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Một…Hai…

Trịnh Minh Kiệt nhìn về những người cùng bàn mà cầu xin, những người mà vừa rồi còn xưng huynh đệ bây giờ ai cũng mặt mày rũ xuống và tránh né ánh mắt. Chỉ có mặt Đỗ Long là còn hiện lên nụ cười, rất hứng thú nhìn Phùng Vĩ Luân phát điên.

- Ba!

Phùng Vĩ Luân sắc mặt dữ tợn đọc ra chữ cuối cùng, Trịnh Minh Kiệt thấy niềm hy vọng cuối cùng là Đỗ Long cũng không còn nhìn mình, trong lòng y buồn bã đứng lên, nói với Phùng Vĩ Luân thấp hơn mình nữa cái đầu:

- Người nào làm người đấy chịu, chuyện tôi làm không liên quan đến bằng hữu của tôi, Phùng thiếu gia, hay là chúng ta đi chỗ khác rồi nói chuyện?

Phùng Vĩ Luân cười một cách đắc ý:

- Không được, tao muốn mày quỳ xuống ngay tại đây cho tất cả mọi người xem! Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện này coi như xong!

Trịnh Minh Kiệt nghĩ đến hậu quả nếu không dập đầu xin lỗi, việc này chắc chắn là việc y không thể chấp nhận, trong lòng Trịnh Minh Kiệt rất buồn bã, đang muốn quỳ gối trước tên vô lại này thì một cánh tay bất ngờ đè lên vai của y, kéo y lại phía sau và để Trịnh Minh Kiệt đang muốn quỳ xuống ngồi lên trên ghế.

Người ra tay tương trợ chính là Đỗ Long, người ngồi kế bên Trịnh Minh Kiệt, Phùng Vĩ Luân đang sắp được hưởng thụ cái khoái cảm không đánh mà thắng thì Đỗ Long đột nhiên phá hoại chuyện tốt của gã, Phùng Vĩ Luân liền trợn mắt nhìn Đỗ Long, quát:

- Mày thật to gan! Hay là mày muốn khấu đầu bổn thiếu gia thay kẻ này?

Đỗ Long cười nói:

- Không biết tôn tính đại danh của cậu là gì? Kiến thức của tôi nông cạn, ai có thể giới thiệu một chút cho tôi biết không?

Phùng Vĩ Luân nhíu mày, một đứa con gái trang điểm rất giống quỷ nữ đứng kế bên gã đắc ý nói:

- Đây chính là công tử của Phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải, anh đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả uy danh của Phùng đại công tử mà anh cũng chưa nghe qua, tôi khuyên anh tốt nhất ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu nhận sai với Phùng thiếu gia, nếu không dù thần tiên đến cũng không cứu được anh!

Đỗ Long cười nói:

- Hóa ra là Phùng đại công tử, không phải cậu đã bị phán ba mươi năm tù sao? Dù cho biểu hiện của cậu tốt thế nào đi nữa, không cần nghĩ tới cũng phải mười lăm mười sáu năm. Bây giờ mới có mấy năm, sao cậu vui vẻ ra ngoài rồi?

Sắc mặt Phùng Vĩ Luân liền thay đổi, gã kị nhất người khác nhắc đến chuyện này, không ngờ Đỗ Long lại lớn tiếng nói ra. Ở kế bên đã có không ít người đang nhìn bọn họ, nghe thấy Đỗ Long nói thế, sắc mặt của ai cũng lộ ra sự bừng tỉnh ngộ hoặc là tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.

- Mày muốn chết hả!

Phùng Vĩ Luân nghiến răng chửi, vung tay định đánh Đỗ Long, do phẫn nộ nên khiến gã hoàn toàn không chú ý đến khoảng cách cái đầu gã thấp hơn đầu của Đỗ Long ít nhất mười lăm centimet. Đỗ Long giơ tay lên liền bắt được tay của gã, vặn nhẹ, Phùng Vĩ Luân liền kêu thảm thiết và bị xoay người quỳ trên đất.

Mấy người mà Phùng Vĩ Luân dẫn đến đều đơ ra, bọn Trịnh Minh Kiệt cũng nhìn trợn mắt há hốc mồm. Đỗ Long quả thật quá mạnh, ngay cả con trai của chủ tịch thành phố cũng dám đánh, đúng là chọc tay vào ổ ong vò vẽ!

Quản Lý khách sạn vừa rồi còn tỏ ra bàng quan, lúc này trong lòng lại nóng như lửa đốt chạy tới, chỉ vào mặt Đỗ Long và giận dữ gào:

- Cậu!...Sao cậu đánh người! Mau buông Phùng thiếu gia ra!

