Tiểu Kiều Kiều

Chương 56: Trên võ đài




Editor: Hạ Đan

Beta: An Hiên

Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Lâm Diêu Chi không tiếp tục luyện võ nữa. Có điều, tuy không luyện võ nhưng cô vẫn duy trì cường độ tập luyện thể lực, do tính chất nghề nghiệp nên cô khá tự do, có nhiều thời gian để dành cho việc tập gym.

Vương Khiếu cũng vậy, sau khi không còn đấu hắc quyền nữa, đã khá lâu anh ta chưa đứng trên võ đài. Vào giây phút này khi được trở về nơi đây, trái tim trong lồng ngực anh ta sục sôi ý chí chiến đấu.

Lâm Diêu Chi làm nóng cơ thể xong xuôi thì bước lên võ đài.

Lúc này, sự chênh lệch dáng người của hai người được thể hiện rõ nhất, trước mặt Vương Khiếu cao to cường tráng, Lâm Chi cao chưa đến 1m70 trông hệt như một đứa trẻ, dường như chỉ cần Vương Khiếu đấm một cái thôi thì cô sẽ lập tức yếu ớt ngã xuống.

Nhưng trong lòng Vương Văn Nhạc rất rõ ràng, dáng vẻ mỏng manh của Lâm Diêu Chi chỉ là giả tạo thôi, anh ta đã từng lĩnh giáo nắm đấm của cô gái này rồi. Vương Văn Nhạc biết hai người đang đứng trên võ đài đều không phải người mình có thể chọc vào nên ngoan ngoãn mặc đầy đủ đồ bảo hộ, muốn bọc bản thân thật chặt chẽ, đến cả Trần Dã cũng không nhịn được phải phì cười, anh ta nói: "Nếu không biết còn tưởng em định lên đấu đấy."

"Do em lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi." Vương Văn Nhạc không khỏi lầm bầm, "Lỡ như lúc hai người bọn họ đánh nhau, em mà không bọc kĩ một chút thì sao dám đi vào tách bọn họ ra chứ."

Trần Dã cười nói: "Cũng đúng."

Vương Văn Nhạc hít một hơi thật sâu, sau khi xác nhận cả Lâm Diêu Chi và Vương Khiếu đều đã chuẩn bị xong thì bật phần mềm tính giờ trên điện thoại lên, hít thêm một hơi nữa, hét lớn: "Chuẩn bị xong chưa? Ba… Hai... Một, bắt đầu!"

Anh ta vừa dứt lời, nắm đấm của Vương Khiếu đã lập tức vung tới! Nhắm thẳng vào mặt Lâm Diêu Chi! Lâm Diêu Chi hiểu rõ hình thể của hai người có chênh lệch nên cũng chưa vội đỡ đòn, chân phải nhanh chóng lùi ra sau, đầu nghiêng đi, cú đấm này sượt qua chóp mũi cô.

Đòn tấn công này không quá mạnh, Vương Khiếu lại vung nắm đấm tiếp theo, tuy dáng người anh ta rất cao lớn nhưng nắm đấm lại không hề chậm chút nào. Tốc độ vung nắm đấm cực nhanh, thậm chí trong không khí còn vang lên tiếng xé gió.

Lâm Diêu Chi như bị từng cú đấm vừa nhanh vừa quyết liệt của Vương Khiếu khống chế hoàn toàn, cô liên tục lùi về phía thanh chắn võ đài ở sau lưng, khiến Vương Văn Nhạc nhìn mà hơi sợ hãi.

Anh ta thầm nghĩ, quả nhiên người nghiệp dư như cô không cùng đẳng cấp với Vương Khiếu, nhưng khi khóe mắt liếc sang người ngồi trên xe lăn là Trần Dã thì thấy anh ta đang mỉm cười.

"Anh cười gì vậy?" Vương Văn Nhạc sầu lo nói, "Đừng gây tổn thương cho con gái nhà người ta chứ."

"Tổn thương?" Trần Dã hỏi lại, "Rõ ràng người đang rơi vào tình thế xấu là Vương Khiếu, em lại đi lo lắng cho Lâm Diêu Chi hả?"

"Cái gì?" Vương Văn Nhạc sửng sốt.

Trần Dã thở dài: "Cô gái có thể khiến Tần Lộc yêu quả nhiên không phải kẻ ngốc."

