Thú Tu Thành Thần

Chương 529: Siêu lòng




Lúc này ở bên trong khoảng sân mọi người không ai có thể nói lên hết thất vọng của mình, Âm Thiên Tân thì vui vẻ nói:

"Rể đã chọn xong chúng ta mau chóng tổ chức lễ cưới thôi."

Cùng lúc đó có hai người đi ra một là hoàng đế của Thiên La, người phụ nữ bên cạnh hắn thì tất nhiên là hoàng hậu, Hoàng Đế thấy lão tổ gọi thì lập tức đi tới quan sát con rể mình, Hoàng Hậu nhìn thấy Băng Thần ngay lập tức hai mắt híp lại. 

Hoàng Đế nhìn Băng Thần cười nói:

"Con rể ngươi tên gì?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thưa ngài ta tên Băng Thần người Tân La đế quốc năm nay gần 19 tu vi Siêu Thần nhất trọng thiên."

Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu nhìn nhau mỉm cười rõ ràng rất hài lòng, Hoàng Hậu hỏi hắn ta:

"Thế trưởng bối nhà ngươi có ai không?"

Băng Thần cười khổ nói:

"Trưởng bối ta có nhưng bây giờ không gặp được, với lại cha mẹ ta thì đã mất từ khi còn bé."

Hoàng Đế cùng mọi người tự thân suy nghĩ thì thấy hắn câu truyện cũng khá dễ tưởng tượng, ngươi này có lẽ trưởng bối bây giờ chính là người đã dạy hắn ta tu luyện, Âm Thiên Tân cũng biết đến Vũ Giả thế nên tất nhiên không thắc mắc nhiều.

Âm Thiên Tân nhìn mấy người trò truyện vui vẻ rồi nói:

"Các ngươi tổ chức đám cưới cho hai người bọn họ còn ta đi về học viện trước, đợi một tuần sau ta sẽ quay lại đón hai người lên học viện."

Băng Thần ngạc nhiên nhưng không nói gì, hắn ta muốn đưa mình lên học viện thế thì mình phải cố gắng thăng cấp trong Tân Sinh nhanh nhất có thể, nhưng rõ ràng Âm Thiên Mị chưa đủ đẳng cấp trong Tân Sinh là điều chắc chắn, tại sao nàng có thể thẳng cấp nhỉ.

Âm Thiên Tân mỉm cười nói:

"Ta biết suy nghĩ hiện giờ của ngươi chàng trai thế nhưng ta cũng có thể giải thích cho ngươi đơn giản thế này, nàng ta sinh ra ở thế giới kia nhưng lại sống ở thế giới này, như thế ngươi đã hiểu chưa?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Ta hiểu ý của ngài, không ngờ ngài lại chịu bỏ ra cái giá lớn như thế."

Âm Thiên Tân mỉm cười nói:

"Vì con cháu của mình bỏ ra một chút thì có làm sao đâu, thôi không tán dóc nữa ta đi trước đây."

Âm Thiên Tân nói xong thì không để mọi người nói thêm lời nào nữa mà tỏa ra một nguồn ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy mấy tên kia, Từ Vũ nhìn Băng Thần nói:

"Mong có một ngày có thể dùng trạng thái cân cài cân sức đấu với Băng Thần công tử."

Băng Thần mỉm cười lắc đầu đầy kiêu ngạo nói:

"Nếu ngươi không thể vượt ta vào lúc này thì gần như không thể nào vượt qua ta được nữa, không phải ta kiêu ngạo, ta chỉ nói sự thật thôi."

Từ Vũ khóe miệng lộ nụ cười khổ sau đó nói:

"Công tử không thể cho ta chút hi vọng sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi đi đi."

Một cái chớp mắt sau ánh sáng vụt tắt mấy người cũng biến mất hết, Hoàng Đế thấy tổ tiên đã đi rồi thì mỉm cười nói:

"Mọi thứ trong hôn lễ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ đợi tân lang được chọn, bây giờ người được chọn đã là Băng Thần thì chúng ta làm lễ cưới luôn thôi."

Âm Thiên Mị tỏ ra ngại ngùng vô cùng, nàng chỉ dám len lén nhìn Băng Thần mà thôi, trước kia nàng đã được một người bói quẻ rằng đến sinh nhật năm mười tám sẽ tìm được người nàng ưng ý xuất cuộc đời.

Nàng vốn chưa từng hi vọng chuyện đó có thể thành hiện thực, thế nhưng ngay lúc này khi Băng Thần ngồi cạnh mình nàng lại cảm thấy điều đó đang diễn ra, khuôn mặt này, dáng người này, giọng nói này, thiên phú cũng tuyệt vời, hắn hoàn hảo đến mức nàng ta không có gì để chê cả.

Âm Thiên Mị lấy dũng khí rồi hỏi:

"Băng Thần ta có thể hỏi công tử rằng ngươi có thích ta không?"

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Sau này chúng ta sẽ sống với nhau đến cuối cuộc đời thế nên ta cũng không nói dối nàng làm gì, thực sự ta đến đây trước tiên vì nhan sắc của nàng, còn chuyện cưới nàng về sau đó thì tất nhiên sẽ là xây dựng tình cảm, nàng không thể mong chờ ta yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên chứ."

Âm Thiên Mị mỉm cười nói:

"Nếu công tử nói như thế thì ta cũng không tin tưởng."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Bây giờ hai chúng ta quả thật không có tình cảm nhưng nếu có sự cô gắng thì chúng ta có thể sống tốt đến đầu bạc răng long, ta tin tưởng mình có thể làm nàng yêu thích ta."

Âm Thiên Mị mỉm cười nói:

"Ta cũng hi vọng như thế, lúc bé đến lớn cha mẹ ta đã cho ta biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, tuy gặp nhau chỉ có chút ít thời gian nhưng quãng thời gian còn lại của cuộc đời phiền huynh chăm sóc cho ta."

Băng Thần gật đầu nói:

"Đó là vinh hạnh của ta."

Âm Thiên Mị mỉm cười nói:

"Huynh lúc nào cũng như thế này sao? Không biết bao nhiêu cô gái sẽ siêu lòng đây."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thế ngươi đã siêu lòng chưa hỡi mỹ nhân."

Âm Thiên Mị mỉm cười nói:

"Đoán xem "

Băng Thần nhìn nàng thản nhiên nói:

"Nàng bảo ta đoán thì thực sự ta không đoán ra, vậy thì ta cứ xem như nàng đã thích ta rồi nhé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.