Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1930: Thế giới trong gương (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Du Thi quan sát một hồi, biểu cảm tối ngầm, ôn hòa nói với người phụ nữ: "Chuyện này đã qua rồi, tôi không có ý định truy cứu, đừng nói nữa."

Dáng vẻ rộng lượng này, làm cho người ta đều không thể không vỗ tay cho cô ta.

"Chị Du Thi, chị nên kiện cô ta, chị xem cô ta căn bản không có bất kỳ ý tứ hối cải gì!" Một người đạo nhái ngay trước mặt tác giả nguyên gốc, mà còn dám phách lối như vậy.

Du Thi lắc đầu: "Được rồi."

Sơ Tranh ung dung không vội đứng dậy, dáng người uyển chuyển, tư thái nhàn tản, khắp nơi lại lộ ra vẻ thanh nhã.

Mới vừa rồi Du Thi còn có thể cúi xuống nhìn người, lúc này cô ta phát hiện bỗng nhiên không cách nào dùng ánh mắt ấy nhìn cô nữa.

Trên người cô có một loại cảm giác áp bức làm cho cô ta rất không thoải mái, muốn cúi đầu xuống thần phục cô.

Loại cảm giác này, cô ta từng gặp qua trên một ít hoàn cảnh, khi gặp những đại lão có quyền có thế kia.

Nhưng đều không có ai cho cô ta cảm giác mãnh liệt như lúc này.

Mãnh liệt đến mức làm cho tim cô ta đập nhanh.

"Cô nên đi kiện tôi." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, không thèm để ý chút nào.

Du Thi còn chưa lý giải được ý tứ lời này của Sơ Tranh, cô đã quay người đi không chút lưu luyến.

Hoàn toàn không giống dáng vẻ chật vật mà cô ta nghĩ tới.

Cô lạnh lùng lại tự tin, rêu rao lại nội liễm, giống như đóa hoa nở ra trên đỉnh núi tuyết mãnh liệt nhất, gió lạnh càn quấy cũng không thể làm cô khom lưng.

Quan trọng nhất là, câu nói kia của cô có ý gì?

Cái gì gọi là cô ta nên đi kiện cô?

Có phải là cô... Không, không thể nào.

Du Thi nhanh chóng hất những suy nghĩ không thiết thực trong đầu ra.

-

"Úc tổng, ngài muốn đi sao? Tôi quên cầm chìa khóa, ngài chờ tôi một chút, tôi đưa ngài đi." Người đàn ông vội vàng đi tới, một mực cung kính nói với cô một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Người đàn ông có chút kỳ quái sao nơi này lại có nhiều người đứng như vậy, anh ta cầm lấy chìa khóa xe ở vị trí lúc nãy mình ngồi, lúc xoay người, nhìn thấy Du Thi.

Vẻ mặt người đàn ông trống không trong một lát, trong đầu lập tức xông ra mấy làn mưa đạn.

Đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra!

Tác giả nguyên gốc và người đạo nhái đụng mặt, mới vừa rồi xảy ra đại chiến thế kỷ sao?

Nhìn Úc tổng thế này cũng không giống như thua trận...

Cứng nha!

"Đới tiên sinh." Du Thi lên tiếng, chủ động vươn tay: "Chào ngài, lần trước chúng ta từng gặp mặt một lần trên một cuộc thi."

Đới Mật đương nhiên biết cô ta.

Danh tiếng đang nổi, lại có chuyện đạo nhái, danh tiếng càng lớn hơn.

Nghe nói bây giờ có không ít người đang đào cô ta.

Công ty bọn họ có yêu cầu cao hơn những công ty khác, Du Thi tạm thời còn chưa được xếp vào trong danh sách nhà thiết kế bọn họ muốn lôi kéo.

Nhưng căn cứ vào tư liệu của Đới Mật, dường như Du Thi cũng không có ý tứ muốn đi ăn máng khác.

