Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1876: Mê thất hoang dã (33)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Leng keng ——

"Xin hỏi đây là nhà của Liễu Sơ Tranh sao?"

Người giúp việc mở cửa bị người bên ngoài làm cho giật mình, thật lâu sau mới gật đầu: "Phải..."

"Liễu Sơ Tranh có ở nhà không?"

"Ở... Ở vườn hoa." Người giúp việc vô thức trả lời.

"Có thể gọi cô ấy một tiếng không?"

Người giúp việc "A" một tiếng, vội vàng đi gọi chủ nhà của mình.

Kết quả chủ nhà nghe xong, ngay cả chập trùng cũng không có, trực tiếp bảo cô ấy đưa người tới vườn hoa.

Trên bãi cỏ rộng lớn, thiếu niên ngồi dưới đất, bên cạnh là một con thú cưng màu trắng cực kì giống thỏ đang ngồi xổm, hắn đang đút đồ ăn cho nó.

Cô gái ngồi trên cái ghế hình bầu dục bên cạnh, trong tay cầm sách, nhưng ánh mắt lại không đặt trên sách, mà là nhìn thiếu niên kia.

Đứng xa xa nhìn, có một loại cảm giác ấm áp.

Sơ Tranh phát giác được người đến, nhìn sang bên kia một chút, đứng dậy sờ đầu thiếu niên, cúi người hôn lên trán hắn một cái, cầm quyển sách kia đi tới.

"Liễu tiểu thư, chào cô, chúng tôi là người của phân cục XX." Người tới mặc đồng phục, lấy thẻ công tác ra cho Sơ Tranh xem.

Sơ Tranh không có phản ứng gì lớn: "Các anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Là như vậy, chúng tôi muốn hỏi chuyện liên quan tới bạn cùng phòng của cô là Lê Điềm."

Sơ Tranh nhíu mày: "Vào trong nói đi. Trông coi kỹ hắn."

Câu nói đằng sau là nói với người giúp việc.

"Vâng, tiểu thư."

Hai người kia nhìn về phía Tân Trục một chút: "Vị tiên sinh kia là?"

"Bạn trai."

"..."

-

"Liễu tiểu thư, cô còn nhớ rõ lần cuối cùng liên lạc với Lê Điềm là lúc nào không?"

"Vào khoảng tháng 7 đi."

"Có ngày tháng cụ thể không."

"Đã lâu vậy rồi, ai mà nhớ rõ được."

"... Liễu tiểu thư suy nghĩ kỹ một chút đi."

Sơ Tranh lấy điện thoại ra, trực tiếp tìm tới lịch sử trò chuyện, cho bọn họ xem.

Bên kia ghi chép xong: "Sau đó nữa Lê Điềm không hề liên lạc với cô sao?"

"Không có." Sơ Tranh ngừng một chút: "Cô ta làm sao?"

Hai người liếc nhau, nói: "Người nhà của Lê Điềm không liên lạc được với cô ấy, cho nên báo mất tích."

"Mất tích?"

"Đúng thế, cho nên vẫn xin Liễu tiểu thư phối hợp với điều tra của chúng tôi."

Sơ Tranh không nói được, cũng không nói không được.

"Trước đó chúng tôi từng hỏi những người khác trong phòng ký túc xá của hai người, nói cô và Lê Điềm có quan hệ không tệ, lần cuối cùng Lê Điềm liên lạc với cô có dị thường gì không, hoặc là cô ấy có nói gì với cô không?"

Sơ Tranh hồi tưởng lại chuyện ngày đó.

Ngày đó là ngày trước khi bọn họ lên đường, Lê Điềm hẹn nguyên chủ ra ngoài, tất nhiên là để nói chuyện của Lam Thần.

Trong lúc đó hai người cũng không làm gì, chỉ đi dạo phố, xem phim.

Không biết có phải là bởi vì Lam Thần muốn làm chuyện gì đó không, cho nên chuyện Sơ Tranh ra ngoài cùng bọn họ, không ai biết cả.

Chuyện này ngược lại rất thuận tiện cho Sơ Tranh.

Sau khi trở về, Sơ Tranh liền uy hiếp Vương Giả, xóa bỏ tất cả những hành trình của cô có liên quan đến Lê Điềm.

Cho nên bây giờ cô không hoảng chút nào.

Sơ Tranh không lọt giọt nước nào trả lời xong vấn đề.

"Cuối cùng muốn hỏi một vấn đề nữa, đoạn thời gian trước, Liễu tiểu thư đã đi đâu?"

"Ra nước ngoài kế thừa di sản của thân thích." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Có vấn đề?"

Sơ Tranh đưa bọn họ đến cửa lớn, đưa mắt nhìn xe rời đi, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.

-

Trong xe, người phụ trách ghi chép có chút kỳ quái: "Quan hệ của cô ta và Lê Điềm không phải rất tốt sao, vì sao nghe nói Lê Điềm mất tích, cô ta lại không hề lo lắng chút nào?"

"Đúng là rất kỳ quái, ưu tiên điều tra một chút."

Rất nhanh bọn họ liền tra được hành trình của Sơ Tranh trong thời gian kia.