Vương Văn Nhạc mờ mịt: "Hả?"

Trần Dã nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ nói: "Ít nhất thông minh hơn em nhiều."

Vương Văn Nhạc: "???" Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ?

Tuy nhiên, khi thời gian dần trôi qua, một người không hiểu gì lắm về quyền thuật như Vương Văn Nhạc cũng nhìn ra chút cách thức.

Nhìn qua thì đúng là Vương Khiếu đang ở thế dồn ép, còn Lâm Diêu Chi thì vô cùng gian nan né tránh. Nhưng thế dồn ép của Vương Khiếu chẳng mang lại cho anh ta chút lợi thế nào cả, bước chân của Lâm Diêu Chi cực kỳ linh hoạt, không một nắm đấm nào của Vương Khiếu có thể chạm được đến cơ thể cô. Mỗi một cái nghiêng người, lùi bước của cô đều như đã trải qua sự tính toán tinh vi, nhìn như rất nguy hiểm nhưng thật ra đều thành công tránh được đòn tấn công của Vương Khiếu.

Tính tình của Vương Khiếu vốn rất nóng nảy, giờ lại bị chiến thuật tránh né này của Lâm Diêu Chi làm cho bực bội.

Năm phút của hiệp thi đấu đầu tiên sắp hết, nhưng Vương Khiếu còn chưa đánh trúng Lâm Diêu Chi được cú nào. Anh ta đột nhiên ngừng tay, thở ra một hơi thật mạnh, lạnh lùng hỏi: "Cô định dùng chiêu này để thắng tôi đấy à?"

Lâm Diêu Chi chớp mắt nói: "Miễn có thể thắng là được.”

"Được rồi." Vương Khiếu xoa cổ, bình tĩnh nói. "Vậy tôi không nhẹ tay nữa."

Vương Khiếu tung nắm đấm.

Lâm Diêu Chi vẫn làm tư thế phòng thủ.

Vương Khiếu thấy vậy thì cười gằn, chân phải đột nhiên bước lên một bước dài, trực tiếp phá giải chiêu né tránh của Lâm Diêu Chi, ngay sau đó tay trái anh ta lập tức tung đòn, vung về phía mặt Lâm Diêu Chi. Cú đấm này là sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh, Vương Khiếu tin chắc Lâm Diêu Chi nhất định không thể tránh được.

Trùng hợp là Lâm Diêu Chi cũng không định né tránh, cô tung đòn cùng lúc với Vương Khiếu, nắm đấm của hai người cứ thế nện vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng vang khiến người khác nghe mà thấy đau vô cùng.

Đây là cú đấm mà Vương Khiếu đã sử dụng hết toàn bộ sức lực, vậy mà người nhận cú đấm này lại không hề bị đẩy lùi, chẳng những không lùi lại, Lâm Diêu Chi còn nhân lúc Vương Khiếu đang sửng sốt, dùng chân trái làm trụ, nghiêng người tung một cú đá vào eo Vương Khiếu.

"Bốp!" Thành công trúng mục tiêu!

Vương Khiếu không hề đề phòng nên trúng cú đá này của Lâm Diêu Chi, cơ thể không khỏi lùi ra sau vài bước, ở dưới đài vang lên giọng nói kích động của Vương Văn Nhạc: "Lâm Diêu Chi một điểm!"

Vương Khiếu nhìn xuống eo, lại nhìn nắm tay mình, sau đó ngước mắt, ánh mắt vốn đen láy nay đã bị sự hưng phấn nhuộm thành một màu đỏ đậm, anh ta khen: "Cô được đấy."

Lâm Diêu Chi thở hổn hển, tiện tay lau mồ hôi chảy dọc trên trán: "Anh cũng vậy."

Vương Khiếu đang muốn tiếp tục, Vương Văn Nhạc ở dưới đài đã thông báo trận đấu kết thúc. Năm phút trôi qua, hiệp đầu tiên đã xong.

Vương Khiếu mất hứng nhìn sang anh ta, nói: "Bây giờ mới bắt đầu mà."

Vương Văn Nhạc nhún vai: "Quy định chính là vậy."

"Tôi ghét nhất là quy định." Vương Khiếu lạnh lùng nói.

Vương Văn Nhạc ỷ vào việc có Trần Dã ở đây thì Vương Khiếu sẽ không đánh anh ta, còn rất thiếu đòn khiêu khích: "Chẳng qua là anh ghét bị thua thôi. Lâm Diêu Chi, cố lên nhé, đánh Vương Khiếu đi! Cô có thể làm được!"