"Chào Du tiểu thư." Đới Mật bắt tay với Du Thi một cái, cấp tốc tách ra: "Úc tổng vẫn chờ tôi, tôi đi trước một bước."

Xét thấy đối tượng phục vụ bây giờ của anh ta là Sơ Tranh, Đới Mật không nhiều lời, dưới ánh mắt nghi hoặc của Du Thi, cấp tốc đi về bên người Sơ Tranh.

Lần này, Du Thi nghe thấy được Đới Mật gọi cô: "Úc tổng."

Bàn tay Du Thi đột nhiên siết chặt.

Chuyện gì xảy ra?

Sao cô lại biến thành Úc tổng?

Đới Mật làm việc ở đâu, Du Thi rõ ràng nhất, nhưng sao anh ta lại gọi cô gái kia là Úc tổng?

"Chị Du Thi, chị cứ để cô ta đi như vậy à?" Người phụ nữ còn đang líu lo không ngừng: "Nên để mọi người thấy bộ mặt thật của cô ta, đạo nhái tác phẩm của người khác đúng là thứ buồn nôn."

Câu nói này dường như kích thích đến Du Thi, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.

Nhà thiết kế có danh tiếng đều rất yêu quý danh dự của mình, sẽ không dính líu quan hệ đến đạo nhái.

Một khi nhấc lên những việc này, thì rất có thể phá nát thư mời thông đến đỉnh kim tự tháp của mình.

Đương nhiên cũng có một số người hoàn toàn không sợ, đi theo con đường "đỏ thẫm" của giới giải trí.

Du Thi biết tác phẩm của mình làm sao mà có, lúc này nghe thấy lời người phụ nữ này nói, đáy lòng đều run rẩy, bối rối không thôi.

"Chị Du Thi? Chị sao thế? Sao sắc mặt đột nhiên khó coi như vậy, không thoải mái sao?"

"Tôi không sao..."

Du Thi miễn cưỡng cười cười, nói vời người phụ nữ hai câu, rồi kiếm cớ rời đi.

[Truyện được đăng duy nhất và chỉ duy nhất trên wattpad của @Halantamnhien. Tất cả những nơi khác đăng bản edit của Hạ Lan Tâm Nhiên đều là ăn cắp. Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor.

Lũ ăn cắp mặt trơ mày tráo, những người tiếp tay cho lũ ăn cắp kiếm tiền còn tung hô bọn họ lên tận trời thì tôi cũng chẳng biết nên nói gì nữa.

Gửi những người đọc trên trang ăn cắp: Lần thứ N+N tôi nói vấn đề này, ủng hộ ăn cắp thì làm ơn đừng réo gọi tên tôi ở trang ăn cắp như đó là nhà tôi, vui không nổi đâu, cảm ơn.

Đợi tụi nó cop xong rồi xóa dòng này, thông cảm xíu xíu nha mọi người.]

-

Sơ Tranh đi nhờ xe Đới Mật về nhà, khi đi ngang qua nhà Du Thi, cô nhìn thoáng qua bên kia.

Cha Du Thi ngồi ở cửa ra vào phơi nắng, nhìn qua rất nhàn nhã.

Cửa phòng mở ra, nhìn một chút là có thể trông thấy bên trong.

Phòng ở mặc dù không rộng, nhưng đồ vật đều đầy đủ, bố trí vô cùng thoải mái, nhìn là biết cách bố trí vô cùng hưởng thụ.

Với địa vị bây giờ của Du Thi, hoàn toàn có thể đổi nhà ở tốt hơn.

Vì sao cô ta không đổi?

Nhớ tình bạn cũ?

Sơ Tranh không tin.

Du Thi ở chỗ này, chắc chắn là có lý do, xem ra phải tìm cơ hội vào xem.

Vụng trộm vào phòng người khác có phải là không tốt lắm không...

Chuyện này không quá phù hợp với thân phận đại lão của ta.

Sơ Tranh nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao, về đến nhà, mẹ Úc đang loay hoay hoa cỏ trong nhà, thấy cô trở về, lập tức vội vã cuống cuồng tới đón, hỏi han ân cần một trận.

