Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 81: Trường Nhạc công chúa




Cái chết của Ngọc quí phi cũng không gây ra nhiều sóng gió ở kinh thành, rất nhanh trong kinh thành lại nghênh đón một khung cảnh phồn hoa khác.

Sinh thần mười sáu tuổi của Trường Nhạc công chúa, tiểu thư của mỗi nhà đều nhận được tiệp mời, công chúa được hoàng thất sủng ái nhất đương nhiên cũng có người xu nịnh, chỉ là từ khi Trường Lạc công chúa theo Vinh Thân Vương đến Bàng Quốc công phủ gặp Bàng Sách đã nhất kiến chung tình, cho dù người đến cầu thân đạp nát phủ Vinh Thân Vương, Trường Nhạc công chúa cũng không gật đầu đồng ý.

Một ngày này, khách khứa tới của phủ Vinh Thân Vương, hoàng đế khâm thưởng cho không ít vải vóc tơ lụa, trân châu bảo thạch, hoàng hậu có tâm hơn còn ban thưởng cho hơn một ngàn cây mẫu đơn được trồng trong ngự hoa viên đến chúc mừng, từ ca đã ngửi được mùi thơm của hoa mẫu đơn kia.

Trong Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết từ sớm đã thức dậy trang điểm thay y phục, nàng rất thích Trường Lạc công chúa này, mỹ mạo lại không kiêu căng, tính tình rộng rãi, học vấn thi thư lế nghi đều rất cao, càng thêm đáng quý, nàng cũng không hề dựa vào thân phận mà luận người, về điểm này rất nhiều con cháu của hoàng thất đều khó có thể làm được.

Bàng Lạc Tuyết mặc dù có tâm tác hợp cho hôn sự ca ca nhà mình cùng công chúa, bất quá chuyện hôn nhân, vẫn nên dựa vào đôi bên.

"Hôm nay là sinh thần của Trường Nhạc công chúa, không cần phải ăn mặc quá diễm lệ, đoạt phần của nàng sẽ không tốt, đổi quần áo mộc mạc một chút đến đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn nha hoàng nâng bộ áo Hải Đường xuân thụy đỏ bừng mà nói.

Tử Quyên nói: "Ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ tự trang điểm và thay y phục cho nhị tiểu thư."

Tử Quyên thuần thục cầm lấy một cây trâm bảo thạch có kèm chuỗi ngọc từ bàn trang điểm lên, lần lượt cài vào trong tóc, ánh bảo thạch như ẩn như hiện trong tóc, tựa như đem tất cả sao trên trời đính lên tóc, một viên bảo thạch màu ngọc bích bằng ngón tay cái, vừa vặn buông xuống giữa trán.

Bởi vì là dịp quan trọng, lại chọn một bộ váy thiên thủy màu ngọc bích, trên mặt lụa lại bao trùm một tấm lụa mỏng như cánh ve, đường thêu tinh mỹ ẩn hiện dưới tấm lụa mỏng, đi lại linh động mà mỹ lệ.

Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, Tử Quyên nói: "Trang phục như vậy thật sự thích hợp cho dịp hôm nay, mới tiến lùi thỏa đáng."

"Cũng chỉ có ngươi hiểu được tâm tư của ta." Bàng Lạc Tuyết vỗ tay Tử Quyên lại nói: "Hôm nay Liên Diệc cùng Liên Ngẫu bận việc bên ngoài, ngươi theo ta đi dự tiệc."

"Vâng, tiểu thư."

"Xem ra đại tỷ cùng tam muội cũng sắp ra ngoài rồi. Chúng ta đến chính sảnh chờ các nàng đi."

Nói xong, Tử Quyên đỡ Bàng Lạc Tuyết đi về hướng tiền sảnh.

Trong phòng khách, toàn thân hoa y một màu hồng phấn, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu trắng, lộ ra cái gáy cùng đường cong duyên dáng lại có thể thấy được xương quai xanh, đường nét trên váy tựa như tuyết nguyệt quang hoa lưu động nhẹ nhàng trên mặt đất, uốn lượn quanh co ba thước có thừa, khiến cho dáng đi càng thêm ung dung ôn nhu, ba nghìn tóc đen dùng dây cột lên. Trên đầu cài trâm Hồ Điệp, một nhúm tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, một chút phấn trang điểm mỏng, càng làm tăng thêm nhan sắc. Hai bên má như ẩn như hiện một chút hồng càng tạo nên một loại tinh khiết mềm mại đáng yêu như cánh hoa, cả người tựa như Hồ Điệp tung bay trong gió, lại giống như hoa tuyết trong suốt linh hoạt...

"Hôm nay cách ăn mặc của tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp." Bàng Lạc Tuyết khen nói.

