Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2053: Chậm chạp muốn về (20)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trì Quy không ngờ tới Sơ Tranh sẽ có động tác này, thân thể xê dịch về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách từ một bên khác.

Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại.

Lúc này Trì Quy hoàn toàn bị vây giữa Sơ Tranh và cây.

Khoảng cách gần trong gang tấc, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô gái, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt.

Ánh sáng nhạt bị tán cây phân tán ra, như vi sinh vật phù du, chiếu xuống trên thân hai người.

Trong lòng Trì Quy có cảm giác run rẩy trước nay chưa từng có, bên tai đột nhiên có tiếng tim đập rõ ràng.

Trì Quy dời mắt đi chỗ khác, không nhìn người trước mặt: "Bạn học Hàng, cô làm gì vậy?"

Sơ Tranh rất hung: "Vừa rồi anh nghe thấy cái gì rồi?"

Trì Quy hỏi lại: "Cô không muốn tôi nghe thấy cái gì?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Không có gì không thể nghe. Về sau tôi bảo kê anh, không ai dám ức hiếp anh nữa."

Trì Quy: "..."

Có phải cô có hiểu lầm gì rồi không?

Tác phong đại tỷ này là ý gì đây hả?

Nhịp tim đập rộn lên của Trì Quy dần dần bình tĩnh lại.

"Bạn học Hàng, tôi không cần, cảm ơn ý tốt của cô."

"Anh cần!" Tôi cũng không muốn nhặt xác cho anh.

"..."

Tôi có cần hay không, chính tôi không rõ ràng sao?

-

Trì Quy trở lại phòng ngủ, Du Tử Tích cất giọng hỏi: "Trì ca, snack của em đâu?"

Trì Quy hoàn hồn: "Cái gì?"

"Snack! Không phải anh đến quầy bán quà vặt sao? Em bảo anh mua giùm em gói snack mà... Trì ca, không phải anh quên rồi chứ!"

Du Tử Tích nói đến phần sau trực tiếp kêu rên lên, gì mà "em đã không phải là tiểu tâm can bảo bối của anh nữa" cũng nói ra rồi.

Trì Quy bị cậu ta làm buồn nôn vô cùng.

"Đêm hôm khuya khoắt ăn snack cái gì." Trì Quy ném ra câu nói này, trực tiếp đi vào toilet.

Du Tử Tích: "???"

"Trì ca sao thế?"

Du Tử Tích nhún nhún vai, sao cậu ta biết được.

Không phải là liên quan đến Hàng Sơ Tranh chứ?

Vừa rồi nhìn thấy cô đi cùng một nam sinh, giờ Trì ca lại có chút không đúng...

Du Tử Tích càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Trì Quy đi ra khỏi toilet rồi lên giường của mình, Du Tử Tích lập tức giẫm lên giường dưới, bám lấy thanh lan can phía trên: "Trì ca, hỏi anh chút chuyện được không."

"Hỏi cái gì?" Trì Quy ngờ vực nhìn Du Tử Tích.

Du Tử Tích cười hê hê hai tiếng: "Anh xem điện thoại đi."

Trì Quy: "..." Bệnh tâm thần.

Du Tử Tích xuống dưới, Trì Quy rất nhanh nhận được tin nhắn của Du Tử Tích.

[ Du Tử Tích: Trì ca, có phải anh thích Hàng Sơ Tranh không? ]

Trì Quy nhìn câu nói này, lông mày cau lại.

Thích cô?

Không thể nào!

Trì Quy theo bản năng phản bác.

Nhưng mà hắn nhớ tới cảm giác tim đập nhanh lúc ở cùng cô khi nãy, lại cảm thấy hình như là...

[ Trì Quy: Tôi thích cô ta làm gì? ]

[ Du Tử Tích: Người ta xinh đẹp như vậy, còn có khí chất, vì sao lại không thích? ]

[ Trì Quy:... Liên quan gì đến tôi. ]

Trì Quy đánh xong câu này, trực tiếp ném điện thoại ra, rút từ dưới gối ra một quyển manga đọc.

Điện thoại vang lên đinh đinh, tin nhắn của Du Tử Tích không ngừng tràn tới.

Trì Quy bực bội cầm điện thoại di động lên lần nữa.

[ Du Tử Tích: Trì ca, anh sờ vào lương tâm rồi nói, anh thật sự không thích cô ấy sao? ]

[ Du Tử Tích: Anh có kiên nhẫn với con gái như thế từ bao giờ rồi? Còn cùng người ta leo núi nè, cùng ăn cơm nè... ]

[ Du Tử Tích: Trì ca, nếu anh không thích, vậy em theo đuổi nhé! ]

Ngón tay Trì Quy hoạt động, trong khung nhập dần dần nhảy ra một hàng chữ —— Cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, nói với tôi làm gì.

Sau khi đánh xong, ngón tay Trì Quy dừng trên chữ "gửi", hồi lâu cũng không ấn xuống.

Hắn xóa chữ đi.

[ Trì Quy: Đi ngủ. ]

[ Du Tử Tích: Đừng mà, Trì ca, nói chuyện tiếp đi mà. ]

[ Du Tử Tích: Trì ca? ]

[ Du Tử Tích: Túm lại anh có thích người ta không hả! ]

-

Trì Quy không để ý đến Du Tử Tích nữa, mà là ấn mở khung chat của Sơ Tranh.

