Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 9: Tôi hiện giờ chỉ cần cô ta mà thôi




Ngày hôm nay, mới sáng sớm Dương Anh Thi và A Nguyên cùng mọi người dân trong thôn đã tụ tập rất sớm ở nhà trưởng thôn Trần Tính. Mọi người ai ngồi vào chỗ nấy, không khí yên tĩnh chứa biết bao nhiêu sự căng thẳng. Cho đến khi Triệu Trường Bách bước từ cửa lớn vào, tất cả như vỡ òa, anh một câu tôi một câu. Tất cả đều muốn biết Triệu Trường Bách đã có thể thuyết phục cậu hai thu hồi ý định thu mua cả thôn này chưa, Triệu Trường Bách lại rất bình tĩnh nhìn qua một vài người sau đó là mỉm cười trấn an.

Trần Tính bước lên, giọng khàn khàn nói: “Bác sĩ Triệu, cậu đã đi gặp Hạ Dĩ Niên, hắn nói cái gì? Có thu hồi quyết định lại không?”

Triệu Trường Bách ho khan vài cái, nhìn qua phía Dương Anh Thi với vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu. Mọi người liền sốt ruột, lão Lý lên tiếng: “Rốt cuộc sao rồi, bác sĩ Triệu cậu đừng úp mở nữa.”

Triệu Trường Bách cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi đã đi gặp Hạ Dĩ Niên, cậu ấy nói…”- Triệu Trường Bách hắng giọng một cái, học theo cái giọng mà Hạ Dĩ Niên vừa nói khi nãy: “Quyết định này của tôi còn liên quan đến dự án đấu giá bộ sưu tập thu đông sắp tới của tập đoàn Hoàng Thịnh, nếu như tôi thu hồi ý định này thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu của tập đoàn. Một tập đoàn lớn như Hoàng Thịnh mà lại vì một vật thể nhỏ như thôn Hương Lâm bị ảnh hưởng, thì thử hỏi đám dân nghèo trong thôn có gánh nổi không?”

Triệu Trường Bách nói, anh đã cân nhắc giảm đi sự kinh thường trong giọng nói của Hạ Dĩ Niên để tránh tổn thương mọi người, sự thật thì thái độ của Hạ Dĩ Niên lúc đó còn quá đáng hơn cả thái độ anh đang bày ra lúc này. Ngưng lại một chút, anh nhìn sang Dương Anh Thi nói tiếp: “Cậu ấy còn nói…”

Dương Anh Thi có linh cảm không tốt.

“Cái thùng sơn mà Trân Trân tạt vào Hạ Dĩ Niên…cậu ấy vẫn còn muốn tính toán.”

Trong phút chốc, cả cái thôn ồ lên một tiếng đầy kinh hãi quay lại nhìn Dương Anh Thi. Cô bối rối tới mức không biết nên làm gì, lão Lý bước lên khó tin nói: “Trân Trân… con…. Con thật sự tạt sơn vào Hạ Dĩ Niên sao?”

Dương Anh Thi gật đầu, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.

Cả cái thôn liền rơi vào tình trạng suy sụp, không một ai lên tiếng trách móc cô nhưng Dương Anh Thi vẫn cảm thấy mình chính là nguyên nhân gây ra sự việc lần này. Cô cắn môi im lặng một lúc rồi bước lên: “Bác sĩ Triệu, vậy phải nhờ anh đi thêm một chuyến. Phiền anh chuyển lời này của tôi đến Hạ Dĩ Niên…”

Thành phố Cát An này nổi tiếng với một chuỗi nhà hàng Pháp sang trọng, đây là nơi có bến cảng dùng để giao dịch với người Pháp nên bất kể đi đâu trên đường cũng sẽ gặp người Pháp. Hạ Dĩ Niên và Âu Giãn Tình đang dùng bữa tối, trong lúc ăn cả hai không nói gì nhiều, thi thoảng Âu Giãn Tình có nhắc về đại thọ của bà ngoại anh, anh cũng chỉ ậm ừ cho có. Không khí ăn cơm dường như là tuyệt đối im lặng, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương vang lên.