Nhị phu nhân nhìn cách ăn mặc của Bàng Lạc Tuyết: "Cách ăn mặc của đại tiểu thư có thế nào cũng không bằng nhị tiểu thư. Ta xem chuỗi ngọc trên tóc nhị tiểu thu sợ rằng giá trị xa xỉ a."

Bàng Lạc Tuyết quay đầu, nhìn tam phu nhân mang theo một người mặc một bộ áo váy áo màu lựu hồng phấn, trên váy đeo một đai lưng màu phấ xinh đẹp, mái tóc dùng một cây trâm màu túm khéo léo vấn lên, phía trên còn có một sợi tơ đính kèm một chút bột phấn tỏa ra mùi thơm của hoa mai cùng với một cái vòng tay màu trắng trên tay và khuyên tai ngọc trên người đều tản mát ra phấn hương nhàn nhạt. Thầm nghĩ, hai người kia sợ rằng trên yến hội còn có mục đích khác đi, cách ăn mặc của từng người so với chủ tử nàng còn hoa lệ hơn.

Tam phu nhân gắng ưỡn bụng, thật giống như thân thể rất nặng nề, quả nhiên nhị phu nhân nhìn bụng tam phu nhân thì sắc mặt xuất hiện sự oán độc, nói: "Thân thể tam muội đã nặng nề như vậy, cũng phải cẩn thận một chút, hài tử trong bụng không thể so với các thứ khác, cần phải cẩn thận chút, ta thấy Băng nhi hôm nay trang điểm khá đậm." Nhìn Bàng Lạc Băng, khó chịu trong lòng càng tràn lan, bộ dáng tiểu nha đầu này cực kỳ giống tam phu nhân, dáng dấp vô cùng yểu điệu, bình thường không trang điểm nên không khiến người ta chú ý, hôm nay đánh lên chút phấn thế nhưng lại rất động lòng người.

Tam phu nhân vịn tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Băng nhi là lần đầu tiên xuất hiện trong những dịp như thế này, tất nhiên cũng phải tìm chút quần áo phù hợp mà mặc, nếu không sẽ chỉ làm ô nhục danh tiếng của Bàng quốc công phủ chúng ta, Nhị tỷ ngươi nói có đúng hay không."

Nhị phu nhân cười coi như đáp lại, cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa cho quần áo của Bàng Lạc Vũ.

Tam phu nhân hướng về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi a, di nương phó thác Băng nhi cho ngươi, nàng còn nhỏ không hiểu quy củ, còn cần Tuyết nhi phải giúp đỡ đôi chút."

Bàng Lạc Tuyết khéo léo đáp: "Đây là điều đương nhiên, ta tất nhiên sẽ chiếu cố tốt cho Băng nhi." Trong thâm tâm lại lặng lẽ bổ sung một câu, nếu ngươi sợ nàng không hiểu quy củ, cũng không cần mặt dày mày dạn để cho nàng đi a, thật là.

Bàng Lạc Băng rụt rè đứng bên cạnh Bàng Lạc Tuyết bắt được vạt áo của nàng nói: "Băng nhi thỉnh an Nhị tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ."

Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng một cái, bất quá chỉ là một tiểu nha đầu vọng tưởng vị trí Tấn vương phi, thật là không biết lợi hại, sợ rằng mình không cần làm gì, nàng cũng sẽ bị bêu xấu.

"Băng nhi ngươi không cần sợ, hôm nay đi theo ta cùng Đại tỷ là tốt rồi, công chúa cũng rất dễ hòa đồng."

Bàng Lạc Băng gật đầu một cái, trong lòng cũng nắm chắc, hôm nay vô luận thế nào cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tấn vương điện hạ.

"Tiểu thư giờ cũng không còn sớm, nên lên đường thôi." Tử Quyên nói.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, cáo biệt mấy vị phu nhân, từng người lên xe ngựa của mình, bởi vì thông lệ của Đông Tần quốc, Bàng Lạc Tuyết thân là công chúa, xe ngựa càng thêm hoa lệ, hai người kia lại rất bình thường.

Bàng Lạc Băng liếc nhìn xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết, thầm nghĩ: 'Mẫu thân nói quả nhiên không sai, xe ngựa lẫn đồ trang sức của Nhị tỷ đều là đồ tốt nhất trong nhà, nếu có thể lấy được tâm của Tấn vương điện hạ, tất cả những thứ này đều sẽ là của nàng, không thể không nói nhị tỷ thật là may mắn, có nhiều đồ tốt như vậy, mình thật ghen tỵ a.'

Bàng Lạc Tuyết đem sự ghen tỵ trong mắt Bàng Lạc Băng thu vào trong lòng, tuổi còn nhỏ đã mang tâm cơ thâm trầm như vậy. quả nhiên thích hợp với Tấn vương cũng không phải là hạng chủ tử đơn giản gì.

