Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2149: Zombie tiên sinh (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đại lão, phía trước hình như không qua được." Xe dần dần dừng lại.

Phía trước bị xe chắn chết rồi, căn bản không qua được.

Sơ Tranh nhìn về phía trước một chút: "Đi đường khác."

Con đường này là con đường ra khỏi thành nhanh nhất, đi từ đường khác sẽ phải đi đường vòng. Nhưng lúc này bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể đi đường vòng.

Triệu Anh Tuấn bắt đầu chuyển xe.

"Ầm!"

Không biết xe đụng phải gì, toàn bộ thân xe đều chấn động.

Bắc Trì đã yên tĩnh lại bị bừng tỉnh, táo bạo bắt đầu "he he", con ngươi đờ đẫn nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như cô chính là con mồi.

Sơ Tranh tát một cái qua: "Yên tĩnh chút."

"He he."

Không biết có phải là ảo giác của Chi Khai hay không, luôn cảm thấy Zombie này không hung dữ như vừa rồi nữa.

Nhưng đối với một nhân loại hung hãn như đại lão, chắc hẳn Zombie cũng rất ngơ ngác.

"Đụng vào cái gì à?" Sơ Tranh hỏi Triệu Anh Tuấn.

Triệu Anh Tuấn đang ghé vào cửa sổ xe, quan sát qua kính chiếu hậu: "Không biết... Đằng sau không có thứ gì."

Thế giới này Zombie hoành hành, hành động xuống xe thuộc về phạm trù tìm đường chết, cho nên Triệu Anh Tuấn rất tiếc mạng ngồi không nhúc nhích.

Sơ Tranh cũng cho là như vậy.

Cho nên...

"Tiếp tục chạy."

"A a a."

Triệu Anh Tuấn tiếp tục chuyển xe, không biết bánh xe nghiền trúng thứ gì, thân xe lại chấn động một cái.

"A —— "

Đằng sau phát ra một tiếng rít, chấn động đến mức người trong xe đều giật mình một cái.

Tay Triệu Anh Tuấn run lên, vội vàng dừng lại, lần nữa nhìn vào trong kính chiếu hậu.

Vừa rồi không trông thấy gì, lần này lại nhìn thấy, có một người phụ nữ ngã dưới đất, nhìn từ góc độ của Triệu Anh Tuấn, bánh xe đã ngăn chặn chân của người phụ nữ kia.

Triệu Anh Tuấn sợ đến trắng bệch cả mặt.

"Người... Người, tôi đụng phải người." Vừa rồi kêu thành thế kia, chắc chắn không phải Zombie.

Sơ Tranh: "..." Nhìn thấy rồi.

Có lẽ Triệu Anh Tuấn chưa từng đụng vào người, run rẩy mở dây an toàn, chuẩn bị mở cửa xe xuống xem sao.

"Anh làm gì thế?" Sơ Tranh hỏi anh ta.

"Xuống... Xuống xem một chút." Đó là một người.

"Anh không sợ bị ăn vạ à?" Này nếu mà là ăn vạ, anh đền đến quần lót cũng không còn thì cũng thôi đi, có lẽ còn mất cả mạng.

"Là, là tôi đụng trúng." Triệu Anh Tuấn vô cùng thành thật.

"Lại không có ai trông thấy." Sơ Tranh giật dây Triệu Anh Tuấn: "Loại nơi này, xuất hiện một người phụ nữ như thế, anh không cảm thấy rất kỳ quái à?" Mạt thế đó người anh em, tâm lớn chút đi, anh cũng dám xuống xem cơ đấy!

"..."

Triệu Anh Tuấn lần nữa nhìn về phía kính chiếu hậu, người phụ nữ kia ăn mặc rất xinh đẹp.

Sơ Tranh: "Đi nhanh đi, nói không chừng là băng đảng gây án."

Triệu Anh Tuấn: "..." Nói hay lắm, rất có đạo lý, anh ta thế mà lại không phản bác được.

Sơ Tranh thúc giục anh ta: "Đi đi."

Triệu Anh Tuấn: "!!!"

Mặc dù đầu óc cảm thấy làm như vậy không đúng, nhưng thân thể đã làm theo lời Sơ Tranh.

Xe chạy ra phía trước một chút, lách qua người phụ nữ kia, tiếp tục lui ra sau rời khỏi đó.

Khi đi qua bên cạnh người phụ nữ kia, Triệu Anh Tuấn trông thấy rõ ràng vẻ không thể tin trên mặt người phụ nữ.

Giống như không thể tin được bọn họ sẽ làm như vậy.

"Mẹ!" Người phụ nữ bò từ dưới đất dậy, làm gì có chút dáng vẻ như bị thương gì, hô to về phía họ một tiếng: "Chúng mày cẩn thận đấy!"

Triệu Anh Tuấn trông thấy người phụ nữ kia đứng lên, trong lòng đã nguội lạnh một nửa, quả nhiên giống như đại lão nói, là một tên giả bị đụng để ăn vạ.

Nhưng đây là thao tác gì?

Bảo anh ta cẩn thận cái gì?

Cô ta kêu lớn tiếng như vậy, không sợ có Zombie à?

