Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2570: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

dit by Hạ Lan Tâm Nhiên3

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mười phút sau.

Sơ Tranh xuất hiện lần nữa ở cửa ra vào, kéo Mông Trần đến chỗ cửa có ánh sáng mờ.

"Cô..."

"Đừng nhúc nhích!" Sơ Tranh rất dữ ấn lấy bả vai hắn.1

Cô bóp thuốc mỡ ra, bôi lên điểm đỏ do muỗi chích ra trên cổ Mông Trần.

Mông Trần bị làm cho ngơ ngác, chỉ sững sờ nhìn cô.

Sơ Tranh đơn giản bôi hết trên cổ xong, kéo cánh tay hắn, bôi từng chỗ từng chỗ.

Cô nhìn như không có nhiều kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ.

Mông Trần là dân thành phố được chăm sóc nuông chiều, làn da còn đẹp hơn cả con gái, bị chấm đỏ muỗi chích ra cực kỳ bắt mắt.

Sơ Tranh thoa thuốc xong, nhét thuốc cho hắn, "Bôi thêm mấy lần thì sẽ khỏi thôi."

"... Cảm ơn."

Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Ban đêm nhớ mở đèn xua muỗi."

Đáy mắt Mông Trần có chút mờ mịt.

Sơ Tranh: "..."

Được thôi.

Nhìn hắn cũng không hiểu.

Trong thôn chỉ có loại nhang muỗi truyền thống thôi, Sơ Tranh mua ở trên mạng một loại thiết bị có thể cắm điện.

Lại mua loại bình thường trong thôn để dùng tạm thời trước.

"Nhà này làm sao mà ở?"

Mông Trần chỉ vào một căn phòng khác, "Bên kia có giường."

Sơ Tranh đi nhìn thoáng qua, cảm thấy thật sự quá thảm rồi.

"Anh quen được không?"

Mông Trần: "..."

Trong nhà đột nhiên phá sản, dưới tình huống trên người không có đồng nào quen được với thứ này... Cũng đã rất giỏi rồi.

Mông Trần tự thu dọn những thứ mình có thể thu dọn, buổi chiều trưởng thôn gọi hai người đến, giúp hắn tu sửa nhà ở một chút.

Tốt xấu gì cũng là một người trong thôn, trưởng thôn thân làm trưởng thôn, dù thế nào cũng phải sắp xếp giúp đỡ.

Buổi chiều Sơ Tranh không ở nhà, chờ cô về thì đã tối.

Trong nhà Mông Trần có ánh đèn, có lẽ cũng là trưởng thôn làm cho hắn.

Sơ Tranh vừa trở về không lâu thì cửa sân bị gõ vang.

Sơ Tranh mở cửa thì nhìn thấy thiếu niên đứng trong màn đêm.

"Sao thế?"

Rõ ràng thiếu niên có chút thấp thỏm, "Có thể mượn nồi nhà cô được không?"

Nồi?

Cô có thứ đó sao?

Sơ Tranh chưa từng đi vào phòng bếp, cô toàn mua cơm ở chỗ bán đồ ăn cho du khách.

Sơ Tranh: "Vào trước đi."

"Không cần, tôi..."

"Muốn thì tự vào lấy."

"..."

Mông Trần đi theo cô đi vào, ngôi biệt thự này là kiến trúc bắt mắt nhất trong thôn.

Nó cũng không phải là nhà nhỏ ba tầng kiểu thổ lí thổ khí trong thôn, mà là kiểu thiết kế có cảm giác biệt thự chân chính.

Mông Trần dù đã nhìn quen các loại hào trạch, thì cũng cảm thấy biệt thự này rất đẹp.

Cách trang trí và bày biện bên trong càng xác minh rõ điểm này.

Sơ Tranh dẫn hắn đi phòng bếp, "Anh cần cái nào?"

Mông Trần nhìn đầy đủ mọi thứ đồ làm bếp trong phòng bếp, cũng rất khó khăn, thật ra hắn cũng không biết phải dùng cái gì...

Cuối cùng Mông Trần chọn một cái chảo khá thường gặp.

"Anh muốn tự nấu?"

"Ừ..." Mông Trần gật đầu.

Nói hắn trên người không có đồng nào cũng chưa đủ, hôm nay trưởng thôn cho hắn chút gạo và đồ ăn.

Chờ hắn đói bụng mới nhớ ra vẫn chưa mua được nồi.

Người trong thôn cũng không quen biết ai, hắn lại không biết trưởng thôn ở đâu.

Người duy nhất quen biết cũng chỉ còn lại người hàng xóm này...

Mông Trần mượn được nồi, sau khi cầm về mới cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản rồi.

Trước kia dùng gas cảm giác rất dễ dàng, chỉ cần vặn chốt mở là được.

Nhưng mà ở đây...

Ngay cả mồi lửa Mông Trần cũng không đốt lên được, bị khói hun cho rơi cả nước mắt.

"Khụ khụ khụ..."

Mông Trần vừa che miệng ho khan, vừa đi ra ngoài.

Khói rất lớn, mắt Mông Trần bị hun cho không mở ra được, dựa vào trực giác mà đi ra ngoài.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, thì đã đụng vào lòng một người.

Hắn còn chưa thấy rõ là ai, thì đã bị người mang ra ngoài.

Sơ Tranh mang hắn ra ngoài, gió đêm thổi qua, hít thở được không khí mới mẻ, Mông Trần mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Gương mặt trắng nõn của Mông Trần lúc này biến thành vai hề, khóe mắt bị khói hun cho đỏ bừng, đọng đầy nước mắt sinh lý.

