Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 31: Chúng ta của sau này




Về đến nhà, Chu Vận đang nấu cơm, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Con về rồi à, chuẩn bị ăn cơm đi.” 

Từ Tri Tuế đáp lại một tiếng rồi thay giày đi vào nhà bếp rửa tay.

Trải qua việc điều dưỡng mấy năm nay, cơ thể của Chu Vận đã không còn vấn đề đáng ngại nào, về mặt tinh thần cũng xem như đã bình phục như bình thường…. Ít nhất là người ngoài cho rằng như vậy. 

Sự thật là hiện giờ bà ấy vẫn phải uống thuốc hàng ngày, những hành động điên cuồng lúc căn bệnh phát tác cũng đủ làm cả hai mẹ con cô sụp đổ. 

Cũng may là tình trạng như vậy rất hiếm khi xảy ra, ngày thường Chu Vận không khác gì một người bình thường, có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, cũng có thể giao tiếp một cách bình thường. 

Lúc Từ Tri Tuế lên năm ba đại học, bà ấy thử ra ngoài tìm việc làm nhưng tình hình không hề tốt đẹp như bà ấy hy vọng. Vào độ tuổi này lại thêm việc bà ấy đã cách xa khỏi xã hội nhiều năm nên muốn vào một công ty tốt và làm lại ngành cũ của mình gần như là không thể nào, chỉ có thể dựa vào một vài công việc vặt để trang trải chi phí trong nhà. 

Sau khi Từ Tri Tuế đi làm, bà ấy cũng theo đó quay về thủ đô. Bây giờ bà ấy làm kế toán trong trung tâm thương mại nhỏ gần nhà, tiền lương cũng không cao lắm nhưng vẫn đủ để sống qua ngày. 

Căn hộ mà hai mẹ con cô đang ở hiện giờ được mua từ hai năm trước, khi đó bộ truyện tranh dài tập trên mạng của Từ Tri Tuế đột nhiên nổi tiếng, có công ty liên hệ để xuất bản, cô nhận được một khoản phí bản quyền không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cải thiện cuộc sống cá nhân.

Từ Tri Tuế dùng số tiền nhuận bút này mua lại một căn nhà ở thủ đô, mặc dù vị trí không tốt lắm, mỗi ngày cô đi làm phải ngồi tàu điện ngầm một tiếng, hàng tháng còn phải trả tiền thế chấp nhưng ít ra thì cô vẫn có nhà. 

Bữa tối có hai món mặn một món canh đơn giản, trên bàn bày ba cái chén và ba đôi đũa như thường lệ. Chu Vận tự múc cho mình một muỗng canh, lại múc thêm một muỗng vào chiếc chén bên cạnh, lẩm bẩm than phiền về chuyện mấy ngày nay phải tan làm muộn, đợi đến khi bà ấy đến siêu thị mua thức ăn, ngay cả một miếng thịt lợn tươi cũng không còn.

Từ Tri Tuế lặng lẽ nghe nhưng không trả lời, bởi vì cô biết Chu Vận nói những lời này cũng không phải là nói để cô nghe. 

Lúc đầu Chu Vận mắc một trận bệnh nặng, sau khi tỉnh lại thì không muốn tin vào sự thật rằng chồng mình đã qua đời, không, phải nói là đến bây giờ bà ấy vẫn không chấp nhận chuyện này. Sau khi xuất viện, bà ấy thậm chí còn không muốn đến thăm mộ Từ Kiến Minh một lần, đến nay trong nhà cũng không có một tấm di ảnh nào của ông ấy, mỗi năm khi chuyển mùa bà ấy cũng sẽ mua thêm vài bộ quần áo của nam giới. 

Ban đầu Từ Tri Tuế không thể nào chấp nhận chuyện bà ấy tự lừa mình dối người nhưng sau đó cũng dần dần nghĩ thông suốt. Nếu như vậy có thể giúp mẹ cô sống sót, vậy thì cô cần gì phải đâm thủng tòa lâu đài bằng bong bóng mà khó khăn lắm mẹ cô mới có thể xây dựng nên.