Sơ Tranh: "..."

Sau khi Sơ Tranh trở về phòng, lấy chứng minh thư ra nhìn một chút, xác định mình đã 26 tuổi, chứ không phải là 16 tuổi.

Cha mẹ Úc là lo lắng cô sẽ tìm đến cái chết cỡ nào chứ?

Ai.

Sơ Tranh nhìn vào trong gương một chút, bên trong là gian phòng của cô, đến tối tấm gương cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Sơ Tranh ăn cơm, nằm lỳ ở trên giường lướt điện thoại.

Ở trong một nhóm chat trông thấy có người nhắc đến tên cô, tay đang định thoát ra ngừng lại, nhìn người bên trong nói chuyện phiếm.

[ Phách lối như vậy? ]

[ Người này cũng thật buồn nôn, đạo nhái còn chạy đến trước mặt người ta làm buồn nôn, nếu tôi là Du Thi, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đơn giản như vậy đâu. ]

[ Thật đúng là một chút liêm sỉ cũng không có. ]

[ Bây giờ sợ là cô ta cũng không tìm được công việc nữa nhỉ? Tôi nghe nói rất nhiều công ty đều kéo đen cô ta rồi. ]

[ Nhiều lịch sử xấu như vậy, ai còn dám dùng cô ta nữa, là ngại mạng công ty mình dài sao? ]

Sơ Tranh nhìn một lát, làm rõ đầu mối, chắc là có người truyền chuyện xảy ra ngày hôm nay ra.

Bây giờ những người này đang thảo luận về chuyện kia.

Đương nhiên phần lớn người đều mắng cô.

Dù sao cô cũng cõng cái thanh danh đạo văn mà.

Sơ Tranh xem một hồi, cảm thấy đám người này mắng không có ý nghĩa gì, trực tiếp thoát ra ngoài.

Đới Mật gửi lời mời kết bạn cho cô, Sơ Tranh vừa chấp nhận, bên kia liền đinh đinh gửi tới không ít tin nhắn liên quan tới công việc, dọa đến Sơ Tranh kéo đen anh ta tại chỗ.

Đới Mật: "..."

Đới Mật lơ ngơ lần nữa xin kết bạn, phụ lời: Úc tổng, tôi làm không tốt chỗ nào sao?

Sơ Tranh không nhìn lời mời kết bạn kia, cũng bật chế độ yên lặng sau đó nhét điện thoại xuống dưới chăn.

Sau đó ngẩng đầu đã nhìn thấy thiếu niên trong gương.

Thiếu niên đang cau mày, soi gương xử lý vết thương ở lưng.

Lưng của thiếu niên cũng không tính là rộng, nhưng lại rất có sức mạnh, màu da hơi trắng, vết thương liền lộ ra vẻ dữ tợn.

Sơ Tranh nhớ tới tin nhắn kia ——

Anh Mộ, đã hẹn rồi đấy, 3 giờ chiều thứ 6 ở sân vận động trung tâm.

Thế giới trong gương là thứ 6 sao?

Sơ Tranh ngồi xuống ghế, nhìn thiếu niên trong gương một mình xử lý vết thương, thần sắc hắn lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhưng không nhìn ra bao nhiêu đau đớn.

"Anh, em có thể vào không?"

Theo âm thanh trong suốt này vang lên, Sơ Tranh nghe thấy tiếng cửa phòng bị vặn ra.

Thiếu niên trong gương nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Cửa phòng cũng không bị mở ra, cho nên giọng nói kia tiếp tục hỏi: "Anh, em có lời muốn nói với anh, anh mở cửa cho em đi."

Thiếu niên cúi thấp mặt xuống, một mạch ném băng gạc và tăm bông dính máu vào trong thùng rác, hắn không đáp lại giọng nói kia, lật sách bài tập trên bàn ra, đeo tai nghe lên, trực tiếp không để ý đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.