Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 87: Diễn trò




Chúng phi tần đều nhìn, Hạ Vân Tự chậm rãi lắc đầu: "Tiểu hài tử mà thôi, rời đi sớm lại còn bị oan, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu. Ta thà giúp nó giải khúc mắc này, để nó yên lòng đi đầu thai, còn hơn mời tăng nhân siêu độ tiễn nó đi."

Trang Phi niệm một câu thiền ngữ, lại nói: "Yểu Phi muội muội thiện tâm." Nói rồi, nàng nhìn Thuận Phi, "Theo ta thấy, việc này chúng ta không cần quá căng thẳng, Yểu Phi muội muội ngay thẳng, sẽ không bị Ngũ hoàng tử làm ảnh hưởng. Có điều nếu cái chết của Ngũ hoàng tử thật sự có ẩn tình, kẻ ác trốn trong bóng tối phải nên cẩn thận, trên đầu ba thước có thần linh, nợ máu phải trả bằng máu, không phải sao?"

Thuận Phi cười cười: "Trang Phi nói đúng." Dứt lời, nàng nhìn mấy phi tần ngồi đây, nghiêm túc nói, "Trong cung lời đồn quá nhiều, bổn cung chỉ mong không ai ngồi đây liên quan tới việc này. Bằng không, không quản việc giả thần giả quỷ này khiến lòng người hoang mang, chỉ riêng chỗ Hoàng Thượng và Thái Hậu tuyệt đối không cho phép con vua bị ra tay như vậy."

Chúng phi lập tức rời ghế hành lễ, kính cẩn đáp vâng, nói mình không dám.

Thuận Phi trầm giọng: "Được rồi, đều lui xuống đi. Hạ phu nhân đã muốn vào cung, hôm nay các muội đừng quấy rầy Yểu Phi, để muội ấy chuẩn bị."

Mọi người lại cung kính đáp vâng, rồi rời khỏi Kính Hiền Điện.

Hạ Vân Tự vẫn cùng Hàm Ngọc kết bạn trở về, tới Vĩnh Tin Cung, Hàm Ngọc hành lễ, cũng cáo lui về thẳng chỗ của mình. Hạ Vân Tự lệnh cung nhân quét tước trong ngoài một lần, lại đặc biệt tìm trà mẹ cả thích tới, cũng sai phòng bếp chuẩn bị điểm tâm tới.

Đối với mẹ cả này, nàng không hề oán giận. Nói đến cùng mẹ cả cũng giống trưởng bối trong nhà không quan tâm tới nàng, nhưng ít nhiều cũng có lý do bất đắc dĩ.

Sức khỏe mẹ cả vốn không tốt, còn trẻ khi sinh tỷ tỷ để lại bệnh căn, lại phải xử lý việc trong phủ/ Cũng vì việc này, rất nhiều gánh nặng sớm đã rơi xuống vai tỷ tỷ, sau này nàng được tỷ tỷ chiếu cố không phải không có liên quan tới vấn đề đó.

Huống hồ sau khi nàng đi theo tỷ tỷ, mẹ cả đối xử với nàng cũng không tệ, cho dù không tận lực chiếu cố mọi chuyện, nhưng ít nhất ngoài mặt không có gì đáng ngại. Nếu không, ở Hạ phủ nhà cao cửa rộng như thế, đích trưởng nữ dù có thân phận tôn quý thế nào cũng chỉ là cô nương trẻ tuổi, muốn chiếu cố muội muội thỏa đáng nào dễ dàng đến thế.

Vì thế đối với người mẹ cả này, trong lòng Hạ Vân Tự ít nhiều vẫn kính trọng, khi tỷ tỷ mất, mẹ cả chịu đả kích rất lớn, nàng cũng từng ở bên giường phụng dưỡng, sợ mẹ cả có chuyện gì.

Cũng may mấy năm gần đây trong nhà tìm đại phu giúp mẹ cả tĩnh dưỡng, sức khỏe đã có chuyển biến tốt, bằng không nàng cũng không dám kéo bà tham dự chuyện này.

