Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 39




Editor: Vân Uyên

Trước khi dâng hương, phải ăn chay một, ngày đồng thời tắm gội thay quần áo sạch sẽ để đi gặp Bồ Tát. Nhưng huynh đệ Tiêu gia trước ngày đi dâng hương Bồ Tát không chỉ không ăn chay mà  còn uống rượu. Chu thị cảm thấy trượng phu cùng chú em tâm thật sự không đủ chân thành, nên không muốn bọn họ đi theo. Nề hà Tiêu Phú Thanh hạ quyết tâm muốn đi theo, khônng màng lời nói lạnh nhạt của tẩu tử, cuối cùng thì cũng cùng nhau đi dâng hương.

Tiêu gia có tiếng là thích làm việc thiện, cho nên chủ trì chùa miếu thập phần hoan nghênh bọn họ đã đến.

Tiêu Phú Thanh vô tâm, vô tư nghe chủ trì đàm kinh, thỉnh thoảng ánh mắt liếc sang Ký Mi, thấy nàng có lẽ là không thích ứng khi ra ngoài nên gắt gao nắm lấy cánh tay Kim Thúy. Nhưng biểu tình của nàng vẫn điềm nhiên, nếu không cẩn thận quan sát, thì sẽ không nhận ra được mắt nàng không tốt.

Bất quá, trong điện cũng không có khách hành hương khác, nên nàng có để lộ ra biểu hiện của mắt tật cũng không có vấn đề gì.

Tiêu Phú Thanh lúc này chỉ lo lắng không biết Thẩm gia có lén trốn ở trong điện hay không, chỉ có hôm nay lợi dụng cơ hội Ký Mi ra khỏi nhà để dâng hương, ngoài ra vị đệ đệ kia của Thẩm Hướng Chiêu không còn cơ hội nào khác để nhìn thấy nàng.

Hắn cố ý hỏi chủ trì, hôm nay có vị khách hành hương họ Thẩm nào ở lại thiện phòng hay không, nhận được đáp án không có ai, hắn càng thêm thở dài nhẹ nhõm.

Đại điện rộng rãi thoáng đãng, không có chỗ để giấu người, Thẩm Hướng Nghiêu muốn rình coi cũng khó. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy thân là một công tử nhà danh giá, Thẩm Hướng Nghiêu sẽ không làm ra loại sự tình lén lút ngắm người như vậy. Nhưng cũng khó nói, cháu trai tốt nhà hắn, Tiêu Nghiễn Trạch, cũng xuất thân là đại công tử nhà hoàng thương danh giá, nhưng vẫn có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này.

Lúc này Tiêu Phú Lâm tiến lên cắm nén hương đầu tiên, vì lão thái thái cầu bình an. Tiếp theo là Chu thị dẫn dắt những nữ quyến khác trong nhà quỳ xuống cầu Bồ Tát phù hộ. Trước mắt, tất cả mọi việc đều diễn ra đâu vào đấy, Tiêu Phú Thanh cảm thấy bản thân mình ở kinh thành quá lâu rồi, nên nhìn ai cũng giống như đang có âm mưu quỷ kế. Chuyện này thật là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là lo bóng lo gió thôi.

Dâng hương xong, mọi người rời khỏi đại điện, đến thiện phòng ở hậu viện để nghỉ ngơi, dùng xong cơm chay lại đi.

Đoàn người ra khỏi đại điện, theo chân vị tiểu sư đến sau hậu viện

Lúc này, Tiêu Phú Thanh thấy phía trước có một đoàn người đang tiến tới, nhìn y phục cùng cách trang điểm tuyệt đối không phải là người bình thường, vú già nha hoàn kẻ nâng người đỡ,  vây quanh một thiếu phụ khoảng hơn ba mươi, nàng trông phú quý mượt mà, bên cạnh là một nam tử, tuổi có vẻ hơi ngang nàng, hẳn là trượng phu của nàng, nhìn cách ăn mặc như đệ tử của quan lại.

Tiêu Phú Thanh cảm thấy nam nhân này thật quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

"Về công tử ——" Tiêu Phú Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra người này là trưởng công tử Tri phủ.