Triệu Anh Tuấn rất nhanh liền biết lời kia của người phụ nữ là có ý gì, xe rời khỏi hơn một trăm mét, đột nhiên bất động.

Triệu Anh Tuấn ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lốp xe đang xẹp xuống.

"..."

Bây giờ kịch bản đều thâm sâu như vậy à.

"Đại lão... Đại lão!!" Giọng điệu của Triệu Anh Tuấn đột nhiên trở nên hoảng sợ.

Trong kính chiếu hậu, chỗ tối có người đi tới, đang không có ý tốt bao vây họ lại.

Sơ Tranh trấn định sờ đầu Bắc Trì.

Người sau không chút khách khí "he he" với cô, nếu như không phải miệng bị bịt, lúc này có lẽ đã cắn Sơ Tranh rồi.

"Đại lão!" Lúc này mà cô còn có tâm tình sờ Zombie à!

Đám người kia đã tới gần xe, người phụ nữ xách theo đôi giày cao gót bị đè đến biến hình, đi từ bên kia tới, khiêu chiến nhìn qua kính chắn gió đối đầu với Triệu Anh Tuấn: "Sao không chạy nữa? Chạy đi."

"..."

Đàn bà rắn rết!

Sơ Tranh sờ Zombie xong, vung tay lên: "Đi xuống xem xem."

"Đại, đại lão??" Nói đùa sao? Lúc này xuống...

"Tôi đi." Một đám rác rưởi.

Sơ Tranh mở cửa xe xuống dưới, mấy người trên xe đều chưa kịp phản ứng, cô đã xuống xe, đóng sầm cửa xe lại.

Người trong xe cùng Bắc Trì mắt lớn trừng mắt nhỏ, dường như Bắc Trì biết người trấn áp mình đi rồi, đột nhiên trở nên hung hăng.

Tư thế kia, dây an toàn cũng sắp không đè được hắn nữa.

Đám người run lẩy bẩy, đột nhiên có chút sợ hãi, còn không bằng xuống xe thì hơn.

Ít nhất phía dưới là người, quỳ liếm một chút, có lẽ còn có thể sống.

Đây chính là Zombie, cắn một cái là xong rồi!

Triệu Anh Tuấn là người đầu tiên mở cửa xe xuống dưới, Chi Khai theo sát phía sau. Khổ nhất là ba người phía sau... Không thể xuống.

Oa oa oa!!

Ba người ôm nhau, dán ở phía sau xe, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bọn họ.

-

Ngoài xe.

Triệu Anh Tuấn hoài nghi phương thức mở cửa xe của mình không đúng, bằng không thì vì sao anh ta lại trông thấy cảnh người nằm dưới đất, mà không phải là tên lưu manh khí thế hùng hổ, dự định cản đường cướp bóc như vừa rồi?

Hai người bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước đó đại lão làm, đây chính là thao tác cơ bản... Cho nên vừa rồi bọn họ vội làm gì?

Người có đáng sợ bằng Zombie không?

Không hề!

Kẻ trên xe mới là đáng sợ nhất!

Đại lão nuôi thú cưng cũng không giống người bình thường, quả nhiên người ta xứng đáng làm đại lão.

Triệu Anh Tuấn thẳng tắp cả người hơn mấy phần, nhìn người phụ nữ ngồi sập xuống đất, sợ hãi không thôi: "Sao cô không cười nữa đi?"

Người phụ nữ: "..."

Tên này có phải đàn ông không! Trước mạt thế không có bạn gái đúng không!

Lúc này Sơ Tranh ngồi xổm trước mặt một gã đàn ông, ngón tay gõ gõ bánh xe đã xẹp xuống: "Mấy người làm gì?"

Gã đàn ông: "..."

Cô không cảm thấy câu này hỏi hơi muộn sao?

Nhưng gã đàn ông không thể không nói, chỉ có thể yếu ớt trả lời: "Ăn... Ăn cướp?"

Thao tác mà mạt thế quen có, bình thường trăm phát trăm trúng, ngày hôm nay không biết sao lại lật ra xe.

Sơ Tranh bình tĩnh chỉ vào bánh xe: "Anh làm hỏng bánh xe của tôi."

"..." Gã đàn ông hơi khẩn trương: "Tôi... Tôi sửa cho ngài?"

"Cho anh nửa tiếng." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện: "Không làm xong tôi sẽ dùng anh làm lốp xe."

Rất dễ nói chuyện cái quỷ chứ!

Dùng làm lốp xe là thủ pháp hung tàn gì!

Sao cô có thể mặt không biểu tình nói ra những lời này!

Trái tim gã đàn ông xém chút không chịu nổi, rời gã mà đi trước.

"Tôi... Tôi làm ngay." Gã đàn ông vội vàng đứng lên, sang bên cạnh tìm lốp xe phù hợp.

Nhưng mà xe này của Sơ Tranh... Không phải lốp xe phổ biến. Gã đàn ông tìm quanh đó một vòng, cũng chỉ tìm được một cái, không phải là không phù hợp thì chính là đã hỏng.

Gã đàn ông lệ rơi đầy mặt, vì sao gã lại đi phá lốp xe của cô chứ!

Hai chữ hối hận viết trên mặt gã đàn ông, không có hối hận nhất, chỉ có hối hận hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.