Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2514: Vấn tiên hoàng tuyền (93)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tinh gia là dạng gia thế gì?

Quả thật không cần liên hôn.

Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Tinh gia có truyền thống liên hôn.

Tinh Sương buông người chị em không cách nào suy nghĩ nổi nữa ra, sờ cằm làm ra vẻ suy tư: "Không đúng, cô ta tới đây làm gì?"

Tinh Sương đột nhiên cảm thấy xung quanh hơi lạnh, không phải ở đây có ma đấy chứ?

Tinh Sương càng nghĩ càng thấy lạnh, giống như có thứ gì đó đang thổi hơi lạnh vào người cô ta vậy.

Cỗ hơi lạnh kia thổi cho sau lưng cô ta lạnh cứng lại, tứ chi giống như bị cố định, không thể động đậy.

Trong đầu Tinh Sương lập tức phun lên đủ loại thứ ly kỳ cổ quái.

Cô ta không xui xẻo như vậy chứ...

"Tinh Sương, cô đứng đây làm gì?" Có người vỗ bả vai Tinh Sương: "Cô rất nóng sao?"

Tinh Sương: "???"

Tinh Sương đột nhiên trở lại nhân gian, cô ta quay đầu nhìn lại, nhìn thấy máy lạnh ở ngay đằng sau, cô ta đứng ngay nơi hơi lạnh phun vào, có thể không lạnh được sao?

Mẹ!

Cô ta sắp bị cọp cái kia làm ra bệnh tâm thần rồi.

Tinh Sương nhìn vào trong đám người, làm gì còn thấy tung tích của cô gái kia nữa.

-

Một bên khác, Tinh Tuyệt đang nói chuyện với người khác -- người khác nói, hắn phụ trách bưng giá đỡ nghe.

"Tinh tổng." Lục Phong Trạch giơ tay chào hỏi, nụ cười trên mặt lại có mấy phần chân thành.

Tinh Tuyệt ngờ vực nhìn hắn ta vài lần, bất động thanh sắc gật đầu.

Nụ cười của Lục Phong Trạch càng xán lạn hơn, hắn ta đột nhiên nói với người bên cạnh: "Ngài và Tinh tổng cũng đều biết nhau cả rồi, vậy thì tôi không giới thiệu lại nữa."

Gương mặt của người bên cạnh Lục Phong Trạch cực kỳ lạ lẫm.

Đáy lòng Tinh Tuyệt lập tức hơi lộp bộp.

Trong số những tư liệu hắn nhận được không có người này...

Người kia gật đầu, trực tiếp vươn tay: "Tinh tổng, đã lâu không gặp, chuyện lần trước ngài nói với tôi, sau khi suy nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, chúng ta có thể bàn bạc sâu hơn."

Tinh Tuyệt: "..."

Ông này là ai vậy!

Trong danh sách mà Hồ Thạc cho hắn xem, căn bản không có người này.

Lục Phong Trạch giống như cười mà không phải cười liếc hắn một cái, lại vô cùng chân thành nói: "Tinh tổng? Sao thế?"

Tinh Tuyệt: "..."

Lục Phong Trạch không có ý tốt, cố ý tìm một người như vậy đến, đó là người hắn nhất định có quen biết, lại tuyệt đối không thể không nhận ra.

Bây giờ nếu như hắn không nhận ra...

Tinh Tuyệt hơi siết chặt bàn tay đang buông thõng, đang muốn bắt tay đối phương, đột nhiên cánh tay trầm xuống, bị người ta nắm lại.

"Thôi tiên sinh, đã lâu không gặp."

Giọng nói thanh lãnh của cô gái vang lên bên tai hắn, cánh tay trắng thuần đưa tới, bắt tay với đối phương, lại nhanh chóng buông ra.

Sự kinh ngạc trong mắt Tinh Tuyệt không che giấu được, trực tiếp nhìn về cô gái bên cạnh.

"Sơ Tranh tiểu thư..." Đối phương hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên cánh tay cô đang nắm lấy tay người đàn ông, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, mang theo chút cẩn trọng: "Đã lâu không gặp."

Sắc mặt Lục Phong Trạch cứng lại.

Cô gái này là ai vậy?

Sao lại thấy... Lục Phong Trạch bỗng nhiên nhớ tới, lần trước ở cửa bệnh viện, hình như hắn ta từng thấy người này rồi.

Cô và Tinh Tuyệt có quan hệ thế nào?

Người đàn ông kia cũng tò mò, chần chờ hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài và Tinh tổng đây là..."

Sơ Tranh cũng không có ý che giấu, nói thẳng: "Bạn trai."

"Ồ... Hả?" Người đàn ông đầu tiên là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại bị kinh sợ.

Tinh Tuyệt cố gắng nhịn xuống khóe miệng muốn nhếch lên.

Mặt Lục Phong Trạch thì y như gặp phải ma, hắn lấy đâu ra bạn gái?

"Thôi Chấp, công ty khoa học kỹ thuật sinh vật Hạo Vũ." Sơ Tranh giống như ôm chặt cánh tay Tinh Tuyệt, nhích lại gần phía hắn, thấp giọng nói: "Có ấn tượng không?"

Thôi Chấp thì Tinh Tuyệt không biết, nhưng công ty khoa học kỹ thuật sinh vật Hạo Vũ thì hắn biết.

Hồ Thạc đã từng nói, họ có một hạng mục muốn hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật sinh vật Hạo Vũ, hắn từng xem qua một chút tài liệu.

Có Sơ Tranh nhắc nhở, tăng thêm những tài liệu hắn từng xem, trong lòng rất nhanh đã có chút sơ bộ.