Về công tử kia cũng tiến lên vài bước, ôm quyền nói:

"Nguyên lai là Tiêu lão gia. Thật khéo, không nghĩ là đến dâng hương cùng một ngày." Nhìn thấy Tiêu Phú Thanh, cười nói:

"Tiêu hàn lâm."

Khó trách Tiêu Phú Thanh cảm thấy người này quen mắt, nguyên lai là người nhà Tri phủ. Tiêu Phú Thanh đối với những hoạn quan không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng không có hứng thú, cho nên không có giao tình với Về công tử. Hắn chắp tay đáp lễ: 

"Về công tử." Trong nháy mắt lúc khom người, hắn đột nhiên nhìn chăm chú đến thiếu niên trắng nõn phía sau Về công tử, cúi đầu giống như người làm sai việc gì, nhưng con ngươi lại hơi hơi nâng lên quét xung quanh.

Là Thẩm Hướng Nghiêu.

Về công tử thấy Tiêu Phú Thanh nhìn chằm chằm Thẩm Hướng Nghiêu, cười giới thiệu nói:

"Vị này chính là đệ đệ trong tộc nội, từ kinh thành tới Túc Thành làm khách. Ca ca hắn, các ngươi cũng biết, chính là Thẩm công tử Thẩm Hướng Chiêu."

Tiêu Phú Thanh không nghĩ tới Thẩm gia cũng có thân thích ở Túc Thành, hơn nữa địa vị người thân thích này còn không nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hướng Nghiêu cười nói: 

"Đương nhiên biết, Thẩm công tử mấy ngày trước đây còn từng quang lâm hàn xá mượn ta mấy quyển sách."

Thẩm Hướng Nghiêu thu liễm ánh mắt, tiến đến trước mặt Tiêu Phú Thanh chắp tay: 

"Gặp qua Tiêu công tử."

Hừ, ngươi nào có tới gặp ta?! Ngươi là tới gặp cháu gái ta! Tiêu Phú Lâm rút ra một tia cười lạnh nói:

"Thẩm công tử khách khí!" Ánh mắt tràn ngập địch ý.

Về công tử cười sang sảng: 

"Chúng ta đi dâng hướng trước, sau đó quay lại thiện phòng gặp nhau, thế nào?"

Tiêu Phú Lâm cùng Chu thị tươi cười thân thiết nói:

"Về công tử xin cứ tự nhiên." Nói rồi nghiêng người nhường ra một đường đi nhỏ cho bọn họ đi qua. Tiêu Phú Thanh sinh hờn dỗi, xoay người đi trước hai bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn Thẩm Hướng Nghiêu, vừa vặn Thẩm Hướng Nghiêu cũng ngoái đầu nhìn lại bóng dáng Lục Ký Mi, đồng thời ánh mắt hai người chạm nhau.

Thẩm Hướng Nghiêu chột dạ, thấy Tiêu Phú Thanh mắt lạnh trừng hắn, vội xoay người đi theo tỷ tỷ và tỷ phu vào đại điện.

Sau khi Tiêu Phú Thanh ngồi xuống tại thiện phòng hậu viện, nhíu mày trầm tư. Hắn lo lắng nhất là chuyện này sẽ xảy ra, ai ngờ nó lại xảy ra thật, nếu truy cứu đến cùng thì cũng tại hắn, ai bảo hắn có giao tình với Thẩm Hướng Chiêu, nếu không thì đệ đệ hắn cũng không gặp được Ký Mi. Cho nên hắn có trách nhiệm, đem ý niệm dơ bẩn của Thẩm Hướng Chiêu bóp chết.

Cân nhắc thật lâu, hắn quyết định sẽ làm minh bạch chuyện này, cảnh cáo thằng nhãi Thẩm Hướng Nghiêu kia tránh xa Ký Mi ra một chút. Hạ quyết tâm, ra thiện phòng tìm một tiểu hòa thượng, hỏi thăm nơi nghỉ ngơi của Thẩm công tử sau đó liền lập tức đi tìm hắn.