Tuy rằng Lâm Diêu Chi thắng trận này nhưng vẻ mặt cô lại rất nghiêm trọng.

Hiệp đầu chỉ có thể xem như là hai bên đang thăm dò thực lực của đối phương thôi. Vừa nãy Lâm Diêu Chi lợi dụng tâm lý khinh địch của Vương Khiếu nên mới thắng được, nhưng cô lại cảm nhận được rõ ràng thực lực vô cùng khủng bố của anh ta. Đến bây giờ, nắm tay phải lúc nãy vung ra để đỡ đòn của Vương Khiếu vẫn còn hơi đau, cô cảm giác gân cốt bị tổn thương rồi.

Với kiểu nắm đấm này, nếu Lâm Diêu Chi không chọn đỡ lấy mà tiếp tục né tránh, chắc chắn cả cô lẫn Vương Khiếu đều bị thiệt. Nhưng hiển nhiên quyết định dùng toàn bộ sức lực đỡ đòn của Vương Khiếu như thế cũng chẳng phải cách hay.

Lúc nghỉ giải lao, Lâm Diêu Chi ngồi ở một góc uống nước, từ lúc bước xuống võ đài đến giờ, ánh mắt Vương Khiếu chưa từng dời khỏi người cô. Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, có xem xét, có tò mò, mà đa phần chính là ý chí chiến đấu hừng hực.

Hai hiệp tiếp theo chắc chắn sẽ rất khốc liệt, Lâm Diêu Chi đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Nghỉ ngơi năm phút, hai người lại bước lên võ đài.

Hiệp này, Vương Khiếu không định để Lâm Diêu Chi tránh né nữa. Anh ta cong môi cười, trực tiếp bỏ qua các bước phòng ngự mà hung hãn tấn công về phía Lâm Diêu Chi. Lâm Diêu Chi giơ hai tay lên, bị ép phải đỡ đòn, nắm đấm kia mạnh bạo đập lên vùng cánh tay không đeo đồ bảo hộ của cô, vang lên âm thanh trầm đục nặng nề. Nếu cú đấm này mà đập trúng cằm hoặc những điểm khác trên mặt thì e là gãy mất mấy cái răng vẫn còn nhẹ, chắc chắn sẽ gây chấn động não luôn không chừng.

Vương Khiếu ở trên võ đài hệt như một con mãnh thú bị chọc giận, sức lực rất mạnh, tốc độ vung nắm đấm cũng cực nhanh. Lâm Diêu Chi không thể né tránh, dường như cô đã biến thành một bao cát sống trước mặt anh ta, chỉ có thể bị động đỡ đòn, nhưng cũng may là cô phòng thủ khá cẩn thận, Vương Khiếu vẫn chưa thể có điểm.

Nhưng Vương Văn Nhạc đứng một bên quan sát lại căng thẳng đến mức giậm chân, trong miệng khẽ rủa thầm tên Vương Khiếu chết tiệt này sao lại không hề biết thương hoa tiếc ngọc thế chứ.

"Thương hoa tiếc ngọc thì sẽ thua." Trần Dã không hề quay đầu, tất cả sự tập trung của anh ta đều đặt lên võ đài, trên khuôn mặt bệnh tật tràn ngập hưng phấn, "Cô gái này không phải người dễ đối phó."

Lâm Diêu Chi bị đánh mãi, quả thật thấy hơi chán, cô chỉ muốn dùng cách gây tổn thương ít nhất để chiến thắng Vương Khiếu trong trận đấu lần này, nhưng hiện tại cô đột nhiên muốn thay đổi ý định.

Cô không muốn né tránh nữa.

Vương Khiếu nhìn thấy Lâm Diêu Chi không phòng ngự nữa, vẻ mặt của cô gái có dáng người được tính là vô cùng nhỏ gầy trước mặt anh ta này đột nhiên trở nên nguy hiểm, miệng khẽ mấp máy, cô nhìn Vương Khiếu rồi nói ra hai chữ, anh ta nghe thấy rõ ràng.

"Đến đi." Lâm Diêu Chi nói với anh ta.

Vương Khiếu lập tức bị kích thích, mạnh mẽ tung nắm đấm về phía Lâm Diêu Chi.