OoOoO

Giờ Thân hai khắc, kiệu của Hạ gia ngừng ở cửa cung. Tuy thị vệ và cung nhân canh giữ ở cửa cung ngày thường đều thấy nhiều việc đời, lúc này cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn xuống quanh, muốn xem Hạ phu nhân mà mọi người biết đến rốt cuộc trông như thế nào.

Bà là ngoại mệnh phụ tôn quý nhất đương triều, đã lâu không lộ mặt, ngay cả tiệc mừng thọ của Thái Hậu cũng không dám nói một câu muốn mời bà. Lần này nếu không có Giai Huệ Hoàng Hậu báo mộng cầu xin, người như bọn họ có lẽ vẫn chưa có phúc được gặp mặt.

Rất nhanh, vú già bên cạnh tiến lên vén màn, phụ nhân xiêm y quý giá đẹp đẽ rốt cuộc cũng xuất hiện.

Phụ nhân thân hình gầy ốm mặc y phục màu đồng, thoạt nhìn không quá bắt mắt xa hoa, nhưng nhìn kỹ có thể thấy từng đường kim mũi chỉ thêu bên trên đều tinh tế, hoa văn phức tạp khó gặp.

Búi tóc càng đơn giản, chỉ dùng bốn cây trâm bạc giữ lại, trong đó có một cây trâm ngọc điểm xuyết, nhưng chính vì tùy ý thêm một cây trâm ngọc như vậy càng tôn lên khí chất, ngọc tốt chỉ nhìn từ xa đã cảm thấy ôn nhuận, giá trị đương nhiên không cần phải hỏi, chắc chắn là bảo bối liên thành.

Mắt bà nhìn thẳng, được vú già dìu tới cửa cung, khí thế giấu dưới sự đạm bạc khiến bọn thị vệ cung nhân đứng hai bên đều không nhịn được mà cúi đầu, không dám nói nhiều một câu.

Tiểu Lộc Tử và Oanh Thời sớm đã chờ ở cửa cung, thấy bà tới, vội tiến lên chào hỏi. Oanh Thời Hạ phu nhân đã gặp, chỉ cần hành lễ vấn an, Tiểu Lộc Tử vội báo danh hào: "Hạ nô là hoạn quan chưởng sự Vĩnh Tin Cung Tiểu Lộc Tử thỉnh an phu nhân."

Hạ phu nhân gật đầu một cái: "Làm phiền hai vị."

Đoàn người đi tiếp, trong lòng Tiểu Lộc Tử và Oanh Thời đều hiểu rõ, vì thế không dám đi nhanh, miễn cho Hạ phu nhân mệt nhọc.

Mất khoảng một khắc, đoàn người cuối cung cũng tới Vĩnh Tin Cung. Hạ Vân Tự sớm đã chờ ở đại điện Duyên Phương Điện, thấy bọn họ, liền hành lễ: "Mẫu thân."

Hạ phu nhân chỉ gật đầu coi như đáp lễ: "Yểu Phi nương nương."

Hạ Vân Tự mỉm cười: "Mẫu thân mau vào đi, trà bánh đều đã chuẩn bị sẵn, mẫu thân nếm thử xem." Dứt lời, nàng liền thân mật dẫn Hạ phu nhân vào Duyên Phương Điện, trực tiếp tới tẩm điện ngồi xuống, thật giống mẫu nữ ruột thịt nhà bình thường.

Hai người vừa ngồi xuống hai bên giường La Hán, Hạ Vân Tự lập tức phất tay cho cung nhân lui xuống.

Vú già theo Hạ phu nhân tiến cung cũng lui ra ngoài, đợi cửa cung khép lại, Hạ Vân Tự khách khí một câu: "Mẫu thân đi đường mệt nhọc, vất vả rồi."

Trầm mặc một lúc, Hạ phu nhân than thở: "Ta không sao, chỉ là nha đầu con... A."

Việc Hạ Vân Tự tiến cung, lúc ấy là nàng trực tiếp thương lượng với phụ thân của mình, lấy cớ là thay Đại tỷ tỷ chiếu cố Ninh Nguyên.