Đang muốn gõ cửa, liền nghe bên trong có người nói chuyện, hắn nhanh chóng nghiêng tai lắng nghe.

Trong phòng một nam một nữ đang nói chuyện, nữ tử nói chuyện thanh âm cao vút bén nhọn, nghe rất là rõ ràng. Nàng thở dài: 

"Nếu cha ta biết ta không những không giúp ngươi học tốt lên, mà còn nghĩ giúp ngươi biện pháp đi câu dẫn nữ tử đàng hoàng, thế nào cũng sẽ đánh chết ta. Vì ngươi, mà sáng sớm đã phải chạy tới dâng hương, eo ta đau muốn đứt luôn rồi, tỷ phu ngươi cũng bị chúng ta đánh lừa chẳng hay biết gì, nếu để hắn biết được, thì đến trái cây ngon ngươi cũng không có mà ăn đâu."

"Cảm ơn...... Đường tỷ......" Trả lời hữu khí vô lực.

"Ai, nếu không phải thấy ngươi mất hồn vì người ta, ta cũng không muốn giúp ngươi. Người ngươi muốn gặp cũng đã gặp được rồi. Nàng căn bản không phải là thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng của Tiêu gia, mà là đại thiếu nãi nãi Tiêu gia, Lục Ký Mi! Ta thật bực mình với ngươi, ngày đó ngươi giúp nàng nhặt cây quạt, tại sao còn không nhìn rõ cách trang điểm của nàng là phụ nữ đã có chồng?"

"...... Không nhớ rõ, lúc đấy trong đầu mọi thứ đều hỏng bét...... Ta còn tưởng rằng nàng là nữ nhi đang chờ gả của Tiêu gia."

"Đại ca ngươi một mực chắc chắn, người ngươi chung tình chính là tiểu thư chưa xuất giá của Tiêu gia, hôm nay ta mới giúp ngươi tới xác nhận. Nếu biết người ngươi tưởng niệm chính là phụ nữ có chồng, sẽ dứt khoát bóp chết bệnh tương tư kia của ngươi!" Nữ tử càng nói càng lớn tiếng: 

"Hiện giờ đã biết người ta là thiếu nãi nãi, ngươi còn muốn nói cái gì?"

"...... Tỷ, ngươi nói nhỏ chút......"

"Nhân lúc còn sớm mau chặt đứt ý niệm đi! Nếu là Tiêu gia tiểu thư, tỷ tỷ ta có lẽ có thể giúp ngươi tác hợp. Nhưng phụ nữ có chồng, ngươi đừng hòng nghĩ đến."

"...... Việc thành là do người."

"Ngươi nói cho ta biết như thế nào là do người? Ngươi chẳng lẽ  không thấy rõ sao, Tiêu gia đại thiếu nãi nãi là một người mù, nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Ngươi có muốn mặt mày đưa tình hay mật thư qua lại cũng không thể làm được. Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta nói chính là lời nói thật. Ai nha nha, ta nói ngươi có cái gì tốt kia chứ, ngày đó không thấy rõ kiểu trang điểm của phụ nữ đã có chồng còn chưa tính, mà đến ngay cả người ta có mù hay không cũng không nhận ra, có phải ngươi còn chưa nhìn vào mặt người ta hay không?"

"Tỷ, ngươi nói chuyện thật khó nghe."

Tiêu Phú Thanh nghe được ttiengs bàn ghế di động, biết là Thẩm Hướng Nghiêu đứng dậy muốn chạy, đang muốn xoay người rời đi. Lúc này liền nghe nàng kia lại nói:

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng có cáu kỉnh, trước tiên hãy ngồi xuống nói cho ta biết về sau ngươi tính toán thế nào đây?"

"...... Nàng đã gả chồng, ta không thể nào làm người xấu được."