Đoạn đối thoại của họ dừng lại ở lần du lịch mùa thu trước.

Sau khi cô đưa ra điều kiện gọi thì phải đến, cũng không thấy cô tìm mình.

Nếu không muốn tìm mình, thì đưa ra một điều kiện như vậy làm gì?

Trì Quy nhìn màn hình, nửa ngày không có động tĩnh gì.

Ngay lúc hắn chuẩn bị tắt điện thoại để đi ngủ, trên màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

Nhịp tim Trì Quy không theo khống chế đập cuồng loạn lên.

[ Sơ Tranh: Một, xem phim. Hai, chơi người thật đào thoát khỏi mật thất. Ba, phố mỹ thực Carnival. Bốn, hội âm nhạc. Năm, triển lãm Anime. Sáu, cưỡi ngựa... Câu cá... ]

Trì Quy: "..."

[ Trì Quy: Có ý gì? ]

[ Sơ Tranh: Chọn một, cuối tuần đi. ]

Hả?

Chọn một?

Trì Quy không biết có phải là mình cả nghĩ quá rồi không, hắn phóng đại tin nhắn kia lên, để cho người ta không nhìn thấy là ai gửi, sau đó vươn tay gõ gõ phía dưới.

"Trì ca?"

Du Tử Tích nhô đầu ra.

Trì Quy đưa điện thoại di động cho Du Tử Tích xem: "Cậu cảm thấy có người bảo cậu chọn cái này, được tính là hẹn hò sao?"

"Xem phim, người thật đào thoát khỏi mật thất..." Du Tử Tích đọc đến đằng sau, vẻ mặt rất kỳ quái: "Cưỡi ngựa câu cá bắn tên?"

Phần lớn người hẹn hò, ai lại đi chọn thể loại này? Trừ phi là có yêu thích về phương diện ấy...

"Khoan đã, Trì ca, cái này ai gửi cho anh?"

"Không có ai." Trì Quy lấy lại điện thoại.

Con ngươi Du Tử Tích quay tròn chuyển hai vòng, nháy mắt ra hiệu với hắn: "Trì ca, không phải anh tìm trên mạng đấy chứ?"

"..."

"Có phải anh nghĩ thông suốt rồi không? Muốn hẹn người ta à?"

"..." Đây là cô ấy gửi cho tôi! Cho nên... Đây coi như là hẹn hò rồi?

Du Tử Tích rất muốn cho Trì Quy một chút đề nghị nhân sinh, nhưng Trì Quy không muốn nghe lắm.

[ Trì Quy: Nhất định phải chọn? ]

[ Sơ Tranh: Gọi là phải đến. ]

[ Trì Quy:... ]

Đột nhiên muốn học tập.

[ Trì Quy: Hai. ]

[ Sơ Tranh: Được. ]

Trì Quy để điện thoại di động xuống, nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng khi trời đã sắp sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

-

Kỳ thi tháng của trung học Đông Dương cũng giống như kỳ thi cuối kỳ vậy, ngay cả học sinh bên Hoa Hải cũng bị không khí này lây nhiễm một tẹo.

Thi xong môn cuối cùng, trường học sẽ cho nghỉ một ngày, nối tiếp là cuối tuần, nên được nghỉ ba ngày.

"Cảm giác như đề lần này rất khó."

"Câu hỏi lớn cuối cùng của môn toán tớ không làm ra được, cậu làm được không? Đáp án là bao nhiêu..."

"Tớ cảm thấy tiếng Anh đang mưu sát tớ!! Vì sao lại khó như vậy chứ!"

"Vật lý mới khó kìa!"

Ở trong một đám học sinh đối chiếu đáp án xong lại lo nghĩ hối hận, Sơ Tranh siêu trấn định.

Giáo viên chủ nhiệm dặn dò xong, là có thể thu dọn đồ đạc đi.

Nguyên chủ vẫn luôn trọ ở trường, bên ngoài không có chỗ ở, cho nên Sơ Tranh cũng không cần thu thập gì.

Học sinh trung học Đông Dương nghỉ không rời trường học không phải số ít, cho nên không cần lo lắng những chuyện khác.

"Sơ Sơ, nghỉ rồi, đi ra ngoài chơi không?" Tần Kiều túm lấy Giản Hữu chạy như bay đến: "Tớ và Giản Hữu dự định đi xem triển lãm Anime, cậu có đi không?"

Sơ Tranh lắc đầu.

Tần Kiều thở dài.

Hẹn tiểu tỷ tỷ sao mà khó như vậy chứ.

"Vậy thứ bảy chúng ta đi ăn cơm đi?" Tần Kiều nói: "Tớ mời! Cha tớ phát tiền cứu trợ cho tớ rồi!"

"Một trăm ngàn của cậu đã tiêu hết rồi à?"

"... Bà chủ ơi, đó chính là kinh phí của đội kịch nói, làm sao có thể sử dụng làm chi phí ăn uống được! Loại chuyện này tuyệt đối không được! Ngăn chặn hủ bại, từ tớ mà lên!"

"..."

Được được được.

Sơ Tranh ra hiệu Giản Hữu mau chóng mang đứa kịch tinh này đi đi, cô không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.