Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1878: Mê thất hoang dã (35)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi Tân Trục đến trại an dưỡng về, uể oải mất vài ngày, game cũng không chơi nữa.

Sơ Tranh "dỗ" một hồi, thấy không có hiệu quả gì, liền từ bỏ.

Cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời giờ dỗ hắn mỗi ngày.

Dù sao Tân Trục cũng sống sót được dưới hoàn cảnh như thế, không bị ép đến điên người, cũng chỉ uể oải mấy ngày.

Sơ Tranh đẩy cửa phòng ngủ của Tân Trục ra, bên trong đen kịt một màu.

Sơ Tranh sờ soạng qua, đứng ở bên giường, nhìn một cục nhô lên trên giường: "Đưa điện thoại ra đây."

Trong bóng tối không ai đáp lại cô.

Sơ Tranh: "..."

"Tân Trục!"

Hơn nửa đêm không ngủ, trốn trong chăn chơi game, ngại mình mạng dài quá phải không!

Tân Trục không đáp lại bất cứ câu gì, Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.

Được thôi!

Em không trị nổi anh chắc!

Cô trực tiếp vén chăn lên nằm lên trên đó, Tân Trục giật mình, trực tiếp ngồi dậy: "Em... Em làm gì?"

"Ngủ cùng anh." Xem xem anh chơi game kiểu gì nữa!

Tân Trục: "..."

"Anh không chơi nữa." Tân Trục yếu thế, ngoan ngoãn nộp điện thoại ra.

"Muộn rồi." Sơ Tranh nằm bất động: "Từ nay về sau em ngủ ở đây."

Một ngày không nhìn là vụng trộm chơi game, thế này mà được sao.

Tân Trục hoảng hồn: "Nhưng mà, chúng ta... Sao có thể như thế... Không thể... Em về phòng em đi..."

Sơ Tranh không thèm phí lời với hắn, lôi người trở lại, thô lỗ dùng chăn bọc hắn thành hình con tằm.

"Anh không..."

"Câm miệng."

"Nhưng mà..."

Sơ Tranh dùng một tay bịt mặt Tân Trục, dữ dằn uy hiếp: "Yên tĩnh chút." Buồn ngủ muốn chết, hơn nửa đêm còn phải dậy, ta dễ dàng lắm sao?! Có thể hiểu chuyện chút được không!

Tân Trục: "..."

Tân Trục vất vả lắm mới giải cứu được mặt mình ra, sao cô có thể như thế chứ!!

-

Ban đêm Tân Trục không dám chơi game nữa, nhưng Sơ Tranh vẫn tiếp tục ngủ trong phòng hắn, lúc mới đầu Tân Trục không thích ứng, đến sau đó thì dần dần quen thuộc.

Hôm nay làm xong kiểm tra, Tân Trục không lập tức rời đi, mà là nhìn bác sĩ.

Bác sĩ bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, tằng hắng một tiếng: "Tân tiên sinh, còn có vấn đề gì không?"

"Bệnh của tôi... Còn có thể cứu được không?"

"Tân tiên sinh, ngài yên tâm, không có việc lớn gì." Bác sĩ cười an ủi hắn: "Chỉ cần tu dưỡng thật tốt, rất nhanh ngài có thể khôi phục khỏe mạnh."

Bác sĩ đã từng được Sơ Tranh dặn dò, sẽ không nói lung tung với Tân Trục, Tân Trục làm sao có thể hỏi ra được gì.

Bác sĩ nhìn Tân Trục ra ngoài, thở dài.

Chờ báo cáo ra, bác sĩ cầm đồ đi tìm Sơ Tranh báo cáo.

Trừ khối u trong đầu Tân Trục to lên, thì nơi khác đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

"Liễu tiểu thư, còn một chuyện nữa."

"Nói."

"Tôi phát hiện... Máu của Tân tiên sinh có công dụng chữa trị."

Tay lật báo cáo của Sơ Tranh ngừng lại: "Có ý gì?"

Bác sĩ cẩn thận trả lời: "Chính là máu của Tân tiên sinh, có thể làm cho người ta kéo dài tuổi thọ hoặc là chữa trị một số tế bào bệnh tật, đây chỉ là phát hiện sơ bộ."

Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Sau lưng bác sĩ sinh ra từng trận ý lạnh, mồ hôi lạnh theo trán nhỏ xuống.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của cô gái chậm rãi vang lên: "Tôi cần ông ký thêm một bản hiệp nghị trọn đời."

Bác sĩ: "..."

"Lương một năm chục triệu, bảo hiểm đắt nhất, tặng bất động sản, xe ông tùy ý chọn, kinh phí nghiên cứu hạn mức cao nhất không có giới hạn, tiền thưởng và ngày nghỉ lễ tính riêng."

Bác sĩ: "!!!!"

"Yêu cầu duy nhất, chuyện này ông phải giữ chặt trong bụng, không thể nói cho ai biết cả, bao gồm cả người thân cận bên cạnh ông. Nếu như truyền đi một chữ, ông và người nhà của ông, tôi đều sẽ không bỏ qua."