Nữ tử vui vẻ nói: 

"Đúng thật là, ngươi muốn nữ tử có bộ dáng như thế nào còn sợ tìm không ra hay sao, hà tất phải thích một phụ nữ đã có chồng. Đã biết nàng ta có chồng rồi, thì còn gì suy nghĩ nữa?! Huống chi nàng lại là người mù, đúng rồi, ta thấy tư thái đi đường của nàng có chút kì lạ, tựa hồ chân bó cũng không tốt. Ngươi cứ coi như là chưa từng thấy qua nàng đi, ở Túc thành chơi cho sướng, rồi sau khi về kinh thì kiếm một mối hôn nhân tốt hơn, Lục Ký Mi không đáng để ngươi phạm hồ đồ."

"Tên nàng là Lục Ký Mi?"

"Lại muốn cái gì nữa đây?"

"Không có gì. Hôm nay ta có thể thấy nàng một lần, đã không còn bất cừ si niệm nào nữa rồi."

"Ha hả, nhất kiến chung tình, nhìn kỹ lại mắt nhìn người của ngươi, quá lắm cũng chỉ dừng lại ở mức như thế? Mới vừa rồi đã hẹn Tiêu thái thái cùng dùng bữa, ta phải đi, ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại cho kĩ, ngàn vạn lần đừng phạm hồ đồ. Loại sự tình này, một khi để lộ ra, ta cũng không thể cứu được ngươi."

"Tỷ tỷ, ngài yên tâm, ta không phải người xấu đến mức ấy."

"Ta đương nhiên biết. Ngươi lúc trước là chưa biết rõ  Lục Ký Mi, hiện giờ đã biết nên hồi tâm đi."

"Ai...... để ta suy nghĩ một lúc......"

Tiêu Phú Thanh ở ngoài cửa nghe được Thẩm thị muốn đi ra, vội vàng xoay người bước nhanh rời đi. Nguyên lai là do Thẩm Hướng Nghiêu không biết thân phận của Ký Mi, mới có ý muốn gây rối, hiện giờ biết rõ ràng, tựa hồ có ý muốn hồi tâm. Hắn có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, không cần mình ra mặt, như vậy là tốt nhất, tất cả mọi người đều giữ được thể diện.

Tiêu Phú Thanh coi như mình không biết chuyện này, cũng giống như Thẩm Hướng Nghiêu đem chuyện này chôn ở đáy lòng.

Ký Mi cùng Kim Thúy bị đưa đến một chỗ của thiện phòng để nghỉ ngơi. Nàng nâng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, thở dài ra một hơi:

"Chưa từng đi đường xa như vậy, thật là mệt mỏi."

Kim Thúy liền nói:

"Thiếu nãi nãi, để ta đấm chân cho ngài." Ký Mi lắc đầu nói:

"Không cần, buổi tối trở về rồi làm sau, ngươi cũng mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Kim Thúy nghe thế cũng tự rót cho mình một ly trà, ngồi đối diện với Ký Mi:

"Dậy sớm, chạy tới đây chịu tội, còn phải ăn chay, thức ăn chay, thức ăn chay, hừ....... Cả ngày hôm qua cũng chỉ là toàn canh với canh." Nàng xoa bụng, vẻ mặt thống khổ nói:

"Ta ước gì hiện giờ có thể chạy nhanh về nhà, kêu phòng bếp hầm giò ăn."

Ký Mi cười nói:

"Nhịn một chút, rất nhanh sẽ trở về." Nói rồi vươn tay sờ cái bụng tròn trịa của Kim Thúy:

"Ai nha, thật sự là bị đói đến mức bẹp dí rồi."

Kim Thúy bĩu môi nói:

"Sớm biết như vậy, đã mang theo mấy khối điểm tâm tới."

Ký Mi nói:

"Ngươi nhưng đừng làm như vậy, nếu thái thái biết được, sẽ phạt ngươi."

"...... Ta chỉ sợ khiến ngài chịu phiền toái, mới thành thành thật thật chịu đói." Kim Thúy nhíu chặt mày, thần thần bí bí tới gần Ký Mi:

"Ta nghe Hương Mai với mấy nàng nói, thái thái hình như đang chuẩn bị giúp đại thiếu gia nạp thiếp, nhờ bà mối lưu tâm, tuyển chọn mấy nữ tử có bộ dáng tốt."

