Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 37




"A, Lâm Sanh, quầng đen đôi mắt ngươi nặng nề a." Đại thư ký nhìn người bưng chén nước đi ra rót nước là Lâm Sanh, vẻ mặt cười xấu xa, "Hắc hắc, xem ra Mộ tổng chúng ta mị lực thật sự là lớn nha, ngay cả 2 mắt Lâm Sanh ngươi đều thâm quầng, chịu đựng không nhỏ. Tiểu Lâm tử, người trẻ tuổi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, dù sao cũng phải sinh hoạt đều đặn, buổi tối ‘ thức khuya quá ’ không tốt đâu." Đại thư ký nói xong nói xong lại xáp vào bát quái, "Lâm Sanh, ngươi cùng Mộ tổng ai ở bên trên?" Nói xong, nở nụ cười đáng khinh, "Đương nhiên đây không phải chỉ ta muốn biết đâu, còn có nhị thư ký cùng tam thư ký."

Phải không? Ta cảm thấy muốn biết nhất kỳ thật chính là ngươi đó?! Lâm Sanh quyết định không nhìn đại thư ký nội gian, nói cho nàng không phải là nói cho toàn bộ người trong công ty?

"Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm, ta cùng Mộ tổng, kỳ thật, ân, còn chưa tới một bước này đâu" Lâm Sanh quyết định uyển chuyển nói với đại thư ký, sự tình tuyệt đối không phải ngươi tưởng tượng như vậy. Nếu chính mình không giải thích, trải qua miệng của đại thư ký, trời biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Đại thư ký không thể tin nhìn Lâm Sanh, cũng may mắn hiện tại trong phòng trà chỉ có hai người bọn họ, nếu không, Lâm Sanh phỏng chừng sẽ nghĩ chạy trốn ở cái động nào đó.

"Lâm Sanh, ngươi không bị bệnh đó chứ? Mộ tổng như vậy là 1 đại mỹ nhân xuân sắc đầy mình như vậy, ngươi cư nhiên làm cho người ta đến ở cùng nhà với ngươi, ngươi lại nói không a!" Đại thư ký thật muốn bổ đôi đầu Lâm Sanh nhìn xem, bên trong thật ra có cái gì, nếu Lâm Sanh là nam nhân, nàng còn có thể hoài nghi Lâm Sanh là kẻ bất lực, nhưng Lâm Sanh lại là nữ nhân, nàng cũng không phải là xương ngón tay bị gãy đó chứ? Nghĩ như vậy, mắt còn hữu ý vô tình liếc bàn tay Lâm Sanh, mặc dù là có dấu vết, bị thương dấu vết, nhưng hẳn là không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu a?

"Tỷ tỷ, ngươi có thể nói chuyện không trực tiếp như vậy được không?" Ở Mộ thị người Lâm Sanh duy nhất bội phục chính là đại thư ký, đặc biệt phát ngôn kia của nàng, bất quá cũng bởi vì như thế, mình mới có thể cài vào bên người Mộ Lưu Yên 1 kẻ gián điệp, đối với đại thư ký này mình quả nhiên là vừa yêu vừa hận a. "Người ta vốn chưa có chuẩn bị tốt mà thôi." khuôn mặt Lâm Sanh trắng nõn lại hiện lên một tầng đỏ ửng, "Ta vốn không có kinh nghiệm."

Cuối cùng Đại thư ký cũng hiểu được vấn đề là vốn Lâm Sanh quá ngây thơ, ngẫm lại các nữ nhân bên cạnh Mộ tổng trước kia, chậc chậc, dường như các đều nàng đều ở dạng lão luyện a, phỏng chừng mặt đó đều thành thục đến có thể làm đạo diễn phim, làm sao so sánh nỗi Lâm Sanh, thời đại này mà còn đầu óc đứa nhỏ như tờ giấy trắng, thật sự phải nói là bất khả tư nghị.

Vì sự nghiệp vĩ đại sau này của Lâm Sanh, vì hạnh phúc Mộ Lưu Yên, ta phải vì hai người sự nghiệp mà suy nghĩ cách.

Đại thư ký thận trọng gửi cho lâm sanh một cái trang web, sau đó vỗ vỗ bả vai của nàng, đi ra phòng trà tiếp tục đi hưởng thụ.

