Gia Sư Băng Giá

Chương 11: Chương 11: Tôi Đã Tệ Đến Thế Ư?




Cuối cùng thì tôi cũng đc xuất viện. TV đến chở tôi về nhà. Tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe như 1 con mèo. Về đến nhà, thấy cửa mở toang, tôi quát.
- Mày đi mà k khóa cửa à?
- Hì, em quên mất, thôi chị vào nhà đi.
- Quên là quên thế nào đc, mày liệu hồn đấy.
Nói r` tôi bước vào nhà và.....
.........Bùm, chúc mừng em trở về nhà. – Tiếng HA.
- Hì em cảm ơn anh. – Tôi lí nhí.
- Nè k phải công 1 minh anh ấy đâu mà của cả chúng tôi mà. – GH chu mỏ.
- Ừ, thì cảm ơn mọi ng. – Tôi cười.
- Biết thế là tốt. – 1 giọng nói vang lên.
Tôi quay lại thì thấy hắn ta GK.
- Anh ở đây làm j, tôi k chào đón đâu. – Tôi quát.
- Nhưng tôi cũng có công mà, lẽ nào cô nỡ đối xử với tôi thế sao. – Hắn chớp chớp mắt.

- Tôi k cần. – Tôi trừng mắt.
- Chị k chào đón, thì em chào đón, chị k cần thì em cần. – TV chen lời.
- Ối j thế này, bữa nay mày lại bênh ng ngoài cơ à. – Tôi ngạc nhiên.
- Anh ấy k phải ng ngoài, anh ấy là bạn của chúng ta.- Nó chu mỏ
- Trời ạ, Oh My Chúa ơi.
Cả p` cười vang lên to tướng. Trên bàn là 1 đống đồ ăn to tướng. Chúng tôi nhào vô ngồi ăn ngon lành. Tôi ngồi giữa HA và GK(khổ thế chứ). Tôi vui vẻ với tất cả mọi ng nhưng phớt lờ anh ta. Đến cuối bữa, 3 thằng con trai giành dọn rửa bảo tôi với TV lên nhà nghỉ (ga lăng thế chứ). Tôi ngồi trên sân thượng.
- Woaaaaa... mát quá, sướng thật TV nhỉ. – Tôi réo lên
- Chị ơi em có chuyện muốn nói.
- Ừ, nói đi, chị nghe (đag vui nên mới xưng chị, chứ k thì đã mày- tao ).
- Chị thích a HA à?
- K tao thấy bình thường, anh ấy chỉ làm bạn với chị thôi mà. Mà sao mày lại hỏi tao thế.
Nó như phớt lờ đi câu hỏi của tôi.
- Thế nếu anh ấy thích chị thật và ngỏ lời với chị thì sao?
Thấy nó k đùa mà có vẻ nghiêm túc, tôi trả lời thật.
- Tao sẽ từ chối.
- Thật á – Mắt con nhỏ sáng lên – Tại sao thế?
- Đối với tao anh ấy chỉ là bạn thôi, vì trong tao chưa có khai niệm T/y.
- Nếu có 1 ng khác nữa thích chị thì sao.
- Làm j có ai nữa.
- Còn chứ, còn anh GK đó?
- Thôi mày đừng đùa, anh ta ghét tao thế làm sao thích tao đc, k thể nào.
- Tại chị ghét anh ấy nên k để ý đấy thôi, thật ra anh ấy thích chị lắm, bữa tiệc này là do anh nghĩ ra đó, anh với anh HA còn nói là sẽ cạnh tranh công bằng nữa cơ.

- K thể nào.
- Thật đó.
- Tại sao họ lại đem tao ra để cạnh tranh như thế, họ k thèm để ý đến ý nghĩ của tao sao? – Nói r` tôi bỏ về p`.
“ Tại sao thế, k lẽ TV nói đúng sao, chỉ vì mình xích mích với anh ta(k phải hắn ta nữa) mà k để ý đến tình cảm của mình với anh ta sao?”- Tôi nghĩ thế.
- Này gia sư, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô ra đi. – Tiếng của GK. Tôi mở cửa và ra ngoài.
2 chúng tôi lên sân thượng, ngồi cạnh nhau, anh ta thủ thỉ:
- K hiểu vì sao cô lại ghét tôi thế, tôi đã biết lỗi r` mà, k lẽ cô cứ giận tôi mãi vậy sao, có thể cô giận tôi vì chuyện hôm trc’, vì lúc đó tôi sai thật, nếu thế cố cứ đánh tôi, đừng đối xử với tôi như thế, tôi sẽ buồn lắm đấy. – Hắn ta nói luôn 1 tràng.
- Tôi...tôi... – Tôi ấp úng, k bít nói j hết.
Anh ta nắm tay tôi, và bỗng nhiên 1 giọt nước mắt rơi xuống tay tôi(k phải của tôi đâu nhé)
- Anh...anh khóc sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Mấy bữa nay, bị cô đối xử như thế, tôi buồn lắm, đừng thế với tôi nữa đc k gia sư.
- Tôi...Tôi...- Tôi k bít nói j.
- Pé My nhớ cô lắm đây, ngoài h dạy học ra, khi nào rảnh, cô đến chơi với nó nhé.
- Tôi..Tôi k bít nữa- Tôi đáp- Anh đừng khóc nữa đc k, anh mà khóc làm tôi k bít nói j hết.
- Thật ra ng mà cô gặp hôm trc’ k phải mẹ tôi.- Hắn ta nói.
- Thật sao? – Tôi ngạc nhiên.

- Mẹ tôi mất khi sinh pé My ra, còn ng đàn bà đó là mẹ kế của tôi, tôi rất ghét pà ta vì bà ta đã cướp đi ng bố của cúng tôi, vì thế tôi k muốn về nhà, mỗi lần ở đó đối với tôi như địa ngục vậy, tôi chỉ biết yêu thương bé My hết mực, bù lại tình thương mà nó k có. – Anh ta kể luôn 1 tràng.
- Tôi k ngờ...
- K ngờ 1 công tử như tôi lại như thế phải k? – Hắn ta nhìn tôi. Tay vẫn nắm tay tôi. (nắm nãy h r` mà k chịu bỏ ra)
- Thôi, anh mệt r`. Anh về nghỉ đi. Mai có j nói chuyện tiếp nha. – Tôi cười
- Ôi, đây là nụ cười đầu tiên của cô dành cho tôi đó.
- Nếu h anh về thì tôi sẽ dành cho anh nhiều nụ cười nữa đc chưa.
- Nhớ nhá.
Rồi bọn họ về hết, còn lại tôi với TV.
- Sao 2 ng làm lành r` à, nãy 2 ng nói chuyện em nghe hết, k ngờ anh ấy lại đáng thương như vậy.
- Cái con này, sao mày dám nghe lén chuyện của ng khác hả? – Tôi quát.
- hì. – Nói r` nó về p` ngủ.
Tôi cũng về p` của mình, nằm trên giường, tôi lăn qua lăn lại mà vẫn k ngủ đc, cứ nghĩ đến nhưng câu nói của GK, tôi nghĩ “ Không lẽ tôi tệ đến thế ư?” Tôi mệt quá và thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.