Bác sĩ: "!!!!"

Bây giờ nếu tôi không đồng ý thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho tôi mà?

Ngẫm lại người trợ lý kia... Bác sĩ nào dám không đồng ý.

Ký xong hiệp nghị mới, bác sĩ nhanh chóng chuồn đi.

Một mình Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa, thật lâu không có động tĩnh.

Tân Trục có thể giống những người kia không...

Nhưng nhìn từ tình huống bây giờ, hắn không có chỗ nào dị thường.

Vì sao lại không giống?

Sơ Tranh cất báo cáo, đi lên lầu tìm Tân Trục.

Tân Trục ngồi ở trên sân thượng, trong tay ôm một chiếc đàn ghita, đang từ từ đàn, âm điệu vô cùng... Một lời khó nói hết.

Nhưng Tân Trục đàn rất nghiêm túc, Sơ Tranh cũng không cắt ngang hắn.

"Phù..."

Tân Trục ôm ghita, cằm đặt trên ghita.

"Thích đánh đàn ghita?"

Tân Trục giật mình, sắc mặt hơi đỏ lên: "Em nghe thấy được?"

Cô đến đây từ lúc nào!

"Ừ, nếu anh thích, em thuê giáo viên cho anh."

"Không... Không cần." Tân Trục lắc đầu, buông ghita xuống: "Anh không có thiên phú đó."

"Thích và thiên phú không có gì xung đột."

"Ừm..." Tân Trục nói sang chuyện khác: "Em tìm anh có việc gì sao?"

Sơ Tranh nhớ tới chính sự, hỏi hắn: "Anh có từng ăn lá của gốc cây kia không?"

Gốc cây kia Sơ Tranh không cần nói rõ, Tân Trục cũng biết là gốc cây nào.

Hắn lắc đầu: "Không."

Không... Nhưng chắc hẳn mấy người kia đều từng ăn, cho nên biến hóa của thân thể Tân Trục, cũng không phải là bởi vì gốc cây kia?

Cũng không đúng.

Hắn từng bị gốc cây kia quẹt bị thương.

Có lẽ là bởi vì ăn nghiêm trọng hơn, bị quẹt bị thương không có vấn đề gì lớn, ngược lại sẽ có chỗ tốt?

Tân Trục: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì." Sơ Tranh mò xuống đầu hắn, mặc kệ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chỉ cần thân thể của hắn không có vấn đề là được.

-

Ngày thứ hai Sơ Tranh liền thuê giáo viên cho Tân Trục, Tân Trục không nghĩ tới động tác của Sơ Tranh lại nhanh như vậy.

Nhưng hắn xác thực rất thích đánh đàn ghita, thiên phú chẳng ra sao cả, nhưng hắn nghiêm túc, giáo viên nhận chi phí cao, vô cùng kiên nhẫn dạy.

"Sơ, nghe anh gảy đàn ghita không?"

Tân Trục luyện mấy ngày, hào hứng tìm Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "!!"

Sơ Tranh nhìn bác sĩ một chút, trấn định đứng dậy: "Em và bác sĩ còn có chút việc cần bàn, tối nay rồi nghe."

Cô nháy mắt với bác sĩ rồi nhanh chóng chuồn.

Tân Trục: "..."

Ban đêm.

Sơ Tranh trở về phòng, Tân Trục ngồi xếp bằng ở trên giường, thấy cô vào, lập tức nói: "Anh đàn đã tốt hơn trước đó nhiều rồi, em nghe một chút nha."

Giọng điệu mềm ơi là mềm, giống như làm nũng vậy.

Sơ Tranh: "..."

Cũng không phải rất muốn.

Thẻ người tốt của mình, mình sủng.

Sơ Tranh nhắm mắt gật đầu, Tân Trục lập tức nâng khuôn mặt nhỏ, vội vàng đi ôm đàn ghita của hắn tới.

Sơ Tranh: "..."

Ai, ta thật khổ mà.

Tân Trục nói tiến bộ, đại khái chính là từ lớp chồi của nhà trẻ, tiến bộ lên lớp lá.

Sơ Tranh có chút hối hận rồi.

"Thế nào?"

"Không tệ." Hai chữ êm tai này cô thật sự không nói nên lời được, Sơ Tranh lấy ghita đi, đặt ở nơi Tân Trục không với tay đến.

"Không hay sao?" Tân Trục nhìn ra thái độ qua loa của Sơ Tranh, thần sắc lập tức xụ xuống.

"Đi ngủ sớm một chút đi."

"Anh sẽ cố gắng học."

"Ừ."

Tân Trục nói được thì làm được, cả ngày không chơi game nữa, bắt đầu thật lòng học ghita, tiến bộ có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung.

Sơ Tranh không cho Tân Trục đi ra ngoài, sợ hắn bị người bên ngoài lừa gạt chạy mất.

Trước kia Tân Trục đã quen ở một mình, cũng không thấy có gì, ngày nào Sơ Tranh cũng ở bên cạnh hắn, là hắn đã rất vui vẻ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.