Được một lúc thì cửa phòng mở ra, Khải Ca bước vào thông báo: “Cậu hai, cậu Triệu muốn gặp anh.”

Hạ Dĩ Niên vừa dùng xong bữa cơm, nghe thấy vậy thì giơ tay ra hiệu cho người đánh dương cầm phía xa dừng lại, hắn thản nhiên nói: “Cho cậu ta vào.”

Một lúc sau Triệu Trường Bách bước vào, đi tới bên bàn ăn của Hạ Dĩ Niên chào hỏi vài câu rồi ngồi xuống bên cạnh Âu Giãn Tình. Âu Giãn Tình khéo léo dịch chuyển ra xa, có điều Triệu Trường Bách cũng không mấy chú ý tới nàng.

Hạ Dĩ Niên nhàn nhã tựa vào ghế nệm nhìn Triệu Trường Bách: “Những lời cần nói ban sáng tôi đã nói hết rồi, không biết cậu Triệu đây còn ý kiến gì nữa?”

Đối với Hạ Dĩ Niên, Triệu Trường Bách cũng không mấy có thiện cảm. Chỉ có điều là công ty của cha mẹ anh hiện giờ đang là một mắc xích trong tập đoàn Hoàng Thịnh nên thái độ của Triệu Trường Bách vẫn rất hòa hoãn, anh mỉm cười lịch sự nói: “Tôi đã đem lời của cậu hai nói lại với người của thôn Hương Lâm, và cô gái tạt nước sơn vào người cậu đã nhờ tôi chuyển lời lại…”

“Ồ…”- Hạ Dĩ Niên híp mắt đầy nguy hiểm, khóe miệng lại nhếch lên: “Nói nghe thử.”

Âu Giãn Tình ngồi kế bên cũng nghe thấy mấy lời này, nàng không giấu nổi sự kinh ngạc trong mắt. Lại có người dám tạt sơn vào Hạ Dĩ Niên sao? Cô gái này gan cũng lớn thật.

Chính vì thái độ của Hạ Dĩ Niên khiến Triệu Trường Bách không mấy thiện cảm vì vậy khi chuyển lời của Dương Anh Thi anh sẽ không thèm giảm đi sự lạnh lùng cùng lời lẽ sắc bén của cô. Anh dùng y chang thái độ của cô để thuật lại cho Hạ Dĩ Niên nghe: “Người xưa có câu, quân tử không thù dai, là quân tử càng không nên chỉ vì một người đắc tội mình là liên lụy đến những người thân của người đó. Tôi đã lỡ tay đắc tội với cậu Hai thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu Hai, chỉ mong cậu hai giơ cao đánh khẽ mà thu hồi lại quyết định của mình.”

Âu Giãn Tình lại khiếp sợ lần hai, dù có cho vàng nàng cũng không dám nói thế với Hạ Dĩ Niên.

Hạ Dĩ Niên nghe xong hơi nhướng mày, giọng nói tận lực không làm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô gái này, trước khi nói về một người nào đó thì mời tìm hiểu họ cho kỹ. Tôi, Hạ Dĩ Niên không phải quân tử.”

Triệu Trường Bách nói tiếp: “Cô ấy biết thế nào cậu Hai cũng nói như vậy nên đã chuẩn bị câu trả lời.”- Triệu Trường Bách lại hóa thành Dương Anh Thi nói: “Cho dù không phải quân tử, thì tôi tin cậu hai cũng là một người sáng suốt. Theo tôi được biết dự án bộ sưu tập thu đông năm nay của Hoàng Thịnh được lập ra với mục đích nhân ái, lợi nhuận thu được từ bộ sưu tập này toàn bộ sẽ được dùng làm từ thiện có đúng không? Cho dù là với mục đích đẩy mạnh chỉ số truyền thông cho Hoàng Thịnh hay là thật sự bản thân cậu hai có tấm lòng nhân hậu này thì… tôi cũng không quan tâm lắm. Có điều…nếu là làm từ thiện vậy thì sao lại bắt đám dân nghèo là chúng tôi làm vật hy sinh? Thử hỏi xem nếu tin tức này bị lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến hình ảnh của tập đoàn các ngài?”