Đỗ Long quát:

- Cút sang một bên, ở đây không có chuyện của ông!

Trịnh Minh Kiệt cũng im lặng nhìn ông quản lý đó, thằng khốn này biết rõ vị trí bên cạnh chắc chắn là Phùng Vĩ Luân đặt, vậy mà cũng không nhắc nhở trước một chút. Tên này chờ lát nữa sẽ trị cho một trận mới được.

Đỗ Long từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nói:

- Cục trưởng Lý, ngài đã nghe thấy rồi đấy, không phải tôi gây sự, mà là người ta gây sự với tôi, ngài xem chuyện này nên giải quyết thế nào?

Thì ra Đỗ Long sớm đã gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm, đây là cái hố mà hắn tạm thời đào cho Phùng Vĩ Luân nhảy vào, Phùng Vĩ Luân vẫn nhảy vào thật, khiến cho Lý Tùng Lâm thật sự dở khóc dở cười. Phùng Vĩ Luân đúng là xui xẻo, cha của gã nhờ vào mối quan hệ để đưa gã ra ngoài, mới có mấy ngày đã đụng phải họng súng rất lớn là Đỗ Long.

Lý Tùng Lâm là cục trưởng cục Công an, cũng kiêm vị trí phó chủ tịch thành phố, ông ta nói:

- Đỗ Long, cậu buông nó ra, tôi sẽ tìm cha nó xách nó về, chuyện này như vậy được rồi, cậu đừng truy cứu tận gốc nữa.

Đỗ Long bỏ điện thoại xuống, đưa tay về phía trước, Phùng Vĩ Luân lập tức nhào về phía trước, cả khuôn mặt gã dán vào mặt đất, những kẻ mà Phùng Vĩ Luân dẫn theo vội vàng đỡ gã lên. Phùng Vĩ Luân nhìn Đỗ Long một cách độc địa, gã biết bản thân đã đá vào cục sắt nên không dám ở lại, gã khua tay nói:

- Chúng ta đi!

Đỗ Long vỗ vào bàn, quát:

- Tôi vẫn chưa đồng ý, tôi xem ai dám đi!

Phùng Vĩ Luân quả nhiên không dám đi nữa, gã nhìn Đỗ Long cách thù hận, nói:

- Mày còn muốn thế nào nữa?

Đỗ Long nói:

- Cậu biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi đều là cảnh sát! Tên cặn bã cậu vẫn chưa hết hạn tù để được thả sao lại dám đe dọa cảnh sát dập đầu với cậu! Cậu chán sống rồi hả!

Xung quanh có người bắt đầu vỗ tay, Đỗ Long nói tiếp:

- Ban nãy tôi đã gọi điện thoại cho Cục trưởng của chúng tôi, ông ấy nói để cha cậu đến dẫn cậu về. Cậu có phải vẫn là đứa con nít của nhà trẻ? Đã làm sai rồi mà lại còn muốn cha cậu đến đưa về, thật xấu mặt, cái đồ nhà cậu lại còn cưỡng hiếp mấy chục đứa con gái tuổi vị thành niên, nếu đổi lại tôi là thẩm phán, thì đã sớm phán cho cậu mười mấy tội chết rồi!

Phùng Vĩ Luân bị Đỗ Long chửi đến nỗi sắc mặt trắng bợt, trong lòng gã rất hận Đỗ Long, đúng vào lúc người xung quanh hoan hô, cửa thang máy của khách sạn mở ra, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt bình tĩnh từ trong thang máy bước ra, ông ta lướt nhìn xung quanh liền nhìn thấy Phùng Vĩ Luân đang đứng cách cửa không xa.

- Chủ tịch Phùng…

Giám đốc khách sạn nhìn thấy người trung niên đó liền vội vàng nghênh tiếp, Phùng Khải không để ý đến ông ta mà lập tức đi hướng về Phùng Vĩ Luân. Phùng Vĩ Luân nghe thấy tiếng chào của đồng bọn liền quay người lại nói với Phùng Khải:

- Cha, con….

Phùng Khải nghiêm mặt vung tay tát tới tát lui hai cái vào mặt Phùng Vĩ Luân, sau đó quát:

- Quỳ xuống!

Phùng Vĩ Luân bị cái tát tai của cha gã đánh đến nỗi choáng, trong đầu kêu loạn xạ, nhưng khi thấy sắc mặt nghiêm trọng của cha gã, nghĩ chắc chắn đây không phải là đùa, gã ý thức được nên quỳ xuống.

Phùng Khải chỉ vào trán gã mà chửi:

- Thằng khốn nạn, tao nói mày thành thật ở nhà đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, mày lại chạy đến đây gây chuyện thị phi, mày muốn tao tức chết phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.