Cho dù ba vẫn còn ở bên cạnh, cũng chỉ là đổi một cách thức khác để bảo vệ các cô mà thôi. 

Sau khi Chu Vận bỏ đầy thức ăn vào trong chiếc chén rỗng kia, bà ấy đột nhiên hỏi Từ Tri Tuế: “Lần này con phải đi công tác trong bao lâu?”

Từ Tri Tuế hớp một ngụm canh: “Tạm thời thì con còn chưa biết, ít nhất cũng phải ba bốn ngày, còn lâu thì mất một tuần. Con đã đã nói với mợ rồi, mấy ngày nay mợ sẽ đến chăm sóc mẹ, mẹ…”

“Mẹ rất khỏe mạnh, không cần ai phải đến chăm sóc!” Chu Vận vội vàng ngắt lời cô: “Kiều Lâm cũng là mẹ của hai đứa trẻ, lấy đâu ra thời gian mà ngày nào cũng qua nhà chúng ta? Mỗi ngày mẹ cũng phải đi làm, cũng không phải bị tàn tật nằm ở nhà, có thể xảy ra chuyện gì được? Hơn nữa, ở nhà còn có ba con ở cùng mẹ, cũng không phải là… Vẻ mặt của con như thế là có ý gì? Con cũng muốn nói là mẹ bị điên rồi có đúng không?”

“Con không có…” 

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ‘loảng xoảng’, Chu Vận giật lấy chén cơm của Từ Tri Tuế, hung hăng ném xuống đất, những mảnh gốm sứ trộn lẫn với nước canh còn chưa uống xong văng tung tóe khắp nơi. 

Từ Tri Tuế không biết là mình lại nói sai, làm Chu Vận nổi giận đến vậy nhưng chuyện này vẫn còn khá ổn, lúc bệnh của Chu Vận phát tác không phải là chưa từng làm những chuyện đáng sợ hơn chuyện này.

Cô đã chết lặng từ lâu, cũng không còn sức lực để giải thích với mẹ rằng thật ra những lời nói của cô hoàn toàn không có ý đó. Cô chỉ lặng lẽ đi tìm thùng rác, cẩn thận thu dọn những mảnh gốm sứ vỡ nát lại, để tránh Chu Vận dùng chúng để tự làm tổn thương chính mình.

Sau khi thu dọn tàn cuộc xong, cô rót một ly nước cho mẹ: “ Sáng mai con lên máy bay nên phải ra ngoài từ rất sớm, lát nữa con tắm rồi đi ngủ trước. Mấy ngày nay mẹ ra ngoài nhớ mang theo chìa khóa, nếu mẹ quên mất thì cứ đến tìm dì Lưu ở bộ phận quản lý tài sản, con sẽ để lại một chìa khóa dự phòng ở chỗ dì ấy. Còn nữa, con sẽ nhờ người mang thuốc của tháng này về cho mẹ, mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.”

Nói xong những việc này, Từ Tri Tuế quay về phòng ngủ, khóa cửa lại. 

Sau một hồi lâu, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ từ bên ngoài truyền đến, cô thở dài rồi xoay người bước vào phòng tắm. 

Không biết là có phải vì tăng ca trong thời gian dài hay không, hôm nay cô cực kỳ mệt mỏi, đã không còn sức lực nói thêm nhiều lời an ủi với Chu Vận nữa. Bây giờ, cô chỉ mong rằng mình có thể ngủ ngon giấc một đêm, không mộng mị. 