Lần này, Lâm Diêu Chi không né tránh nữa, cô giơ tay phải ra đỡ, còn tay trái đồng thời vung ra nhưng cũng bị Vương Khiếu ngăn cản. Nếu là trong một trận quyền anh bình thường, lúc này trọng tài nên đi lên tách hai tuyển thủ ra, nhưng trận quyền anh này vốn không hề có quy định nào cả, càng không có yêu cầu hạn chế động tác. Lâm Diêu Chi nâng chân, Vương Khiếu đã đoán trước được động tác của cô, tay anh ta lập tức nhấc lên, khóa chân của cô vào lồng ngực mình, sau đó mạnh mẽ lật người, muốn vật Lâm Diêu Chi ngã xuống đất. Đây là động tác cực kỳ tiêu chuẩn trong tán thủ, một khi Lâm Diêu Chi bị vật ngã xuống đất thì Vương Khiếu sẽ được cộng điểm, nhưng không ngờ Lâm Diêu Chi đang bị Vương Khiếu giữ chân lại biến hóa linh hoạt như một chú khỉ. Lúc Vương Khiếu xoay người, cô lập tức ôm ghì lấy cổ anh ta, mạnh mẽ bám lên người Vương Khiếu.

Bây giờ hai người gần như mặt kề sát mặt, Lâm Diêu Chi còn thở hổn hển nở một nụ cười với anh ta.

Khuôn mặt của Vương Khiếu hơi vặn vẹo, có vẻ như đã bị kích thích, tay đột nhiên dùng sức, hất Lâm Diêu Chi đang bám trên người mình xuống đất như ném một miếng da trâu. Tứ chi Lâm Diêu Chi chạm đất, Vương Khiếu được điểm, cô nằm trên sàn hồi lâu mới đứng dậy, vẻ mặt đầy ai oán, khẽ hỏi: "Trông tôi đáng sợ đến vậy à?"

Vương Khiếu không thèm để ý đến cô mà tự xoa bóp vai mình. Quả nhiên sức lực của Lâm Diêu Chi không chỉ mạnh bình thường, lúc hất cô xuống khỏi người, anh ta cảm giác hình như vai phải bị bong gân rồi, đừng thấy dáng vẻ lúc cô làm nũng đầy đáng yêu mà nhầm, khi thật sự đánh nhau với cô mới biết được, rốt cuộc cô gái nhỏ bé xinh xắn trước mặt này khó chơi đến mức nào.

Lâm Diêu Chi đứng dậy, lần này không đợi Vương Khiếu tung đòn, cô đã lao về phía trước, tiếp theo vươn tay vung nắm đấm.

Vương Khiếu thành công đỡ được, Lâm Diêu Chi lại nhấc chân lần nữa, trong phút chốc, khuôn mặt Vương Khiếu nhăn tít lại: "Cô..." Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Diêu Chi đã bám vào eo, dùng hai chân mình khóa chặt eo anh ta, quả thật đã coi anh ta là một cái cây, bò qua bò lại trên người Vương Khiếu.

Lâm Diêu Chi vô cùng thích thú ngắm nhìn biểu cảm lúc này của Vương Khiếu, cô vui vẻ cười khanh khách. Sức lực của cô rất mạnh, hai chân khóa chặt lấy eo Vương Khiếu, hai tay bám trên vai anh ta, mà lần này lại còn là từ sau lưng, Vương Khiếu khó mà dùng sức được, quả nhiên anh ta không nghĩ ra được cách nào để đối phó với cô.

Cuối cùng Vương Khiếu chỉ có thể gào thét với Vương Văn Nhạc đứng ở dưới đài: "Mẹ nó, cậu không phải là trọng tài à? Thế này không tính là phạm quy sao?"

Vương Văn Nhạc không hề do dự giải thích: "Mẹ nó, cậu cũng bảo không có quy định còn gì, nếu đã không có quy định thì phạm quy cái gì?"

Vương Khiếu: "..."

Lâm Diêu Chi vẫn còn đang ồn ào bên tai anh ta: "Anh mau nhận thua đi, nhận thua thì tôi sẽ bỏ tay ra!"

Vương Khiếu tức không chịu nổi: "Trần Dã..."

Trần Dã cười ha hả: "Tiếp tục đi tiếp tục đi, tôi thấy trận đấu này rất tuyệt vời!"

Vương Khiếu cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.