Nói chuyện với Thôi Chấp, cũng không lộ ra nửa phần bối rối.

Chỗ mấu chốt, Tinh Tuyệt nghĩ cách mơ hồ cho qua.

Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn, cho dù Thôi Chấp cảm thấy có chút không đúng, thì cũng sẽ không truy hỏi.

Hai bên trò chuyện vui vẻ, Lục Phong Trạch bị không để ý tới, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Thôi Chấp vốn sẽ không xuất hiện trên yến hội ngày hôm nay, là hắn ta vất vả lắm mới nghĩ cách mời tới được.

Thôi Chấp này ngày thường không hoạt động trong Kinh Nam thành, nhưng hắn và Tinh Tuyệt lại tuyệt đối có quen biết nhau.

Hôm nay Hồ Thạc bị chuyện khác ngăn trở, sẽ không đi cùng hắn.

Chỉ cần hắn không biết Thôi Chấp, vậy thì chuyện sẽ dễ làm rồi.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới...

Nửa đường lại có một Trình Giảo Kim nhảy ra, phá hư chuyện của hắn ta.

Thôi Chấp trò chuyện với Tinh Tuyệt xong, lại hẹn một thời gian trò chuyện tường tận hơn, kết thúc cuộc nói chuyện, đi sang bên cạnh.

Trước khi đi còn rất cẩn thận nói với Sơ Tranh mấy câu.

Chờ người đi xa, Lục Phong Trạch không nhịn được lên tiếng: "Tinh tổng, ngài có bạn gái từ lúc nào vậy?"

Vì sao hắn ta không nghe thấy chút tiếng gió nào cả?

Người phụ nữ này có lai lịch gì... Mà thái độ của Thôi Chấp đối với cô lại cẩn trọng như vậy.

Tinh Tuyệt hờ hững nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, không đến phiên Lục tổng giám xen vào chứ?"

Lục Phong Trạch kéo khóe miệng, giọng điệu lo lắng: "Tinh tổng, tôi chỉ sợ ngài bị lừa."

Tinh Tuyệt: "Lục tổng giám nên quan tâm đến mình thì tốt hơn."

Tinh Tuyệt kéo Sơ Tranh rời đi.

Lục Phong Trạch ở lại chỗ đó, sắc mặt dần dần trở nên xanh xám.

Chắc chắn Tinh Tuyệt mất trí nhớ.

Nhưng hắn ta không cách nào chứng minh được, hôm nay suýt chút nữa thì đã...

-

"Tại sao Bảo Bảo lại ở chỗ này." Tinh Tuyệt đưa lưng về phía những người khác, biểu cảm nghiêm túc trên mặt lập tức không duy trì được nữa, nhịn không được nở nụ cười: "Vừa rồi suýt nữa thì lộ tẩy, cũng may Bảo Bảo tới, quả nhiên Bảo Bảo là vận may của anh."

Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến những lời vớ vẩn của Tinh Tuyệt.

"Hồ Thạc không cho anh toàn bộ tư liệu, sao lại dám thả anh ra ngoài?" Đại tổng quản kia muốn nghỉ việc sao?

Tinh Tuyệt câu lấy ngón tay Sơ Tranh: "Người kia không ở trong danh sách, chắc là do Lục Phong Trạch làm ra."

Trên danh sách Hồ Thạc cường điệu vòng ra, người mà hắn chắc chắn quen biết, hắn đều đã tỉ mỉ xem qua.

Tuyệt đối không người họ Thôi kia.

"Lục Phong Trạch..." Ánh mắt Sơ Tranh hơi đổi: "Giúp em một việc."

"Được." Tinh Tuyệt cũng không hỏi giúp cái gì, mà trực tiếp đồng ý ngay.

Sơ Tranh: "Không hỏi là chuyện gì?"

Tinh Tuyệt chớp chớp mắt, lông mi như cánh bướm khẽ run rẩy, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc: "Chuyện Bảo Bảo muốn anh làm, anh đều sẽ làm. Cho dù bây giờ Bảo Bảo muốn ức hiếp anh cũng được nha."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chịu đựng xúc động tát một cái qua, tiến đến bên tai hắn nói nhỏ hai câu.

Nói xong thuận tiện hôn lên mặt hắn một cái.

Tinh Tuyệt chỉ vào khóe môi: "Bảo Bảo, ở đây..."

Sơ Tranh nguýt hắn một cái: "Đừng quậy."

Tinh Tuyệt thất vọng: "Được rồi, vậy anh đi đây."

Tinh Tuyệt đi vài bước, lại quay lại, nhìn nhìn Sơ Tranh, càng thất vọng hơn.

Sơ Tranh bị hắn nhìn đến không hiểu thấu: "Sao thế?"

Tinh Tuyệt: "Sớm biết Bảo Bảo sẽ tới, thì anh đã đưa quần áo cho em rồi, chúng ta mặc cũng không giống nhau."

"???" Đó không phải là nói nhảm sao, giới tính của chúng ta đã không giống nhau rồi.

Dường như Tinh Tuyệt lại nghĩ ra được một ý kiến hay, con ngươi sáng lấp lánh: "Lần sau anh sẽ chuẩn bị sẵn quần áo trong xe."

"???"

Tinh Tuyệt nói xong cũng đi, rõ ràng bị chủ ý của mình lấy lòng, nhìn rất là vui vẻ.

Đầu óc vật nhỏ thật sự không có vấn đề sao?

Hồ Thạc đã làm kiểm tra toàn thân cho hắn chưa?

Cô có cần đăng ký cho hắn một suất kiểm tra xem không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.