Nhưng thật đáng tiếc, không thể được như những gì cô mong đợi. Dường như cô vẫn không thể thay đổi thói quen vừa có công việc thì mất ngủ, thần kinh cô căng thẳng cả đêm, đến sau nửa đêm mới mơ màng thiếp đi, không đến hai giờ sau đã bị tiếng đồng hồ báo thức mà mình đã cài sẵn đánh thức, để không bị trễ chuyến bay, cô không thể không vực dậy tinh thần, bò dậy khỏi chiếc chăn mềm mại. 

Sau khi qua kiểm tra an ninh và làm thủ tục nhập cảnh mất hai tiếng rưỡi, trước khi lên máy bay Từ Tri Tuế liên lạc với thầy Tạ Thành Nghiệp, bên kia gửi đến chỉ dẫn chi tiết của nơi tổ chức buổi hội thảo của lần này. Bởi vì số lượng người tham gia quá nhiều nên người tổ chức không thể sắp xếp việc đưa đón được nên sau khi máy bay hạ cánh cô phải tự đón xe đi qua đó. 

Hành khách đi chuyến bay lúc sớm cũng không ít, chỗ ngồi của Từ Tri Tuế ở hàng giữa của hạng phổ thông, mặc dù không ở gần cửa sổ nhưng trước sau phải trái đều không có trẻ con làm ầm ĩ, nữ tiếp viên hàng không thấy cô đeo cái chụp mắt lên mơ màng buồn ngủ, còn chu đáo chuẩn bị cho cô một tấm thảm. 

Thời gian bay chỉ mất hai giờ, Từ Tri Tuế quyết định tranh thủ thời gian này để ngủ bù, kinh nghiệm làm việc mấy năm nay nói cho cô biết rằng một khi buổi hội thảo này đã bắt đầu thì có khả năng sẽ diễn ra liên tục trong suốt mấy ngày mấy đêm. 

Cô đang mơ màng nặng nề chìm vào giấc ngủ, radio của khoang phi cơ đột nhiên phát ra tiếng thông báo dồn dập: “Xin quý bà, quý ông chú ý, bây giờ có một hành khách đột nhiên phát bệnh, nếu trên máy bay có nhân viên y tế, vui lòng lập tức đến khoang thương gia để giúp đỡ cứu chữa.”

Gần như là phản ứng theo bản năng, Từ Tri Tuế vén cái chụp mắt ra đứng lên, nói với nữ tiếp viên hàng không tình cờ đi ngang qua mình: “Chào cô, tôi là bác sĩ, vui lòng dẫn tôi qua đó.”

Bệnh nhân ngã xuống ở lối đi của khoang thương gia, đang liên tục co giật trong một tư thế vô cùng kỳ lạ, tay chân anh ta vặn vẹo, khóe miệng không ngừng trào ra nước bọt có lẫn máu. 

Tuy Từ Tri Tuế là bác sĩ tâm lý nhưng lúc đi học cô cũng từng học qua rất nhiều kiến thức lâm sàng, cô nhanh chóng nhận ra người bệnh này đang bị động kinh. 

Có hành khách nhiệt tình muốn tiến đến đỡ anh ta nhưng Từ Tri Tuế lại giật mình, vừa hô to vừa chạy đến: “Đừng chạm vào anh ấy!” 

Người kia giật mình, vội vàng rút tay lại. Từ Tri Tuế quỳ xuống bên cạnh người bệnh, dùng tốc độ nhanh nhất vạch mí mắt anh ta ra kiểm tra, sau đó nới lỏng cổ áo của anh ta ra, để anh ta nằm thẳng trên sàn khoang thương gia, đầu nghiêng qua một bên, phòng ngừa dịch tiết ra chặn đường hô hấp.

“Phiền đưa tôi một cái khăn lông.” Từ Tri Tuế quay đầu nói với nữ tiếp viên hàng không. 

Rất nhanh đã có người đưa khăn lông đến, cô gấp chiếc khăn thành ba phần nhỏ rồi nhét vào trong miệng của người bệnh, để tránh việc anh ta tự cắn phải đầu lưỡi của mình trong lúc co giật. 