Xác thực giống như cô nói, ra nước ngoài kế thừa gia sản của thân thích, hiềm nghi tạm thời bị loại trừ.

"Lê Điềm và bạn trai cô ta đều là kẻ yêu thích thám hiểm, có ngày nghỉ là lập tức ra ngoài, anh nói có phải bọn họ bị nhốt ở chỗ nào đó rồi không?"

"Tiếp tục điều tra đi, trong này còn liên lụy đến một vị đại thiếu gia của Lam gia nữa."

"Nếu như mà tìm được, phát hiện là chạy đến núi hoang nào đó thì tôi phát bệnh tim mất."

"Được rồi được rồi, mau làm việc đi..."

-

Chuyện của Lê Điềm huyên náo nhốn nháo ở trường học, Sơ Tranh trông thấy không ít trong nhòm chat của nguyên chủ.

Đồng thời mất tích còn có Tạ Ninh Phong và Lam Thần.

Sơ Tranh quan sát một thời gian, vững tin, chuyện cô đi cùng, ba người kia không hề nói cho ai biết cả.

Quả nhiên là không có ý tốt.

Lúc trước cho dù Lam Thần không có kế hoạch giết chết nguyên chủ, thì chắc chắn cũng là muốn lấy được nguyên chủ tới tay, sau đó uy hiếp nguyên chủ.

Đến lúc trở về, nguyên chủ nói gì cũng vô dụng.

Bây giờ cũng coi như bọn họ tự nhận quả báo.

Có thể tìm được hay không, thì phải xem vận khí của bọn họ.

Một tuần sau đó, hai vị lần trước lại tới hỏi hai lần, phản ứng của Sơ Tranh mặc dù kỳ quái, nhưng cô rất thẳng thắn, bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh việc này có liên quan đến cô, cuối cùng chỉ có thể tăng cường điều tra bọn Lê Điềm.

Sơ Tranh cũng chỉ ngẫu nhiên chú ý đến, không để trong lòng.

Tân Trục ngậm nhiệt kế, ôm điện thoại đi từ gian phòng ra, chạy xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.

Đằng sau là trợ lý của bác sĩ đi theo, giọng điệu rất gấp gáp nói: "Tân tiên sinh, tôi chỉ muốn cho cậu..."

Tân Trục ôm cánh tay Sơ Tranh, mắt nhìn chằm chằm trợ lý kia, trên mặt rõ ràng có cảnh giác và chán ghét.

"Sao thế?"

"Hắn ta sờ anh." Tân Trục cắn nhiệt kế, hàm hồ nói.

"Hả?"

Trợ lý vội vã giải thích: "Không phải, Liễu tiểu thư... Chỉ là tôi thấy quần áo Tân tiên sinh bị ướt, nên muốn nói cậu ấy thay một bộ quần áo khác mà thôi."

Tân Trục cau mày, rất chắc chắn nói: "Hắn ta chính là sờ anh."

Hai trợ lý của bác sĩ ngày nào cũng lượn qua lượn lại bên cạnh hắn, Tân Trục có thể phân biệt ra được, cái gì là vô ý, cái gì là cố ý.

"Đi lấy giám sát ra đây." Sơ Tranh phân phó người giúp việc bên cạnh.

Con ngươi Tân Trục hơi co rụt lại, dường như không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ lắp camera trong phòng, đó chính là phòng ngủ của hắn...

Trợ lý kia nghe thấy lời này của Sơ Tranh, sắc mặt cũng khẽ biến.

Người giúp việc rất nhanh mang giám sát tới.

Góc độ của giám sát không tốt lắm, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được, động tác kia của trợ lý, thành phần cố ý càng nhiều hơn.

Sơ Tranh xem xong, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, lấy nhiệt kế trong miệng Tân Trục ra nhìn một chút, giao cho người giúp việc, sau đó dỗ dành hắn: "Về phòng trước đi, nơi này giao cho em xử lý."

"..."

Tân Trục hơi chần chờ, cuối cùng lề mà lề mề lên lầu.

Tân Trục không biết Sơ Tranh xử lý như thế nào, lúc hắn được gọi xuống ăn cơm, thì trợ lý kia đã không thấy đâu nữa.

Người giúp việc đang đổi thảm trên mặt đất, ngay cả bàn và ghế sô pha cũng đổi.

"Tại sao phải đổi?" Tân Trục không hiểu hỏi người giúp việc.

"Tiểu thư nói nhìn rất kiềm chế không thoải mái, đổi màu sắc khác." Người giúp việc cung kính trả lời: "Tân tiên sinh không thích màu này sao? Tiểu thư nói, nếu ngài không thích, thì có thể đổi màu sắc mà ngài thích."

"Không... Không phải không thích."

Tân Trục mau chóng vào phòng ăn tìm Sơ Tranh.

Bác sĩ khom người đứng đấy, một trợ lý khác sắc mặt tái nhợt đứng trong góc, bầu không khí trong phòng ăn cực kỳ không thích hợp.

Tân Trục theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, đứng ở cửa vào.

"Chuyện này dừng ở đây, không cần nhiều lời."

Bác sĩ lau một vệt mồ hôi lạnh, liên tục đồng ý, dẫn theo trợ lý kia vội vàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.