Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2194: Ngôn linh chân lý (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"A... Đây là gì vậy?" Eo của Phí Giáng bị đồ vật cấn trúng, đau đến mức hắn hít sâu một hơi.

Móc đồ ra, khóe miệng Phí Giáng hơi co lại.

"Mạc tiểu thư, vì sao em đi ngủ mà còn bỏ mấy cái hộp thế này bên người?"

"..."

Đêm qua quên cất.

"Trong này là thứ gì?" Phí Giáng muốn mở hộp ra, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Tay cầm hộp của Phí Giáng dần dần buông ra, hộp đập trên thảm, đồ vật bên trong lặng yên không tiếng động lăn ra.

-

"Cốc cốc —— "

Cửa phòng bị người gõ vang.

Hai người dây dưa trên giường đồng thời ngừng lại, Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm nhìn về phía cổng.

Ánh mắt mơ màng của Phí Giáng dần dần khôi phục tỉnh táo, hắn vậy mà lại không có chút sức chống cự nào với cô.

Cô đụng vào là có thể làm hắn nghiện...

Hiện tượng này cũng không phải là hiện tượng gì tốt.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, Sơ Tranh ngồi dậy, hai tay chống vào lồng ngực người đàn ông.

Người sau hơi giơ tay, vắt lên trên trán, ánh nắng từ ngoài cửa sổ lọt vào, bao phủ lấy hắn, phảng phất như có một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh.

Mà Sơ Tranh đang báng bổ thần linh.

"Tiếp tục?"

"Tôi còn buổi họp." Giọng Phí Giáng hơi khàn, hắn hất cằm ra hiệu bên ngoài: "Hình như bên ngoài sẽ không ngừng."

"..."

Sơ Tranh xoay người xuống giường, sửa sang lại quần áo đi mở cửa.

Bên ngoài là người hầu của biệt thự, bảo cô đi xuống một chuyến.

Sơ Tranh đóng cửa lại, quay đầu nhìn vào trong phòng, trên giường rối bời một mảnh, làm gì còn bóng người nào nữa.

-

"Tiên sinh."

Đại quản gia hầu ở bên ngoài biệt thự thấy tiên sinh nhà mình ra, vội vàng tới nghênh đón.

Ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên quần áo Phí Giáng.

Quần áo Phí Giáng dúm dó, giống như bị người ta chà đạp qua lại nhiều lần, ngay cả tóc cũng rối bời.

Đại quản gia: "..."

Thế này không đúng!

Phí Giáng bảo đại quản gia về nơi ở trước, dưới tầm mắt nghi hoặc của đại quản gia, trực tiếp trở về phòng.

-

Mới sáng sớm Sơ Tranh đã bị gọi xuống, không biết Mạc Hướng Thu nổi điên gì, Sơ Tranh không thèm để ý đến ông ta, chưa nói được hai câu đã tan rã trong không vui.

Sau đó Sơ Tranh không gặp được Phí Giáng nữa, cô nghe nói con hàng này lại rời khỏi nhà rồi.

"..."

Phí Giáng đi công tác cũng giống như mất tích vậy, Sơ Tranh căn bản không liên lạc được với người.

Sơ Tranh cũng không phải kiểu người thời khắc muốn dính vào thẻ người tốt, thẻ người tốt không ở nhà, cô cũng tự đi làm chuyện của mình.

Trước tiên tìm người chuyên nghiệp đọc môi ngữ phiên dịch ra đoạn video lúc trước quay.

Bởi vì thời gian quay không nhiều, cho nên cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể đoán.

Ý tứ đại khái chính là... Vở kịch chính thất tới cửa xé?

Phí Tẫn Tuyết thích Thôi Nhàn Ngọc.

Phí gia và Thôi gia là kẻ thù không đội trời chung, chuyện Phí Tẫn Tuyết thích Thôi Nhàn Ngọc có lẽ ngay cả Phí Ấu Bình cũng không biết.

Cũng không biết sao mà vợ của Thôi Nhàn Ngọc lại biết được.

Cố ý chạy tới cảnh cáo Phí Tẫn Tuyết một phen.

Nhưng rõ ràng Phí Tẫn Tuyết vẫn chưa ý định từ bỏ.

Sơ Tranh tìm cơ hội theo dõi Phí Tẫn Tuyết mấy lần, phát hiện cô ta chạy đi tìm Thôi Nhàn Ngọc nhiều lần.

Thái độ của Thôi Nhàn Ngọc đối với Phí Tẫn Tuyết có chút kỳ quái, nếu nói hắn ta hoàn toàn từ chối thì cũng thôi đi, nhưng cũng không phải, thỉnh thoảng sẽ cho Phí Tẫn Tuyết chút ngon ngọt.

Nhưng nếu nói hắn ta tiếp nhận thì cũng không phải...

Sơ Tranh ngồi xổm trong góc, dùng di động quay phim lại.

Bên kia Phí Tẫn Tuyết đứng ở một bên xe, trên mặt mang nụ cười, không biết người trong xe nói gì mà làm cô ta vui vẻ như thế.

Ong...

Điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Ga ra tầng hầm yên tĩnh, tiếng rung này dọa cho Sơ Tranh vội vàng che điện thoại lại.

May mà người bên kia cũng không chú ý tới, Sơ Tranh lui về phía sau, ấn mở điện thoại.

