Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1830: Ngôi sao của ngày mai (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cố Ngự mở cửa sau cho Sơ Tranh, rất nhanh cô liền bị đóng gói tiến tổ.

Kịch bản có thể đưa đến trong tay Cố Ngự, đội hình biểu diễn không cần nghĩ cũng biết, Sơ Tranh ở trong đoàn làm phim... Đại khái chính là người ít nổi tiếng nhất.

Nam nữ chính đều là minh tinh đang hot từng nhận được giải thưởng, ngay cả vai phụ cũng là minh tinh quen tên.

Đạo diễn cũng là đạo diễn nổi tiếng, tổ chức thành viên trong đoàn làm phim cũng có lai lịch, tóm lại đây là một đoàn làm phim quy tụ các đại lão.

"Cô là do Cố Ngự đề cử vào?" Người diễn vai nữ chính Kiều Tích Vũ, lần đầu tiên gặp mặt Sơ Tranh đã lộ ra mấy phần địch ý.

Vai diễn này của Sơ Tranh cũng không thử sức, Cố Ngự đóng gói nhét cô vào, tự nhiên sẽ có chút tiếng gió lưu truyền ra.

Đối phương có địch ý, Sơ Tranh cũng không có sắc mặt tốt gì: "Mắc mớ gì tới cô?"

"Kiều Vi là em họ của tôi." Kiều Tích Vũ tự lộ thân phận ra.

Sơ Tranh bừng tỉnh, sắc mặt thản nhiên: "Ồ." Dáng dấp không giống chút nào, quả nhiên là em họ.

Sơ Tranh phản ứng lãnh đạm, ngược lại làm Kiều Tích Vũ không tiện nói tiếp: "Mặc dù bây giờ cô là vị hôn thê của Cố Ngự, nhưng cuối cùng còn chưa nhất định sẽ thế nào đâu, Tần tiểu thư, cô nói đúng không."

Kiều Tích Vũ chính là đến để tìm lại mặt mũi cho em họ của mình.

Sơ Tranh cân nhắc tỉ mỉ một hồi, khuôn mặt nhỏ căng cứng nghiêm túc một trận: "Cô nói rất có đạo lý."

Kiều Tích Vũ: "??"

Vì sao giao lưu với cô lại khó thế này?

Ngày hôm nay vừa gặp mặt, Kiều Tích Vũ cũng không nóng nảy, còn nhiều thời gian.

Kiều Tích Vũ ném cho Sơ Tranh một ánh mắt cảnh cáo, đi về phía đạo diễn bên kia chào hỏi.

Sơ Tranh làm hậu bối không có kinh nghiệm, lúc này nên đi tạo mối quan hệ mới phải, nhưng cô hoàn toàn không có ý tứ này, một mình đứng ở bên cạnh, nhìn đám người trò chuyện vui vẻ bên kia.

"Tiểu Tần." Đạo diễn đội nón cao bồi đi từ trong đám người tới, rất hòa ái gọi cô.

"Đạo diễn Giải." Sơ Tranh lễ phép kêu một tiếng.

"Sao thế, không đi làm quen với mọi người một chút à?" Cố Ngự đặc biệt gọi điện thoại bảo ông chiếu cố vị này nhà hắn một chút, khi quay phim đạo diễn Giải rất nghiêm ngặt, nhưng lúc này, vẫn sẽ cho Cố Ngự một chút mặt mũi.

Sơ Tranh đứng rất quy củ, rất là lễ phép đáp: "Không có hứng thú."

Ứng phó với một mình thẻ người tốt là đủ rồi, cô điên rồi mới đi ứng phó với những người này.

Vả lại, đối với cô mà nói, những người này đều là người xa lạ, căn bản chẳng có giao thiệp gì, không cần thiết.

Đạo diễn Giải: "Cô không thể làm như vậy được, tất cả mọi người là người trẻ tuổi, cũng không có khoảng cách thế hệ gì đó, trong giới này, quan hệ rất quan trọng."

