*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm đối diện với phản ứng bình tĩnh tự nhiên của hai huynh muội cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn rót chén trà uống, hơi rũ mi thu liễm cảm xúc. Hắn minh bạch chính mình không thể quá phận, dù sao đây cũng là Đại cữu tử của hắn.
Hắn nhắm vào Sở Tiêu cũng không phải chỉ vì "giận cá chém thớt" muốn có người lôi ra để xì hơi, thật sự là mỗi lần nhìn thấy Sở Tiêu là cả người hắn liền rất bực bội, đặc biệt bực bội. Tới Phúc Kiến dĩ nhiên là muốn tìm vị thần y kia chữa chân cho Sở Dao, nhưng cũng có một nguyên nhân nữa là muốn chữa khỏi chứng vựng huyết cho Sở Tiêu.
Một người nam nhân không có năng lực đã là tội lỗi rồi, lại còn ý chí bạc nhược nội tâm mềm yếu, quả thật tội không thể tha.
Khấu Lẫm vốn nghĩ muốn lấy độc trị độc, làm Sở Tiêu chân chính kiến thức được cái gì gọi là máu me giết chóc, nhưng ý tưởng này chỉ được thành lập dưới tình huống Ngu gia có thể khống chế vùng duyên hải. Tuy nhiên phân tích thế cục trước mắt, Khấu Lẫm cho rằng nếu tiếp tục đi tới Phúc Kiến là hành động không sáng suốt, lần này sau khi nguy cơ giải trừ nhất định phải đi vòng trở lại hồi kinh.
Suốt cả một đường vất vả xem như uổng phí, còn tổn thất một đống vàng lớn. Hắn muốn hoàn thành tâm nguyện cùng Sở Dao trở thành phu thê thật sự, nhưng với tình hình này thì coi bộ tâm nguyện kia vẫn còn xa lắc xa lơ chưa với tới được.
Bởi thế hắn nhìn Sở Tiêu sao có thể không bực bội?
Hắn thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ hay cứ ngầm buông tay không bảo hộ nữa để Sở Tiêu bị hại chết, như vậy sợi dây liên hệ giữa hai huynh muội sẽ hoàn toàn bị cắt đứt!
“Đại nhân.” Sở Tiêu nhẫn nhục chịu đựng nhưng Viên Thiếu Cẩn ngược lại nhịn không được. Sở Tiêu bị coi khinh không đúng tí nào, đã vậy hắn so với Sở Tiêu lại còn là "vạn năm lão Nhị", chẳng phải hắn càng không có chỗ dung thân? “Chúng thuộc hạ xưa nay chưa ai gặp qua tình cảnh như vậy trong đời, ngài từ trước đã là một quân nhân, chúng thuộc hạ không hỏi ý kiến ngài thì hỏi ai? Ngài cũng chưa đưa ra được chủ ý gì, chẳng lẽ chúng thuộc hạ còn có thể nghĩ ra trước hay sao?”
“Đúng thế.” Sở Tiêu ưỡn ngực, trong một chớp mắt lấy lại tự tin, cảm thấy Khấu Lẫm hướng mình phát hỏa khẳng định bởi vì thủ hạ đắc lực đều không ở bên cạnh, trụi lủi chỉ có một người thật sự là "vô kế khả thi"; ở Lạc Dương Khấu Lẫm có thể "giảng đạo lý’ với Lạc Vương, nhưng với Oa tặc và hải tặc thì không có đất diễn.
Nhìn thấy Khấu Lẫm đen mặt, Sở Dao vội vàng tách ra đề tài: “Thiếp cảm thấy Ngu Việt sẽ không cố ý thả giặc Oa vào thành, ác độc đích xác không quan hệ với tuổi tác, nhưng người Ngu gia sẽ không bởi vì tranh đấu đảng phái mà khiến bá tánh gặp tai ương.”
Khấu Lẫm nói: “Đó là quan niệm sống của Ngu Khang An và Ngu Thanh, ai có thể bảo đảm toàn môn Ngu gia đều trung nghĩa?” Lại nhân tiện nói móc Sở Tiêu một câu, “Đa trí đa tài như Sở thị nhất tộc không phải cũng cho ra một kẻ ngu xuẩn hay sao?” ?
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cuộc sống tốt đẹp của tôi (Tên Sau: Năm thán...
Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên - Mạc Hương Sắt
[Cung đấu] Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ Tiêu
Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường - Mỹ Bảo
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Ngư...
Sở Tiêu trợn mắt tức giận, thật sắp nhịn không nổi nữa rồi!
