Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2231: Y kinh thiên hạ (16)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Rõ ràng ác linh không muốn đến Ngũ Âm trấn lắm, cả linh hồn đều lộ sự kháng cự.

Nhưng cuối cùng nó vẫn nhăn nhăn nhó nhó dẫn đường, cũng không dám xách ra chuyện mượn thân thể Kinh Phá nữa.

Toàn bộ hành trình Kinh Phá đều rất mờ mịt, căn bản không biết Sơ Tranh đang giao lưu với ai.

"Ngươi không nhìn thấy?"

Kinh Phá lắc đầu.

Hắn không thấy gì cả.

Sơ Tranh tưởng là vì hắn không có tu vi, nhưng sau đó gặp phải tu sĩ, cũng không ai có thể trông thấy ác linh.

Sơ Tranh hỏi ác linh bay trên không trung: "Có phải ngươi còn giấu diếm chuyện gì không?"

Ác linh cười đùa: "Ta chỉ biết từng ấy, ta có thể giấu diếm chuyện gì?"

"Vì sao bọn họ không nhìn thấy ngươi?"

"Tu vi của bọn họ quá thấp thôi." Ác linh nói: "Nếu không thì ngươi cảm thấy vì sao ác linh lại khó tìm như vậy?"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, một tay ấn ác linh trên quan tài.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói thật, ta muốn tìm ác linh thứ hai rất dễ dàng."

Ác linh: "!!!"

Sao ngươi nói động thủ là động thủ thế hả, ngay cả chút thời gian giảm xóc cũng không cho!!

Ác linh có khát vọng sống cực mạnh: "Khụ khụ khụ... Ngài thả ta ra trước đi, ta nói ta nói."

Ác linh nói đối với bọn chúng, Ma Linh có một loại áp chế trời sinh, bọn chúng căn bản không có cách nào phản kháng được.

Ý chính là bảo bọn nó đi hướng đông, thì bọn nó không dám đi hướng tây.

Nguyên nhân nó không nói cũng rất đơn giản, là vì sợ Sơ Tranh biết được sẽ sai khiến nó như vậy.

Không chỉ là ác linh...

Mà là tất cả linh hồn thể đều chịu sự áp chế của Ma Linh, quan trọng nhất chính là Ma Linh có thể trực tiếp thôn tính bọn nó.

Đây là bài học đầu tiên khi họ trở thành linh hồn thể.

Gặp phải Ma Linh có thể chạy thì chạy, không thể chạy thì dỗ dành trước, tìm cơ hội chạy.

Dù sao không thể đối nghịch với Ma Linh.

Nhưng Ma Linh chỉ có thể triệu hoán ra được, cho nên cơ hội để một linh hồn thể gặp phải Ma Linh ít đến có thể bỏ qua.

Ai biết nó lại xui xẻo như vậy...

Nói như vậy thì cũng có thể giải thích rõ được vì sao ác linh biết cô là Ma Linh...

Ác linh cách Sơ Tranh rất xa, sờ sờ cổ mình, lòng còn sợ hãi.

Quá dọa... Linh!

Vừa rồi thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.

Đại thù của nó còn chưa báo, sao có thể chết như vậy được!

-

Trên đường trì hoãn mất một chút thời gian, tìm được cửa vào của Ngũ Âm trấn đã là hơn một tháng sau.

Cửa vào của Ngũ Âm trấn không giống như kiểu núi hoang dã ngoại mà Sơ Tranh nghĩ.

Hơn nữa còn ở trong một thành trấn.

Sơ Tranh kéo quan tài vào, lập tức làm cho không ít người chú ý.

"Trầm Âm?"

"Hình như là nàng ta..."

"Sao ma đầu này cũng tới đây vậy?"

"Nghe nói trước đó nàng ta lại đồ sát một thị trấn! Còn giết không ít tu sĩ."

"Ả lại còn dám xuất hiện ở đây!"

"Nghe nói ả bị ma thú vây ở bên trong, còn có thể an toàn thoát ra, sau đó có người đi xem, ma thú chết hết..."

Ngày đó cũng có người không tham gia vào cuộc bao vây sau cùng, may mắn trốn qua một kiếp.

"Thật hay giả??"

"Thật."

"Nàng ta lợi hại như vậy sao??"

"Nàng... Không phải luôn lợi hại sao?"

"..."

Cái tên "Trầm Âm" này, hiển nhiên đã được mọi người biết rõ.

Sơ Tranh rất cạn lời: Thị trấn kia bị đồ sát liên quan gì đến ta!

Mặc dù đám người này chỉ trỏ, nhưng lại không ai dám thật sự đứng ra.

"Đứng lại! Chặn hắn lại!!"

Trên đường đi náo nhiệt đột ngột vang lên tiếng hô to, một bóng người xô đám người qua đường ra, nhanh chóng chạy về hướng Sơ Tranh.

Phía sau hắn ta có một thanh niên chạy theo, chỉ vào bóng người phía trước, nhờ người ta chặn hắn ta lại.

Kia người đã đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh không muốn xen vào việc của người khác, nhưng người kia lại cứ thích tự tìm đường chết, đi đường không đi, khăng khăng đòi nhảy qua quan tài mà đi cơ.