Ba người vừa mới đi, Tứ phu nhân liền đỡ Đại phu nhân đi ra, kể từ khi thân thể Tứ phu nhân tốt lên, liền thân cận với Đại phu nhân hơn không ít, Tam phu nhân cũng là thấy thẹn với Tứ phu nhân, bất quá nhìn khuôn mặt nàng ta tuổi còn trẻ hôm nay đã không còn sinh được hài tử, trong lòng mới cảm thấy tất cả đều đáng giá.

"Ra mắt phu nhân."

"Đứng lên đi." Dương thị đỡ đầu nói.

Đôi mắt Nhị phu nhân sắc bén nói: "Sắc mặt phu nhân không được tốt lắm, nhìn như đang có bệnh, vậy mà cũng muốn ra nhìn một chút mới được."

Tam phu nhân cũng đổi một bộ mặt mũi ân cần nói: "Phu nhân phải bảo trọng thân thể a, nếu không thiếp thân thật sự ăn ngủ không ngon."

Dương thị chán ghét trong lòng. Mặt ngoài lại nói: "Đa tạ các vị muội muội quan tâm, dù sao cũng chỉ là thân thể khó chịu, nhất định là do trong phủ gần đây có quá nhiều chuyện, ta tính sẽ lên núi Tự Miếu bồi lão phu nhân một vài ngày, Tứ muội sẽ theo ta đi dâng hương cầu phúc, mấy ngày nay phải nhờ vào Nhị muội chăm lo trong nhà, chiếu cố thai nhi trong bụng Tam muội rồi."

Nhị phu nhân vui mừng trong lòng. Nếu Đại phu nhân không ở trong phủ, hiện tại cũng không cần thiết phải giết hại nàng, Bàng Quốc công phủ này còn không phải là thiên hạ của nàng sao.

Trong lòng tam phu nhân lại càng thêm khó chịu, hôm nay mình có thai, lại bị Nhị phu nhân chèn ép, trong lòng vì thế mà rất buồn bực.

Dương thị nhìn hai người nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ lên đường, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho Nhị muội là được, chuyện này ta sẽ nói rõ với lão gia. Ai ôi, ngươi xem vừa mới nói xong, đầu lại bắt đầu đau, Tứ muội muội, phiền ngươi đỡ ta về phòng thôi."

"Vâng phu nhân."

"Cung tiễn phu nhân."

Nhị phu nhân đắc ý nhìn tam phu nhân nói: "Tam muội muội, ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

Khóe miệng tam phu nhân cười lạnh nói: "Vậy muội muội liền đa tạ tỷ tỷ quan tâm, lão gia rất vừa lòng đứa tre trong bụng ta, lão phu nhân cũng tự mình đi dâng hương cầu phúc, chỉ sợ là phải làm phiền tỷ tỷ."

Nhị phu nhân hừ lạnh trong lòng. Bất quá chỉ là một nghiệt chủng, có thể sinh hạ hay không còn là một chuyện, hôm nay đã diễu võ dương oai như vậy, sau này còn đắc ý đến thế nào nữa.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng tính toán trước trong lòng mình.

Dương thị trở lại Cẩm Tú các, phất tay cho mọi người lui xuống, không có dáng vẻ suy yếu không chịu nổi như vừa rồi nói với Tứ phu nhân: "Chuyện lần này ngươi không nên dính vào, vừa đúng lúc đi dâng hương cầu phúc, cũng nên đi tụng kinh cho hài nhi chết yểu trong bụng của ngươi đi, nguyện hắn có thể sớm đến cực lạc."

"Vâng, phu nhân, là hài tử kia của ta không có phúc khí, thiếp thân chỉ mong hắn có thể sớm đến cực lạc, khỏi phải chịu những thống khổ này." Tứ di nương chìm giữa bi thương, nước mắt lã chã rơi.

Hai người căn dặn hạ nhân của mình chuẩn bị hành trang, Dương thị phái người thông báo cho Bàng Quốc công, Bàng Quốc công vội vàng chạy tới hỏi: "Tại sao phu nhân lại muốn lên núi ở, phải biết rằng nơi đó không khí tuy tốt, nhưng là trọng địa Phật môn, dù sao ăn mặc tiêu dùng đều không sánh bằng trong phủ."

Dương Thị cười nói: "Thái y nói gần đây thân thể của ta không được tốt, ăn nhiều món chay tịnh cũng tốt, vừa đúng lúc Tứ muội muội cũng đi cầu phúc, hai chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, hay nói lão phu nhân cũng ở nơi này, lần này nhân tiện có thể đón lão phu nhân trở về, lão gia không cần lo lắng, chuyện trong phủ cũng đã giao cho nhị muội xử lí, đều đã an bài thỏa đáng, lão gia cứ yên tâm."