Điều nàng có thể làm chỉ có nhiều lắm như vậy.

Lâm Sanh cầm trong tay tờ giấy đại thư ký cấp cho nàng, giống như có cánh cửa đang hướng về nàng mà mở ra.

"Đầu gỗ, ngươi ngốc đứng ở chỗ này làm gì?". Mộ Lưu Yên thấy Lâm Sanh thật lâu không có trở về phòng, chờ không được đi ra bên ngoài xem liền thấy Lâm Sanh lúc này đứng ở bàn trà đang ngẩn người, không khỏi quan tâm hỏi.

"A? Không, không có gì." Lâm Sanh phản xạ có điều kiện hạ bật người nắm tay dấu ra sau lưng, trên mặt tươi cười một cái, "Mộ tổng, ở công ty chúng ta có thể hay không đổi cách xưng hô, hai chữ ‘ đầu gỗ ’ này không tốt lắm".

Mộ Lưu Yên gặp phản ứng Lâm Sanh dị thường như vậy, chỉ biết tay nàng nhất định là đang cầm cái gì đó không thể cho mình xem, tuy rằng rất muốn biết đó là cái gì, nhưng mà, mỗi người đều có góc riêng tư, không quan trọng thì nàng không nên xem mà Lâm Sanh không cũng không thích như vậy.

Nữ nhân thông minh luôn phải được biết giới hạn.

"Lâm Sanh, thời gian đi làm mà ngẩn người, ta sẽ trừ tiền lương đó". Chớp chớp mi, Mộ Lưu Yên cười cười, xem như Lâm Sanh đã đáp ứng điều kiện.

Kỳ thật, Mộ Lưu Yên cũng là người công và tư phân minh, mà hiện tại Lâm Sanh đang rất nổi bật, nàng nếu không ở trong công ty kiềm hãm nàng một chút, trời biết có nữ nhân nào mặt dày mày dạn đi tiếp cận câu dẫn nàng hay không, ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’, là đạo lý này.

Gặp Mộ Yêu Tinh rời khỏi, Lâm Sanh thở phù một hơi, thật giống như kẻ trộm.

Tan tầm, ngồi trên xe Mộ tổng tài, đi chợ rau mua đồ ăn trước, đương nhiên, xe Mộ Lưu Yên dừng lại ở cửa chợ rau, trên cơ bản sau lần đua xe kỳ trước. Mộ yêu tinh đã thay đổi chiếc xe khác, lần này đổi thành ‘Sarah’, trẻ trung tương đối, là loại xe trung bình.

Đương nhiên, đối với người thường, thật sự không phải ai cũng mua được loại trung bình này.

Trên người Mộ tổng tài phát ra khí lực thật là không thích hợp loại địa phương chợ rau này, quả thực là không hợp, Lâm Sanh đứng ở bên cạnh Mộ yêu tinh, chỉ cảm thấy vô số ánh mắt đều nhìn lại đây, ở những gian hàng quen thuộc mua một số thứ liên quan, lập tức lôi kéo Mộ Lưu Yên đi, trong lòng âm thầm thề lần sau không bao giờ … nữa mang Mộ yêu tinh đến đây. Mộ yêu tinh nữ nhân này chỉ thích hợp giấu ở nhà.

Gia cụ cùng TV đều hơn 6 giờ chiều đưa tới, chờ bọn hắn trang bị sắp xếp toàn bộ xong đã là tám giờ, sau đó lại sửa sang – quét dọn một chút, quay đầu 1 cái nhìn lên lúc này đã là mười giờ. Thời gian trôi qua thật đúng là mau.

Ngẫm lại hôm nay buổi tối Mộ yêu tinh sẽ ngủ ở khách phòng, Lâm Sanh đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, Mộ yêu tinh phong tình vạn chủng ta có phải hay không nhìn không được?

Vào giờ khắc này, Lâm Sanh mới phát hiện quyết định này của mình bao nhiêu sai lầm.

Chính mình cư nhiên ngốc nghếch đem một đại mỹ nhân xuân sắc thơm tho đuổi tới một bên trong khách phòng, trách không được đại thư ký đối với mình giậm chân giận dữ, đáng bị sét đánh a!