"Anh đang đốt nhà à?" Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai hắn.3

Mông Trần nghe thấy câu này, không biết vì sao trong lòng lại phun lên một trận tủi thân.

Hắn vốn cơm áo không lo, sống cuộc sống áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng.

Đột nhiên mất hết tất cả, ngay cả có chỗ mà ở, có cơm mà ăn không cũng thành vấn đề.

-

Mông Trần đột nhiên khóc, ngược lại dọa Sơ Tranh sợ rồi.16

Cô chỉ nói có một câu như vậy, lại không mắng hắn mà.

Sao lại khóc rồi.

Mông Trần khóc là vì tủi thân và áp lực mà khoảng thời gian này tồn đọng lại.

Một số cảm xúc lên đến đỉnh điểm, thì sẽ không nín nhịn được nữa.

Chỉ có khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, hắn đột nhiên đứng trước những chuyện như thế, sao mà chịu cho nổi.

-

Hốc mắt Mông Trần còn có chút phiếm hồng, ngồi ở trên ghế sofa trong biệt thự của Sơ Tranh, trước mặt là đồ ăn xách về.

"Ăn đi."

"Vừa rồi tôi..."

"Anh không đói bụng?"

Mông Trần ngẩng đầu nhìn cô, Sơ Tranh thần sắc thản nhiên nhìn hắn, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt gì.

Cảm giác khó chịu trong lòng Mông Trần vô cớ bớt đi một chút, cầm bát đũa bắt đầu ăn.

Sơ Tranh ngồi ở đối diện chơi điện thoại, cũng không chú ý đến hắn.

Chờ hắn ăn xong, Mông Trần tự giác thu dọn sạch sẽ đồ đạc, "Ừm... Thùng rác ở đâu?"

"Bên ngoài."

Mông Trần cầm ra ngoài vứt.

"Cảm ơn cô."

Khoảng thời gian này hắn gặp phải sự chế nhạo và xem kịch vui của người khác quá nhiều.

"Ừ, anh đừng làm chuyện đó nữa, bốc cháy là muộn rồi."

Mông Trần: "..."

-

Ban đêm.

Sơ Tranh bị tiếng sấm đùng đùng đánh thức, hạt mưa đánh vào bệ cửa sổ, vang lên tiếng lộp bộp.

Sơ Tranh ôm đầu muốn ngủ tiếp.

Một phút sau, cô bỗng nhiên ngồi dậy.1

Ngôi nhà ấy của vật nhỏ...

Sơ Tranh cầm ô đi ra ngoài, trên trời thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, ầm ầm, giống như toàn bộ vùng đất này đều đang rung lên.

Mưa rơi cực kỳ lớn, còn có gió mạnh, Sơ Tranh vất vả lắm mới đi được đến cửa nhà Mông Trần.

Cô gõ cửa một cái.

Tiếng sấm và tiếng mưa rơi hoàn toàn che phủ tiếng gõ cửa.

Cũng may cửa nhà Mông Trần không có tác dụng gì, Sơ Tranh rất dễ dàng mở ra được.

Căn nhà cũ nát bị dột khắp nơi, mặt đất mấp mô, đọng nước.

Sơ Tranh tìm tới gian phòng Mông Trần ngủ gian.

Mông Trần chống một chiếc ô, ngồi trên rương hành lý giống như một cây nấm, trên người khoác một tấm chăn.1

"Mông Trần."

Mông Trần ôm đầu gối, đã ngủ thiếp đi, Sơ Tranh gọi hắn vài tiếng hắn mới tỉnh.

Hắn mờ mịt nhìn người đứng trước mặt mình một chút, lại lắc lắc cái cổ đã ê ẩm.

"Cô... Tại sao lại ở đây?"

"..."

Sơ Tranh đưa di động cho hắn cầm, buông chiếc ô của cô xuống, kéo người đến trực tiếp ôm lấy.

Từ sau khi xảy ra chuyện Mông Trần chưa từng ăn uống đàng hoàng, nên hoàn toàn không nặng như vẻ ngoài.

Sơ Tranh ôm hắn đi ra ngoài, thiếu niên mới phản ứng được.

"Cô thả tôi xuống."

"Che ô đi, soi đường." Sơ Tranh lãnh đạm nói, "Đừng lộn xộn, nếu mà ngã thì hai chúng ta sẽ ngã cùng nhau đấy."

Mông Trần không dám động nữa, cẩn thận che ô.

Đèn pin của điện thoại không chiếu được quá xa, cũng may đều là đường xi măng, nên không khó đi lắm.

-

Mông Trần không biết sao mình lại ngồi trong căn phòng sạch sẽ sáng tỏ, nhiệt độ vừa vặn.

Sơ Tranh cầm quần áo đi vào, "Đi tắm đi."

Mông Trần mấp máy môi, cuối cùng không nói ra được chữ nào, cầm quần áo đi tắm.

Chờ hắn ra, cửa phòng đã đóng lại, không có một ai.

Hắn nhìn giường đã trải sẵn, thật sự rất buồn ngủ, cho nên leo lên nằm xuống giường.

Mông Trần ngủ một giấc đến hừng đông, khó có khi không mơ thấy ác mộng lung tung.

Hắn chống giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, hoàn toàn không nhìn ra tối hôm qua đã mưa lớn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.