Bàng Quốc công gật gật đầu nói: "Nàng cần phải cẩn thận một chút. Sớm niệm king xong thì nhanh chóng trở về."

"Yên tâm đi lão gia, thiếp thân đã biết."

Bàng Quốc công vừa nhìn về phía tứ phu nhân nói: "Ngươi cũng cần phải chiếu cố mình hơn, hôm nay trong phủ nhiều chuyện, ngươi bồi phu nhân giải sầu nhiều hơn cũng tốt."

Tứ phu nhân nói: "Đây là điều đương nhiên, thiếp thân nhất định sẽ chiếu cố phu nhân cho thật tốt. Cũng vì lão gia, phu nhân, còn có Tam tỷ mà cầu phúc."

Bàng Quốc công thấy nàng hiểu chuyện như thế, trong lòng không khỏi vui mừng.

Lại không nói đến sóng ngầm quỷ dị trong phủ, bên này Bàng Lạc Tuyết ngồi trong xe ngựa, nhìn lễ vật mình chuẩn bị, trong lòng lo lắng, không biết Trường Nhạc công chúa có thích không.

Đại tiểu thư vuốt bụng, đường xá xóc nảy khiến nàng cảm thấy trong bụng càng thêm cảm giác nôn mửa, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại một đường.

Bàng Lạc Tuyết lần đầu tiên tham dự những dịp này, dĩ nhiên thời thời khắc khắc luôn nhớ đến phân phó của mẫu thân, nhất đinh phải biểu hiện mình đoan trang hào phóng.

Ba người cũng nhau đến Vinh Thân Vương phủ, Tử Quyên đỡ Bàng Lạc Tuyết, Tiểu Ngọc đỡ Bàng Lạc Băng, mà Cúc Thanh lại đỡ Bàng Lạc Vũ ba người cùng nhau xuống xe.

Bàng Lạc Tuyết là con chính thê Bàng Quốc công phủ, dĩ nhiên phải đi ở phía trước, khách mời trong phủ Vinh Thân vương nối liền không dứt, lễ vật để ở chậu vàng đã sớm tràn ra ngoài, quản gia bất đắc dĩ phải đặt thêm mấy cái mới ở bên cạnh.

Trường Nhạc công chúa đứng ở cửa liền thấy Bàng Lạc Tuyết ở xa, mặc dù hai tỷ muội ở bên cạnh ăn mặc diễm lệ vô cùng, nhưng khuôn mặt tinh xảo cũng một thân khí chất xuất trần kia của Bàng Lạc Tuyết dù là ai cũng không thể ngăn trở.

Bàng Lạc Tuyết đi về phía trước nói: "Tuyết Nhi yết kiến công chúa."

Trường Nhạc đỡ nàng dậy nói: "Ngươi làm cái gì vậy, cần gì khách khí như vậy, Dao nhi đã tới, ta trước sau trái phải đều không thấy ngươi, không thể làm gì khác hơn là đứng chờ ngươi ở cửa."

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên cười nói: "Cũng là lỗi của ta, còn không phải là lo dày công chuẩn bị quà tặng cho ngươi, hai vị này là Đại tỷ của ta Bàng Lạc Tuyết, tam muội muội Bàng Lạc Băng."

Trường Nhạc công chúa dù sao cũng là chủ nhân, không nên lạnh nhạt với khách, mặc dù nàng chỉ mời một người là Bàng Lạc Tuyết, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho các nàng mặt mũi: "Hai vị tiểu thư, hi vọng các ngươi hôm chơi đùa vui vẻ, cũng không cần phải câu nệ những thứ phong tục lễ nghi này."

Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Băng vui mừng nói: "Đa tạ công chúa, hôm nay là sinh thân của công chúa, chúc công chúa trường nhạc vị ương."

Trường Nhạc cười nhạt, quay đầu nói với Bàng Lạc Tuyết: "Hôm nay hoa sen trong phủ nở, ta cùng Dao nhi ngắm hoa ở nơi đó, ngươi cũng cùng đi chứ."

Bàng Lạc Tuyết đồng ý, bên cạnh truyền đến thanh âm rụt rè của Bàng Lạc Băng: "Nhị tỷ, ta có thể đi với ngươi không?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn khuôn mặt đáng thương của Bàng Lạc Băng, trong lòng cảm thấy buồn cười, quả thật vẫn không thể bỏ nàng lại, hôm nay là sinh thần của Trường Nhạc, nàng không muốn có gì xảy ra. Nhìn Trường Nhạc công chúa một cái, thấy nàng gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, đại tỷ cũng cùng đi chứ."

Bàng Lạc Vũ gật đầu, bốn người cùng nhau đi về phía hậu viện Vinh Thân vương phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.