Lâm Sanh mặt phát nghẹn, tựa hồ muốn đem Mộ Lưu Yên giữ lại, nhưng lại nói không nên lời.

Đồ vật này nọ đều lấy lòng mua, đã đưa tới, trang hoàn tốt hết, ngươi mở lại miệng nói, đây không phải là rõ ràng có bệnh sao? Mộ yêu tinh còn không khinh bỉ ta đến chết nha?!

Mộ Lưu Yên tựa hồ cũng đoán được điều Lâm Sanh đăm chiêu suy nghĩ, bất quá lần này nàng cũng không tính toán sẽ tiếp tục nhún nhường Lâm Sanh, "Đầu gỗ, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, hảo hảo tắm rửa ngủ đi, ta cũng đi nghỉ ngơi."

‘ ba ’ một chút đóng cửa lại, căn bản không để cho Lâm Sanh cơ hội mở miệng.

Hừ, ngươi cho ta ở lại là ta phải ở lại sao? Ta không thèm ở đó.

Nếu như nói ngày hôm qua Mộ Lưu Yên còn muốn phải vào được phòng Lâm Sanh, thì hôm nay nàng liền hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Nếu biết Lâm Sanh không phải không có hứng thú với mình, như vậy nàng cũng không có gì phải sợ.

Mỗi ngày ở cùng một chỗ, còn sợ đầu gỗ này có thể chạy sao?

Vốn Mộ Lưu Yên cũng muốn, nhưng hiện tại nàng không vội.

Giống tối hôm qua như vậy câu dẫn Lâm Sanh càng có ý tứ hơn.

Loại này quá trình nàng trước kia không có nghĩ tới, nhưng đối với Lâm Sanh hiện tại, lại có cảm giác rất là hưởng thụ.

Cũng chỉ ở phương diện này, Lâm Sanh mới bị chính mình áp đảo gắt gao.

Lâm Sanh vẻ mặt cầu xin nhìn cánh cửa ngăn cách mình và Mộ yêu tinh, ngô, nàng cũng không thể được đổi ý?

Quên đi, trở về phòng tắm rửa ngủ đi.

Lâm Sanh rửa mặt xong nằm ở trên giường lại cảm thấy được vắng vẻ, nhìn vách tường màu trắng, không biết Mộ yêu tinh ở nơi nào đó có phải hay không cũng mặc ít như hôm qua? Lắc đầu, bỏ ra trong đầu ảo tưởng, Lâm Sanh đột nhiên nhớ tới đại thư ký viết cho cái kia trang web kia, từ một bên lấy ra notebook máy tính, khởi động máy, sau đó mở ra trang web.

Cảm giác đầu tiên là không có gì cảm giác, bình thường không có gì lạ, nhưng mở ra mới biết được bên trong ẩn chứa Càn Khôn.

Nói đây là trang web không bằng nói đây là 1 diễn đàn, bất quá phải nói thì,so sánh toàn diện thì phải là trang web diễn đàn.

Mà này diễn đàn này cơ hồ tất cả nội dung đều là về LES, các loại suất T đứng hàng thứ bảng, các địa phương suất T thường lui tới, còn có ảnh chụp mỹ P, thậm chí mọi người còn trao đổi kỹ thuật, còn có các bách hợp AV quốc gia,

Lâm sanh xem đến chính là trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc nàng làm du khách không có cách nào tiến hành xem nội dung cùng bàn luận.

Cho nên, đầu gỗ liền đăng kí một cái địa chỉ, xem như nàng học tập bắt đầu.

Đương nhiên, chuyện này Mộ yêu tinh đều không biết đến, nếu không, cũng không biết nàng sẽ cao hứng? Hay là khổ sở đây?!

Bởi vì đại thư ký cung cấp trang web, đầu gỗ của nàng a, rốt cuộc đơm hoa kết quả rồi.

Xem trực tiếp trên AV, làm sao có thể so với chỉ được miêu mả trong sách vở?

Lâm Sanh trên bách hợp con đường, khoảng cách còn không xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ dưới cùng học đích bá vương phiếu ~~~

Cười └(^o^)┘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.