Sở Dao thật ra lại là một bộ dáng thầm chấp nhận, suy nghĩ rồi nói: “Nếu Ngu Việt là dạng có tính tình kiểu này, Ngu Tổng binh và Ngu Thanh sẽ không cho hắn chưởng quản binh quyền. Hơn nữa, Ngu Thanh và Mạnh Quân Quân hẹn gặp ở Phi Vân Quan cũng là vì Ngu gia đóng quân ở Phúc Kiến, nhập vào cảnh nội Chiết Giang thì trước tiên phải đến chào hỏi với Tổng đốc Chiết Giang, đâu phải Ngu Việt không biết lệ này; nhưng khi nghe được tin giặc Oa đổ bộ lập tức liền tới Kim Trúc...”
Khấu Lẫm khẽ cười một tiếng: “Dao Dao, nàng đoán xem "Tam gia" treo giải thưởng ở chợ đen bắt cóc Mạnh Quân Quân có quan hệ với Ngu Tam thiếu gia hay không?”
Sở Dao giật mình, hướng mắt lên lầu nhìn thoáng qua phòng của Mạnh Quân Quân, như đang suy tư gì.
Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: “Ngu gia nhiều thế hệ quân hộ, từ trước không được coi như là một gia tộc lớn. Thế nhưng thế hệ này Ngu Khang An có bản lĩnh quá cao, đã khiến cho thanh danh gia nghiệp của Ngu gia vượt xa lúc xưa.”
Ngu Việt không biết Ngu Thanh là nữ nhân còn đỡ, nếu biết, tâm thái của hắn càng sẽ bất bình. Thái độ của Viên Thiếu Cẩn đối với Sở Tiêu chính là một ví dụ -- Ở trong quan niệm nam nhân bọn họ, nam nhân bại bởi nam nhân là chuyện bình thường, nhưng nếu bại bởi nữ nhân thì không thể chấp nhập được; "tòng phu dưỡng tử" mới là vị trí của nữ nhân, căn bản không nên trở thành đối thủ của nam nhân.
Mà vấn đề Ngu Việt gặp phải lại càng phức tạp hơn -- nếu Ngu Thanh không phải nữ giả nam, vậy thì hắn chính là “Đích trưởng tử”, hắn mới là vị “Ngu Thiếu soái” được bá tánh kính ngưỡng. Hiện giờ giả sử hắn biết toàn bộ vinh quang Ngu Thanh đoạt được đúng ra phải nên là của hắn, sở dĩ hắn còn chưa thể vạch trần Ngu Thanh vì e ngại gia tộc danh vọng, cứ thế mà buộc phải cố gắng cắn răng nuốt máu xuống bụng.
Trạng thái này của Ngu Việt chính là tâm lý mà Thiên Ảnh thích nhất.
Khấu Lẫm sợ Ngu Việt cố ý dẫn giặc Oa vào thành giết Sở Tiêu là nhi tử của đối thủ để tỏ lòng trung thành với Viên Thủ Phụ thật ra chỉ là một bộ phận nhỏ, càng sợ hơn chính là hắn đã cấu kết với Thiên Ảnh, như vậy Sở Tiêu càng sẽ sống không nổi.
Sở Dao cũng suy xét tới điểm này nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Thiếp vẫn tin tưởng gia phong của Ngu gia, càng tin tưởng vào phán đoán của Ngu Thanh. Nếu Ngu Việt thật không đáng tin cậy, nàng sẽ không bao giờ sai hắn tới đón Mạnh Quân Quân.” Vừa nói nàng vừa chỉ chỉ chính mình.
Khấu Lẫm nhướng mày, biết Sở Dao muốn ám chỉ chuyện lúc trước hắn vẫn luôn hoài nghi Tạ Tòng Diễm phái người bắt cóc nàng, cứ nắm lấy Tạ Tòng Diễm không bỏ.
Đang muốn phản bác thì Sở Dao ở dưới bàn nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói: “Phu quân, nhân tâm đích xác khó lường, nhưng có ác tâm thì cũng có thiện tâm.”
Khấu Lẫm hơi giật mình. Hơn phân nửa thời điểm, hắn gặp được người không quen thuộc thì luôn phán đoán đối phương theo chiều hướng ác độc nhất. Mà Sở Dao vẫn luôn có ý đồ làm hắn tin tưởng, đối điện với sự thiện ác của nhân tâm, người chọn đi đường thiện vĩnh viễn nhiều hơn so với người chọn đi đường ác.