Ký Mi còn nhớ rõ mẹ nàng từng nói, nạp thiếp thường rất đơn giản, trước một ngày sẽ đem tiền biếu đến, ngày hôm sau phái hai người nâng nhuyễn kiệu đem người từ thiên môn nâng vào cửa, như thế là đã xong việc, không cần kinh động đến ai. Nàng nói:

"Nghiễn Trạch rất thích kén chọn, không biết thái thái tuyển tiểu thiếp, có thể làm vừa lòng hắn hay không."

Kim Thúy tức giận bất bình:

"Hừ, cái loại người như hắn, tiểu thiếp thật sự đã nâng tới cửa, hắn còn có thể không cần?!" Chỉ sợ Tiêu Nghiễn Trạch kia tư tưởng có mới nới cũ, mới vừa đối xử tốt với thiếu nãi nãi không  được mấy ngày, liền chuyển hướng đến tiểu thiếp trong ngực:

"Nếu vào cửa là một nữ nhân độc ác, khi dễ ngài thì phải làm sao bây giờ?!"

Ký Mi nhàn nhạt nói:

"Vậy thì mua thêm một tiểu thiếp nữa về hành nàng, dù sao ta cũng không ngại nhiều người, chỉ lo hắn không nuôi nổi."

"Ngài  không thấy khó chịu?"

Ký Mi sờ cằm, thở dài:

"Không đến mức khiến ta khó chịu, chỉ là có chút luyến tiếc. Dù sao thì buổi tối cũng chỉ có hắn khiến ta thoải mái."

Kim Thúy vừa nghe được, chạy nhanh đến che lại miệng thiếu nãi nãi, nhìn xung quanh, xác định không có người nghe lén, mới hạ giọng nói:

"Loại lời nói này, ngài ngàn vạn lần đừng tùy tiện nói ra."

Ký Mi cười dời mặt đi:

"Lời ta nói là thật nha, hắn khiến người ta chán ghét nhưng ta tin chắc những nữ nhân đó không phải thích tiền của hắn mà là thích công phu trên giường của hắn." -_-

Kim Thúy phát hiện thiếu nãi nãi đã học những thứ không đứng đắn, nhíu mày vội la lên:

"Loại lời nói không đứng đắn như vậy, ngài học ở đâu?"

Ký Mi không nói lời nào, chỉ khanh khách bật cười.

Lúc này Kim Thúy liền nghe ngoài cửa có động tĩnh, tiếp theo một bóng người hiện lên, nàng hô to một tiếng:

"Ai?!" Mở muốn xem là ai đến. Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, liền thấy ong mật bay loạn đầy trời, nàng bị dọa thét một tiếng chói tai, vội đóng cửa lại. Đáng tiếc ngay lúc nàng mở cửa ra, đã có mấy con ong mật kịp bay vào.

Ong bay loạn khắp nơi trong phòng.

Ký Mi không thể nhìn thấy tình huống xung quanh mình, chỉ cảm thấy ong mật đang bay quanh tai, bất cứ lúc nào cũng có thể đốt nàng. Nàng sợ nhất là sâu, dù là loại bay hay bò nàng đều sợ, chỉ cần có cảm giác xung quanh có sâu, nàng sẽ sợ đến mức bật khóc.

"Kim Thúy ——" Ký Mi không biết nên trốn ở đâu, cũng không thể trốn, bị dọa đến mức vùi đầu xuống mặt bàn:

"Ngươi mau đuổi chúng nó ra đi."

"Ngài đừng sợ —— ta sẽ nghiền chết chúng nó!"

Nhưng nói dễ hơn làm, mắt thấy một con ong mật đang bay đến chỗ mình, bị dọa đến mức xoay người tìm chỗ trốn, ai ngờ bị vấp ngã.

Lúc này có một thiếu niên từ ngoài cửa xông vào, tuổi cũng xấp xỉ Ký Mi, thấy tình cảnh trước mắt, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài đánh loạn vào lũ ong. Hắn so với Kim Thúy thì cao thủ hơn nhiều, phản ứng cũng nhanh, không tới vài phút đã đánh lũ ong rơi tan tác.