Hạ Liễu luôn lấy Hạ gia làm trọng, đương nhiên biết đích trưởng tử nữ nhi để lại cho hoàng đế quan trọng thế nào, đương nhiên liền gật đầu.

Đợi Hạ phu nhân biết được việc này, Hạ Vân Tự đã được báo vào cung, bà muốn ngăn cản cũng đã muộn.

Lúc ấy bà chỉ bất lực nói với Hạ Liễu một câu: "A Chước sẽ không muốn A Tự hi sinh cả cuộc đời mình để thay nó chăm sóc nhi tử."

Nhưng lúc ấy mọi sự ngăn cản đều không có giá trị, bây giờ nhắc lại đã càng muộn.

Hạ phu nhân mất một lúc để khắc chế cảm xúc, ngay sau đó đi vào việc chính: "Chuyện lần này... Con có nắm chắc không? Nếu không được cứ giao cho trong nhà, con có hai đứa nhỏ cần che chở, đừng quá hao tổn tinh thần."

Hạ Vân Tự cười lắc đầu: "Mẫu thân chịu tiến cung giúp tỷ tỷ "nhắn gửi" cho con, giúp con diễn vở kịch này đã đủ rồi, chuyện bên này con có thể tự mình lo liệu, người và phụ thân không cần lo lắng."

Nàng nói như vậy, Hạ phu nhân liền biết nàng không muốn người nhà nhúng tay nhiều hơn. Bà cố gắng khuyên nhủ, nhưng Hạ Vân Tự vẫn kiên quyết không chịu, bà đành từ bỏ, chỉ có thể dặn dò: "Con nhớ hành sự cẩn thận. Việc này nói lớn không lớn, việc giả thần giả quỷ, nháo một hồi sẽ qua, nhưng tuyệt đối không thể để trong lòng Hoàng Thượng có khúc mắc gì."

"Việc này con biết." Hạ Vân Tự gật đầu, thấy canh giờ không còn sớm, liền nói, "Đồ ăn phòng bếp chắc đã chuẩn bị xong, để con truyền thiện, mẫu thân cùng dùng đi."

Hạ phu nhân lại mỉm cười từ chối: "Không được, con xem sức khỏe ta gần đây khá hơn cũng vì trong nhà tìm được đại phu không tồi, ngày ngày xem xét dược thiện của ta. Ta đi xem Ninh Nguyên và Ninh Nghi trước, sau đó vẫn là nên trở về thôi, không phiền con."

"Vậy được, để con dẫn mẫu thân đi gặp bọn nhỏ."

Hạ phu nhân vui vẻ gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, lại nói: "Đúng rồi, tìm được vị đại phu này cũng là phúc của Từ Minh Nghĩa, làm khó ngài ấy đang giữ chức quan quan trọng vẫn còn nhớ nghĩa xưa với Hạ gia, cũng nhờ con xưa nay đối xử với hạ nhân không tệ, mẫu thân đa tạ con."

"Minh Nghĩa?" Hạ Vân Tự kinh ngạc, đợi hoàn hồn, cũng không dám nói gì thêm, liền dẫn Hạ phu nhân rời khỏi tẩm điện đến sương phòng.

OoOoO

Tiễn mẹ cả đi, Hạ Vân Tự đứng dưới hành lang Duyên Phương Điện nhìn trời đêm tối tăm, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Từ Minh Nghĩa...

Nàng không ngờ mẹ cả lại đột nhiên nhắc tới cái tên này, càng không ngờ y vẫn còn qua lại với Hạ gia. Đợi bình tĩnh lại, nàng gác chuyện này xuống, lập tức cân nhắc vấn đề quan trọng.

Lời mẹ cả khuyên thật ra nàng đều hiểu. Thế lực của Hạ gia lớn mạnh, chuyện như vậy giao cho Hạ gia giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng nàng thật sự sợ một khi phụ thân nhúng tay, sự việc sẽ không còn do nàng không chế. Mà nàng dù sao cũng phải một mình sống hết quãng đời còn lại ở thâm cung, rất nhiều chuyện chỉ có nắm trong tay mới làm nàng an tâm.