Sơ Tranh kéo thắt lưng người kia lại, kéo xuống dưới một cái, người kia ngã sầm xuống đất.

Răng đập xuống đất, trực tiếp đập gãy.

Thanh niên đuổi theo, ấn lấy người kia, cướp cái túi trong tay hắn ta đi.

"Phù... Phù..."

Thanh niên thở mấy hơi.

"Cảm ơn, cảm ơn cô nương nha."

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】

"..."

Ta không muốn làm người tốt, chỉ là con hàng này muốn nhảy qua đầu thẻ người tốt, chuyện này không thể nhịn được.

"Không cần."

Người dưới đất thấy thanh niên nói chuyện với Sơ Tranh, đứng lên chạy biến.

"Không đuổi theo?" Sơ Tranh hỏi thanh niên.

Thanh niên thở dài: "Đuổi theo có ích gì? Đánh chết sao?"

Nơi này vốn đã loạn như vậy, trộm vặt móc túi rất nhiều, căn bản không quản được.

Thanh niên cất kỹ cái túi, nhìn cái quan tài kỳ quái và người ở bên trong một chút.

"Cô nương từ bên ngoài đến à? Lúc này tới đây, cũng là vì vào Ngũ Âm trấn sao?"

"..."

Theo lời thanh niên nói, nơi này bình thường không náo nhiệt như vậy.

Nhưng trước đó không lâu cửa vào của Ngũ Âm trấn có dị động, rất nhiều người ở đây đều đến vì Ngũ Âm trấn

Ngũ Âm trấn khá giống một kiểu bí cảnh thám hiểm, trong đó có thể tìm kiếm được thiên tài địa bảo, cũng có thể tìm được các loại vũ khí.

Thanh niên nói với Sơ Tranh vài câu, mới phát giác được người xung quanh không thích hợp.

"Vì sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?"

Mặc dù cái quan tài này quả thật có hơi làm người khác chú ý, nhưng cũng không đến nỗi như vậy mà?

"Có thể là muốn dùng ánh mắt giết ta."

"..." Nói đùa gì thế?

Thanh niên nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên mặt Sơ Tranh, hốt hoảng cảm thấy có lẽ không phải cô đang nói đùa.

Cho nên...

Người này là ai vậy?

"Vu Việt ca ca, sao huynh lại ở đây, muội..."

Thiếu nữ thân mang váy đỏ đi từ trong đám người tới, giọng nói trong trẻo lanh lảnh.

Đáng tiếc còn chưa nói hết lời, thì đã ngừng lại.

Vu Việt: "Sơ Tranh muội muội, vết thương của muội lành chưa? Sao lại chạy ra ngoài?"

Sơ Tranh: "..."

Nghe có chút muốn đánh người nha.

Số tuổi thật của Yến Hồng Nghê còn lớn hơn người ta mà?

Vu Việt ca ca là cái quỷ gì!

Yến Hồng Nghê lấy lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh: "A... Khỏi... Khỏi rồi. Muội không nhìn thấy huynh, cho nên ra ngoài tìm huynh, sư phụ vừa gọi chúng ta trở về thương lượng một chút, chúng ta mau về thôi."

Vu Việt không phản bác lời Yến Hồng Nghê, chắp tay với Sơ Tranh một cái: "Cô nương, vậy ta đi trước, chuyện ngày hôm nay, đa tạ."

Yến Hồng Nghê kéo Vu Việt đi ngay: "Vu Việt ca ca nhanh lên đi, sư phụ đang chờ đấy."

"Muội chậm một chút, vết thương của muội còn chưa khỏi hẳn đâu."

"Muội đã không sao nữa rồi." Yến Hồng Nghê kéo Vu Việt chạy ra một khoảng cách, xác định nhìn không thấy Sơ Tranh nữa, lúc này mới nói: "Vu Việt ca ca, sao huynh lại đi cùng nàng ta?"

"Hả?"

"Chính là người vừa rồi đấy, huynh biết nàng ta là ai không?"

Vu Việt lắc đầu.

"Nàng ta..." Yến Hồng Nghê hơi chần chờ, tựa như đang xoắn xuýt, vừa không muốn nói xấu về người khác, nhưng lại không muốn bạn mình bị lừa.

"Nàng thế nào?"

"Ôi... Nàng ta không phải người tốt." Yến Hồng Nghê giống như đưa ra quyết định: "Nàng ta giết rất nhiều người! Chuyện của trấn Kim Thiền chắc hẳn huynh cũng biết, chính là nàng ta..."

Vu Việt khẽ nhíu mày.

Vậy đó chính là Trầm Âm?

Ma đầu giết người như ngóe rất nổi danh gần đây?

Nhưng mà...

Vu Việt cảm thấy cô không giống.

Không phải vì cô giúp mình, mà là cảm thấy cô không hề giống một ma đầu giết người như ngóe.

"Vu Việt ca ca, huynh không sao chứ?"

"Không sao." Vu Việt cười cười, dời chủ đề đi: "Đi về trước đi, đừng để Mạnh trưởng lão đợi lâu."

Yến Hồng Nghê cắn môi: "Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.