Hạ Dĩ Niên ngồi nghe, từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng xen vào. Đợi khi Triệu Trường Bách nói hết câu hắn mới chậm rãi nâng khóe môi, có điều giọng nói phát ra lại không một chút hơi ấm: “Cô gái đó tên gì?”

Triệu Trường Bách lại ngạc nhiên không thôi, chính xác mà nói là bị thái độ của Hạ Dĩ Niên làm cho kinh ngạc một phút sau mới phục hồi tinh thần trả lời hắn: “Cô ấy là Trân Trân, vì sau một vụ tai nạn đã mất đi kí ức về bản thân, cái tên này là do tôi đặt cho cô ấy.”

Hạ Dĩ Niên hơi nheo mắt lại, ánh nhìn dần trở nên sắc bén chiếu thẳng vào Triệu Trường Bách: “Ồ, mất đi kí ức sao? Vậy thân phận của cô ta là gì cậu Triệu cũng không biết sao? Cô gái này lập luận sắc bén như vậy, thật không tầm thường.”

Vừa nghe qua là biết đây là một người có ăn học, hơn nữa còn có bản lĩnh.

Triệu Trường Bách im lặng, thật ra đối với vấn đề này anh cũng từng có thắc mắc. Thế nhưng lâu ngày cũng không quan tâm tới nữa, cô là ai không quan trọng nữa.

Hạ Dĩ Niên đã nhìn thấu được tình ý nồng nàn trong đáy mắt Triệu Trường Bách, không hiểu sao hắn lại hừ lạnh một tiếng.

“Khải Ca.”

Khải Ca từ phía xa bước tới: “Cậu hai có gì căn dặn?”

“Báo cáo lại với cục trưởng, Hoàng Thịnh hủy bỏ ý định thu mua thôn Hương Lâm, đồng thời chi ra ba trăm triệu để hỗ trợ những gia đình có quan cảnh khó khăn trong thôn.”

Khải Ca gật đầu: “Đã rõ.”

Triệu Trường Bách nghe thấy tin này, bước đầu là không tin nổi vào tai mình, sau đó là nghi ngờ hỏi lại Hạ Dĩ Niên: “Cậu hai… cậu thật sự thu hồi quyết định.”

Hạ Dĩ Niên gật đầu.

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu.”- Triệu Trường Bách đứng lên, anh chỉ muốn nhanh chóng đi tới chỗ Trân Trân báo cho cô nghe tin vui này thôi.

“Chậm đã!”

Thế nhưng Hạ Dĩ Niên lại lên tiếng khiến bước chân Triệu Trường Bách khựng lại, trong lòng cũng có một dự cảm chẳng lành. Hạ Dĩ Niên nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhàn nhạt lên tiếng: “Xét về tình về lý thì quyết định thu mua này quả thật không nên xảy ra, tôi cũng đã thu hồi rồi. Vậy nếu xét về tình về lý một lần nữa… liệu có phải cô ta cũng nên chịu trách nhiệm cho hành vi tạt sơn vào người tôi hay không?”

Triệu Trường Bách nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy… chúng tôi phải làm gì để cậu hai nguôi giận đây?”

“Không phải các người, mà là cô ta. Tôi hiện giờ chỉ cần cô ta mà thôi.”

Loading…

Lời tác giả: Chỉ cần cô ta mà thôi, có nghe thấy không? Nam chính đang thả thính đấy =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.