Huống hồ, nàng không muốn rơi vào cảnh bị phụ thân kiêm chế. Nàng muốn báo thù cho tỷ tỷ, nhưng phụ thân lại không để ý việc này. Mục đích của họ khác nhau, bởi vậy không chung đường.

Mọi chuyện mẹ cả lo lắng nàng cũng hiểu rõ, điểm này từ lúc muốn mẹ cả diễn trò cùng mình nàng đã biết.

Lời thần quỷ nói có gì đáng sợ? Điều đáng sợ chính là "trong lòng hoàng đế có khúc mắc".

Thiên tử luôn có lòng nghi ngờ, huống chi việc này còn liên quan tới con vua.

Cho nên đã tới nước này, nhìn thì chưa tổn thương tới nàng, nhưng thật ra là nhờ nàng và Trang Phi ứng đối nhanh.

Nếu đi muộn nửa bước, để tin đồn nàng hại Ngũ hoàng tử truyền ra trước, hậu quả không biết sẽ là thế ào. Tuy rằng nàng vẫn có thể nhờ mẹ cả cùng diễn kịch, nhưng nhìn qua chỉ là lấp liếm mà thôi.

Vào trước là chủ, xưa này khó có thể có ngoại lệ. Phi tần hậu cung như thế, hoàng đế ít nhiều cũng như thế.

Bởi vậy nghe cung nhân ngự tiền truyền lời tối nay hoàng đế sẽ tới, Hạ Vân Tự không khỏi thấp thỏm bất an.

Lời đồn bất lợi cho nàng đã lan truyền hai ba ngày trước, gần đây hắn bận rộn chính sự chưa từng đặt chân tới hậu cung, nàng cũng không tới Tử Thần Điện, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi xảy ra chuyện này.

Trước khi hắn tới nàng đã nghĩ xem phải nghênh đón thế nào, nghĩ tới việc ôm đàn tỳ bà ngồi dưới hành lang, nghĩ tới việc lương thiện chép kinh cho Ngũ hoàng tử, cuối cùng nàng lại không chọn hai cách đó, trước khi hắn tới tới phòng Ninh Nghi, dỗ Ninh Nghi ngủ.

Tới Duyên Phương Điện, Hạ Huyền Thời qua chính điện trước, tới cửa đại điện nghe cung nhân nói nàng đang ở chỗ Lục hoàng tử, mới chuyển hướng qua sương phòng.

Vừa bước qua ngạch cửa, hắn đang muốn hỏi nàng chuyện Hạ phu nhân tiến cung, nhìn qua lại thấy nàng nhéo môi nhi tử, trên mặt còn chứa nụ cười xấu xa, bộ dáng như một tiểu cô nương đang đùa dai.

"... Khụ." Hắn cố ý ho một tiếng làm nàng giật mình, vội thu tay, quẫn bách đứng dậy hành lễ.

"Hoàng Thượng."

"Nàng có thể có chút bộ dáng của người làm mẫu phi không?" Hắn vừa nhướng mày nhìn nàng, vừa ngồi xuống bên nôi nhìn Ninh Nghi. Ninh Nghi đương nhiên cũng bị nàng làm phiền, tuy ở trong mộng nhưng cung mày lại nhíu chặt, qua hồi lâu mới giãn ra.

Hắn không tự chủ mà ý cười càng đậm, duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ, thuận miệng hỏi: "Nghe nói hôm nay mẫu thân nàng tiến cung, sao thế?"

Hạ Vân Tự vẫn nói chuyện như bình thường: "Không có gì, chỉ là tỷ tỷ báo mộng, bà ấy vào cung truyền lời thôi."

Hắn nói thẳng: "Những lời đồn đó, trẫm có nghe nói."

Nàng khẽ cười, cũng hỏi thẳng: "Vậy Hoàng Thượng nghĩ thế nào?" Nói rồi nàng ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt kia mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, sáng quắc như lửa, khiến nàng cứng đờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.