[ Liễu Kim Lê: Huynh đệ, ra ngoài chơi không? ]

[ Sơ Tranh: Không. ]

[ Liễu Kim Lê: Hôm nay cuối tuần mà, không đi chơi sẽ rất lãng phí thời gian tốt đẹp, làm sao mà xứng đáng với thanh xuân này chứ! ]

[ Sơ Tranh: Bận. ]

[ Liễu Kim Lê: Bận gì? ]

Bận gì... Bận theo dõi Phí Tẫn Tuyết, chuyện này có thể nói không? Không thể!

Sơ Tranh trực tiếp nhét di động vào trong túi, không có ý định để ý tới Liễu Kim Lê.

Nhưng mà mấy phút sau, Sơ Tranh nghiêm mặt lấy điện thoại di động ra, hỏi Liễu Kim Lê ở đâu.

Liễu Kim Lê gửi định vị tới.

-

Hôm nay là cuối tuần, người đi học hay không đi học cũng đều có thời gian, cho nên các vị thiếu gia ăn chơi tụ tập một bữa.

Sơ Tranh đến mới biết được Sở Chiếu Ảnh cũng ở đây, ôm một mỹ nữ da trắng mỹ mạo chân dài, cười hì hì chào hỏi Sơ Tranh.

"Mạc tiểu thư, lại gặp mặt."

"..."

Sở Chiếu Ảnh buông mỹ nữ ra, trực tiếp đi đến trước mặt cô, bát quái hỏi: "Cô và Phí Giáng có quan hệ thế nào vậy?"

Sơ Tranh châm chước ngôn từ: "... Quan hệ từng ngủ cùng?"

"Khụ khụ khụ..."

Sở Chiếu Ảnh bị sự ngay thẳng của Sơ Tranh làm sặc.

Đương nhiên anh ta biết bọn họ từng ngủ với nhau, nhưng chuyện anh ta muốn biết căn bản không phải như vậy.

Từ trước đến nay Phí Giáng không có hứng thú với chuyện nam nữ, lúc trước sao hắn lại tình nguyện...

Sở Chiếu Ảnh không moi được đáp án từ chỗ Phí Giáng, bị vấn đề này quấy nhiễu rất lâu.

"Chỉ... Chỉ như vậy?" Không có gì khác?

"Không thì sao?"

"..."

-

Sơ Tranh không nghĩ tới Phí Tẫn Tuyết cũng tới, hơn nữa còn cùng Thôi Nhàn Ngọc một trước một sau tới.

Nhưng cũng không ai cảm thấy kỳ quái, chỉ cho là trùng hợp.

Thôi Nhàn Ngọc phong thần tuấn lãng, so ra cũng không kém Phí Giáng bao nhiêu.

Đương nhiên trong mắt Sơ Tranh, thẻ người tốt là đẹp nhất, không ai sánh bằng.

Con người Phí Giáng ấy mà, tâm tình biến hóa rất nhanh, mặt ngoài là có thể nhìn ra, giống như người bị bệnh tâm thần.

Nhưng Thôi Nhàn Ngọc thì không giống, cảm giác mà hắn ta đem đến cho người ta tựa như nước, nhìn như bình tĩnh không lay động, nhưng phía dưới cất giấu nguy hiểm gì thì không ai biết được.

Thôi Nhàn Ngọc là tiêu điểm của toàn trường, không ít người đều đi qua lôi kéo làm quen.

Phí Tẫn Tuyết không đi sang bên kia, chuẩn bị đi tìm người mình quen.

Ai ngờ vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Sơ Tranh.

"Cô... Sao lại ở đây?" Phí Tẫn Tuyết vô thức chất vấn.

Loại hoạt động này không phải ai cũng có thể tới.

Một đứa con hoang như cô... Sao lại lẫn lộn vào được?

Sơ Tranh không thèm nhếch mày lấy một chút: "Cô quản được sao?"

Đây cũng không phải là địa bàn của ngươi, sao ta lại không thể ở đây.

"Cô có thân phận gì chứ!" Phí Tẫn Tuyết cười lạnh trào phúng: "Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem thử xem! Cho là vào được Phí gia, thì cô chính là tiểu thư Phí gia à?"

"..."

Ai mà thèm làm tiểu thư Phí gia chứ.

Phí Tẫn Tuyết bưng dáng điệu cao cao tại thượng: "Tôi khuyên cô đi nhanh lên đi, nếu không thì lát nữa người mất mặt chính là cô đấy."

Con ngươi Phí Tẫn Tuyết khẽ chuyển: "Hay là nói... Cô muốn câu rùa vàng ở đây?"

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Chuyện cô và Thôi Nhàn Ngọc gặp riêng nhau, phu nhân Phí Ấu Bình biết không?"

Phí Tẫn Tuyết: "!!!"

Sao cô lại biết chuyện này!

Không đúng!

Phí Tẫn Tuyết lấy lại bình tĩnh, mỉa mai lên tiếng: "Cô đang nói gì vậy? Tôi gặp riêng người Thôi gia lúc nào?"

Sơ Tranh trấn định lấy ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay cô ta.

Muốn chứng cứ thì cho chứng cứ đây!

Ta rất tri kỷ!

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt!

Phí Tẫn Tuyết: "!!!"

Trong lòng Phí Tẫn Tuyết cuồng loạn, người trên tấm ảnh cô ta không thể quen thuộc hơn được nữa.

Sao lại thế... Tại sao cô lại có loại ảnh chụp này.

Phí Tẫn Tuyết giơ tay túm cánh tay Sơ Tranh, muốn kéo cô đến nơi không có người.

Sơ Tranh tuỳ tiện tránh đi: "Phí tiểu thư, tự trọng." Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.