Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2230: Y kinh thiên hạ (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thăng tiên đan...

Nếu như là người khác thì gã còn cảm thấy thứ này có thể tăng cao tu vi.

Nhưng người này!!

Đây tuyệt đối không phải thứ gì tốt!

Gã há to mồm thở dốc, muốn nói điều gì đó, nhưng không cách nào nói ra được.

Thiếu niên ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, cằm đặt trên mu bàn tay, dáng vẻ rất ngoan nhìn gã.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Giọng nói thanh lãnh truyền đến, đáy lòng nam nhân vậy mà lại cảm thấy đây là tiếng trời.

Cứu... Cứu mạng!

Thiếu niên giơ tay kéo y phục gã lên, che mặt gã lại, đứng dậy đưa lưng về phía gã.

"Không có..."

Nam nhân mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của hắn.

Cũng không có ai đáp lại hắn, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần...

Gã gian nan di động ngón tay, muốn bắt được người đi tới, nhưng gã chỉ bắt được không khí.

-

Vừa rồi Sơ Tranh đã thấy rõ Kinh Phá đút thứ gì đó cho người dưới đất.

Cũng không biết là gì...

Sơ Tranh bình tĩnh ôm Kinh Phá vào trong quan tài: "Vừa rồi có bị dọa sợ không?"

Kinh Phá lắc đầu.

Sơ Tranh quay đầu nhìn người nằm trên đất một chút, ngẫm lại cũng đúng...

Kinh Phá không muốn cho Sơ Tranh nhìn lắm, hắn túm tay áo Sơ Tranh, kéo lực chú ý của cô lại.

"Sao?"

Kinh Phá cũng không biết nên nói gì.

Hắn chỉ không muốn Sơ Tranh đi xem người kia.

Dưới tình thế cấp bách, Kinh Phá gập ghềnh nói: "Ta... Ta hơi sợ."

Sơ Tranh: "..." Vừa rồi mi còn lắc đầu đấy! Lừa gạt quỷ à!

Sơ Tranh chịu đựng không mắng, cô nhìn thẻ một cái, ánh mắt nhẹ chuyển: "Vậy ta ôm một chút?"

Kinh Phá chớp mắt, một lát sau vậy mà lại gật đầu.

Sơ Tranh giơ tay ôm hắn vào lòng, thuận tay sờ đầu hắn.

Kỳ thật Kinh Phá không muốn cho người khác sờ đầu hắn lắm, đặc biệt là khi tóc hắn bạc.

Hắn sẽ cảm thấy mình rất quái dị, không giống người bình thường.

Nhưng Sơ Tranh sờ hắn, mặc dù Kinh Phá không thích ứng, nhưng cũng không phản cảm.

"Khá hơn chút nào chưa?"

"Rồi..."

"Vậy đi thôi." Không thì lát nữa lại có người nhảy ra, rất phiền.

Kinh Phá buông Sơ Tranh ra, ngồi trở lại bên trong.

Sơ Tranh chuyển tới phía trước, quan tài chậm rãi di động, Kinh Phá ghé vào mép quan tài, nhìn người kia còn đang giơ lên tay, muốn tóm lấy thứ gì đó.

Cánh tay kia dần dần rũ xuống...

Kinh Phá thu tầm mắt lại, chuyển qua phía trước, nói với Sơ Tranh: "Ta muốn tự đi."

"Ngươi quá chậm." Sơ Tranh ghét bỏ.

Kinh Phá: "..."

Hắn cào cào biên giới: "Ta có thể đi nhanh hơn."

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.

Con ngươi thiếu niên ướt sũng, khóe mắt còn hơi phiếm hồng, nhìn vô cùng đáng thương.

Sơ Tranh rất không muốn thấy dáng vẻ này của hắn.

Hận không thể ngay tại chỗ...

Sơ Tranh: "Ra cũng được, ta dắt ngươi đi."

Quang minh chính đại nắm tay thẻ người tốt, ta quá giỏi!

"... A, được." Kinh Phá cũng không có cảm nhận gì đặc biệt đối với chuyện này, chỉ giống như bạn nhỏ được sư trưởng dắt mà thôi.

Hắn nghiêng đầu một cái: "Vậy ta có thể đi ra không?"

Sơ Tranh ôm hắn ra, thiếu niên rất nhẹ, Sơ Tranh không cần dùng lực quá lớn.

Sau khi thiếu niên đặt chân xuống, hắn chủ động giơ tay ra trước mặt Sơ Tranh, trên mặt giống như viết ba chữ to "ngươi dắt đi".

Sơ Tranh nắm chặt tay hắn: "Mệt thì nói với ta."

"Ta có thể tự đi rất xa." Thiếu niên yếu ớt phản bác.

"Ừ, ngươi lợi hại."

"..."

-

Ngũ Âm trấn.

Một thị trấn đã sớm biến mất, muốn đi vào cần có linh hồn dẫn đường.

Có hai loại linh hồn có thể dùng.

Loại thứ nhất là tự tay giết một người, câu hồn luyện hóa, để nó dẫn đường.

Loại thứ hai là tìm kiếm ác linh còn chưa tiêu tán, thuyết phục đối phương, để nó chủ động dẫn đường.

Ác linh cực kỳ khó tìm, hơn nữa nhất định phải là ác linh có oán khí trùng thiên, loại này càng khó tìm hơn.

Ác linh có oán khí trùng thiên đều có thù hận to lớn, muốn nó dẫn đường, trước tiên cần phải hoàn thành xong yêu cầu của đối phương.