Bệnh động kinh là một căn bệnh đáng sợ, lúc phát tác không hề có bất kỳ cách nào có thể xoa dịu những triệu chứng và sự đau đớn của người bệnh được, cô chỉ có thể làm những phương pháp sơ cứu như vậy, tiếp theo phải để người bệnh từ từ hồi phục lại. 

Không biết qua bao lâu, người đang co giật trên mặt đất từ từ chậm lại, cơ thể dần dần thả lỏng nhưng vẫn ở một trạng thái mờ mịt và mê mang.

Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy, nói với tiếp viên hàng không: “Khoan hãy chạm vào người anh ấy, để anh ấy nằm thẳng một hồi, liên lạc với xe cứu thương ở mặt đất đi, loại bệnh này của anh ấy vẫn phải đưa đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa.”

“Vâng.”

Ở khoang hạng nhất bên kia, một người đàn ông mặc vest mang giày da, áo sơ mi mở hai nút áo, cổ áo hé mở, có thể nhìn loáng thoáng thấy xương quai xanh. Trên sống mũi có một cặp kính chống ánh sáng xanh gọng vàng, đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc laptop trước mặt. 

Sau khi xuống máy bay có một buổi họp, bây giờ có một rất nhiều số liệu cần anh xử lý, anh không thích ồn ào nên có thói quen đeo nút bịt tai cách âm khi làm việc ở nơi công cộng.

Nhưng lúc này, tiếng động hỗn loạn phía trước vẫn ảnh hưởng đến anh, hành khách ở hàng sau di chuyển đến phía trước để hóng chuyện, lúc đi lại vô tình đụng vào laptop của anh, tay anh trượt qua một cái, ấn nhầm làm sai vài con số. 

Anh khẽ cau mày, tháo nút bịt tai ra hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”

Bồ Tân đứng dậy nhìn qua, nhanh chóng nhỏ giọng đáp lời: “Tổng giám đốc Kỳ, hình như là có người đột nhiên bị bệnh, tiếp viên đang tiến hành sơ cứu.”

“Bị bệnh sao?” Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám người đang tụ tập trong khoang thương gia, anh mơ hồ nhìn thấy có một người phụ nữ mặc áo len dệt kim màu tím nhạt đang ngồi trên mặt đất cứu chữa cho người đó, cô đưa lưng về phía anh nên không nhìn thấy rõ mặt. 

Anh không thích xen vào chuyện của người khác, chuyện chuyên môn thì để người có chuyên môn làm, anh chỉ nhìn một chút đã rời mắt đi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình. 

Không lâu sau máy bay sẽ hạ cánh mà anh còn chưa xử lý xong số liệu trong tay mình. 

Mười lăm phút sau, máy bay nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Hồng Kiều, phi hành đoàn đã liên lạc với phía mặt đất trước, xe cứu thương đã chờ sẵn ở bên cạnh đường bay từ sớm. 

Vì không làm trễ nải thời gian chữa trị, tiếp viên nói qua radio rằng xin quý khách cứ an tâm, đừng nóng vội, xin mọi người mở ra một đường sống quý báu cho người cần được giúp đỡ. Cửa máy bay vừa mở ra, nhân viên cấp cứu lập tức nâng băng ca đến mang người đi, bác sĩ lúc trước sơ cứu cho anh ta cũng đi xuống theo, vừa đi vừa trò chuyện về tình trạng của người bệnh. 

Kỳ Nhiên khép máy vi tính lại, trong lúc lơ đãng, anh nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ, sau đó thì không thể nào rời mắt được nữa. 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo dệt kim màu tím nhạt, mái tóc dài xõa tung rải rác nơi đầu vai, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt cong như vầng trăng, lúc nói chuyện hai lúm đồng tiền ngọt ngào bên miệng nhấp nhô…

Gương mặt giống như vậy, cũng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.