Kim Thúy bất chấp tay bị thương, chạy đến bên cạnh thiếu nãi nãi:

"Ngài có nặng lắm không?"

Mặt Ký Mi hơi hơi đỏ lên:

"...... Ta không có việc gì......" Nàng ngửa đầu nhìn Kim Thúy:

"Trong phòng còn ong mật sao?"

Kim Thúy nói:

"Không có, ít nhiều nhờ có vị công tử này giúp đỡ." Kim Thúy nhớ lại, vị công tử này cùng đi với người nhà Tri phủ.:

"Xin hỏi công tử..... "

Lời  còn chưa nói xong, cửa phòng ầm một tiếng mở ra, Tiêu Phú Thanh banh mặt đi đến:

"Mới vừa rồi không biết là ai đã chọc tổ ong vò vẽ, trong viện đều là ong, đã bay vào phòng các ngươi sao?" Hắn đánh giá Thẩm Hướng Nghiêu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không tin tưởng.

Kim Thúy nhìn ra sự hoài nghi trong ánh mắt Cửu thúc, vội nói:

"Ong có vào, nhưng may mắn thay có vị công tử này giúp đỡ, Cửu gia, vị này chính là bằng hữu của ngài sao?"

Ký Mi vội vã nức nở nói: "Cảm ơn công tử."

Thẩm Hướng Nghiêu tự báo gia môn:

"Ta tên gọi là Thẩm Hướng Nghiêu, là bằng hữu của Cửu gia."

Tiêu Phú Thanh thầm nghĩ, ai là bằng hữu của ngươi. Hắn cố ý chặt đứt thủ đoạn của Thẩm Hướng Nghiêu:

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện." 

Đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên của phòng bị đẩy ra, đứng bên ngoài là mấy bà tử, cùng nha hoàn đang cầm chổi muốn đuổi ong.

Bà tử kia thấy Tiêu Phú Thanh ở trong phòng, vội vã nói:

"Cửu gia."

Tiêu Phú Thanh cả giận nói: 

"Các người còn đến làm gì? May mắn là ta cùng bằng hữu tới đúng lúc! Nếu để xảy ra chuyện gì, các ngươi đảm đương nổi sao?! Còn không mau lại nhìn xem đại thiếu nãi nãi với Kim Thúy cô nương có bị gì hay không?!" Mắng đến mức đám bà tử cùng nha hoàn không ai dám ngẩng đầu.

Hắn lợi dụng lúc này kéo Thẩm Hướng Nghiêu ra cửa, đến chỗ yên lặng liền nắm vạt áo hắn nói:

"Vì muốn dây dưa với người đã có chồng, cái việc phá tổ ong ngươi cũng làm ra được?"

"Lời Cửu gia nói, ta nghe không hiểu. Tổ ong không phải do ta phá, ta đến bên này tìm đường tỷ, kết quả nghe được tiếng thét chói tai, liền xông vào nhà, ta căn bản cũng không biết người trong phòng là ai, ngài đừng nói bậy..... " Thẩm Hướng Nghiêu tránh khỏi tay Tiêu Phú Thanh  nói:

"Cửu gia không cần phải nói bậy."

" Trùng hợp như vậy?"

"Coi như là ý trời đi." Tẩm Hướng Nghiêu không cam lòng bị yếu thế nói:

"Cửu gia không đi bắt hung thủ muốn hại cháu gái ngài, mà lại đi tìm ta nói những lời ác độc. Nếu Tiêu gia nhà các người chỉ biết làm hại người khác với suốt ngày nghi thần nghi quỷ, thì nhân lúc còn sớm hãy hưu Lục Ký Mi đi, để nàng có thể tìm một người khác trong sạch hơn."

Nói xong, xoay người bước đi.

Tiêu Phú Thanh khoanh tay không nói lời nào, nếu lời của Thẩm Hướng Nghiêu nói là thật, thì có lẽ hắn nói cũng đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.