Sơ Tranh làm gì có thời gian mà đi hoàn thành yêu cầu, sau khi tìm được ác linh phù hợp, thì trước tiên dùng ma thú linh hạch nện cho đối phương choáng váng đầu óc, còn không được thì thêm linh bích.

Ác linh: "..."

Ta đã chết rồi còn cần những thứ này làm gì?

Người này sợ là kẻ ngu rồi.

Vất vả lắm mới gặp được người, lại còn là kẻ ngu.

"Ta có thể cho con cháu của ngươi những thứ này." Sơ Tranh quyết định làm người tốt.

Con cháu... Ác linh cảm thấy nó đã chết rồi, còn quan tâm con cháu làm gì.

Ác linh dữ tợn rống lên: "Ta chỉ muốn báo thù!!"

"Được thôi." Sơ Tranh lười trò chuyện tiếp: "Ta đổi kẻ khác."

Núi chẳng theo ta thì ta đổi núi thôi!

Ác linh tuy khó tìm, nhưng cũng không phải không thể tìm được!

Ác linh: "Này này này... Đừng đi mà!!"

Ác linh vội vàng bay qua, ngăn Sơ Tranh lại.

Ánh mắt nó đi dạo hai vòng, chỉ vào thiếu niên đứng nơi xa: "Thế này đi, ngươi đưa thân thể hắn cho ta dùng hai ngày, ta sẽ đồng ý với ngươi."

Ác linh vừa dứt lời, thì đã bị Sơ Tranh quạt bay.

Sơ Tranh: "..." Nói thật, cô cũng không biết mình lợi hại như vậy.

Vừa rồi cô chỉ muốn đánh ác linh mà thôi.

Sau khi ác linh bay về, thần sắc lập tức có chút không đúng, lộ ra mấy phần sợ sệt: "Ngươi... Ngươi là Ma Linh!"

"Cái gì?"

Trong đầu Sơ Tranh ngập tràn dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc thân thể này có lai lịch gì?

Vừa Ma Sơn vừa Ma Linh?

"Ngươi... Không biết?" Ác linh còn kinh ngạc hơn người trong cuộc như Sơ Tranh.

"Không phải ngươi từ Ma Sơn xuống sao?"

"... Chắc thế."

"Cái gì gọi là chắc thế, ngươi từ đâu tới mà cũng không biết à?" Ác linh la to.

"..."

Ta nửa đường tiếp quản thân thể này, ta có thể biết chuyện gì!

Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Ngươi biết thật nhiều?"

-

Nghe đồn có một nơi gọi là Ma Sơn, trên Ma Sơn quanh năm có ma khí phiêu đãng, tu sĩ và người bình thường căn bản không có cách nào tới gần Ma Sơn được.

Nhưng có một loại người, có thể hành động như thường trên Ma Sơn.

Loại người này chính là Ma Linh.

Ma Linh có lực lượng cường đại, không chỉ có thể sử dụng linh khí, mà còn có thể sử dụng ma khí.

Nhưng Ma Linh không thể rời núi.

Cách duy nhất để rời núi chính là được triệu hoán.

"Chỉ có thể được triệu hoán?"

"Nghe nói Ma Sơn tách khỏi Cửu Châu Đại Lục, chỉ có thể thông qua triệu hoán để đến Cửu Châu Đại Lục."

Lực lượng của Ma Linh quá cường đại, nếu có thể tùy tiện rời núi, thì còn có chỗ cho những chủng tộc khác ở Cửu Châu Đại Lục à.

"Điều kiện triệu hoán cũng rất hà khắc... Cụ thể thì ta không rõ ràng cho lắm, dù sao không phải ai cũng triệu hoán được."

Sơ Tranh: "..."

Cho nên Trầm Âm này thật ra là một vật triệu hoán?

Vậy ai triệu hoán Trầm Âm?

Sơ Tranh nghĩ đến một vấn đề: "Nếu Ma Sơn đã tách khỏi Cửu Châu Đại Lục, vậy thì làm sao mà biết được tu sĩ và người bình thường không thể sinh tồn trên Ma Sơn?"

Ác linh: "..."

Đây là trọng điểm sao?

Loại tin tức nghe đồn này, ai mà không thêm thắt chút mắm muối vào chứ?

"Ta cũng chỉ nghe nói." Ác linh gượng cười hai tiếng.

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến: "Làm sao mà ngươi biết được?"

Còn có thể nhận ra cô!

"Ta cũng không nói rõ ràng được... Chính là... Chính là có loại cảm giác này."

Trước kia nó từng nghe về chuyện liên quan đến Ma Linh, vừa rồi đột nhiên phúc chí tâm linh, tự động xông ra.

Hơn nữa nó cũng sợ hãi cô theo bản năng...

Đây không phải là sợ hãi đối với lực lượng, mà là sợ con người cô.

"Ma Linh và ác linh đều có chữ linh, nói không chừng có nguồn gốc gì đó đấy." Ác linh lấy lòng cười cười: "Ngài nói đúng không?"

Rõ ràng ác linh có chỗ giấu diếm, Sơ Tranh cũng không so đo: "Cho nên ngươi có dẫn đường cho ta không?"

"Dẫn! Dẫn dẫn dẫn!" Ác linh nói xong, một mặt mờ mịt: "Ngài muốn đi đâu đây?"

"Ngũ Âm trấn."

Ác linh: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.