Tục ngữ nói không giơ tay đánh người mặt cười, quan hệ trong bóng tối có xấu thế nào, thì công phu mặt ngoài, tất cả mọi người đều sẽ duy trì được.

Hơn nữa nói không chừng lúc nào đó sẽ cần người giúp đỡ thì sao?

Có thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn có thêm một kẻ thù mà.

Đạo diễn Giải: "Cô bây giờ vẫn là người mới, làm như thế, sẽ làm cho mọi người cảm thấy cô tự cao tự đại, cô..."

"Đạo diễn Giải." Sơ Tranh cắt ngang lời đạo diễn Giải, thành khẩn hỏi: "Thiếu đầu tư không?"

Đạo diễn Giải: "???"

-

Sơ Tranh quay đầu liền đập cho đoàn làm phim năm mươi triệu, mặc dù tiền này so với đầu tư của toàn bộ đoàn làm phim cũng không coi là nhiều, nhưng nói thế nào cũng là người đầu tư, đạo diễn Giải làm gì còn dám nói quá nhiều.

Đạo diễn Giải bên này gọi điện thoại cho Cố Ngự, lời nói thấm thía: "Cố Ngự à, nhà vị hôn thê của cậu làm gì thế?"

Năm mươi triệu này nói đập liền đập?

"Cô ấy làm gì?" Phản ứng đầu tiên của Cố Ngự chính là Sơ Tranh gặp rắc rối.

"Đầu tư cho đoàn làm phim năm mươi triệu... Tiền này không phải là cậu cho chứ?" Gia cảnh của Cố Ngự người trong giới giải trí cơ bản đều có nghe qua một chút.

Đạo diễn Giải càng hiểu rõ hơn.

Nếu như hắn muốn nâng đỡ cho bạn gái, ném năm mươi triệu cũng không phải là không được.

"Cô ấy có tiền." Không phải gặp rắc rối, Cố Ngự cũng lập tức thả lỏng ra: "Nếu ông thiếu tiền thì cứ tìm cô ấy, cô ấy rất tình nguyện ném cho ông."

Đạo diễn Giải: "..."

Đây là đối tượng của cậu sao? Có ai hố đối tượng của mình như thế không?

"Nhưng tôi phải nói trước, nếu kỹ thuật diễn của cô ấy không được, đến lúc đó tôi nên mắng thì vẫn phải mắng." Đạo diễn Giải phòng hờ trước với Cố Ngự.

Cố Ngự rất tự tin với Sơ Tranh: "Vai diễn kia rất phù hợp với cô ấy, ông yên tâm."

Đạo diễn Giải: "Tôi đã xem qua vai diễn Lương Mộ Vân của cô ấy, quả thật không tệ, nhưng nhân vật này cần càng nhiều kỹ thuật diễn xuất và lực bộc phát..."

Đạo diễn Giải lốp bốp nói một tràng, hai người nói gần nửa tiếng.

Cuối cùng khi tắt điện thoại, Cố Ngự chủ động nói: "Làm phiền đạo diễn Giải giúp tôi quan tâm cô ấy một chút."

Đạo diễn Giải: "Chỉ cần quay phim cho tốt thì đều dễ nói cả."

Hai người đàn ông bí mật đạt thành hiệp nghị, Sơ Tranh bên kia còn đang ứng phó với Kiều Tích Vũ.

Kiều Tích Vũ nói rõ chính là muốn làm khó dễ cho cô, tiến tổ không đến hai ngày đã bắt đầu tìm cô gây phiền phức.

Sơ Tranh không mang theo trợ lý, tự nhiên cũng không có thợ trang điểm gì, đều là dùng của đoàn làm phim, Kiều Tích Vũ thì rất tốt, rõ ràng có thợ trang điểm của mình rồi, còn khăng khăng muốn gọi cả người của đoàn làm phim tới.

Ngày hôm nay sẽ chụp ảnh tuyên truyền nên các đại lão đều tự mang theo thợ trang điểm của mình, cho nên Kiều Tích Vũ làm như thế, cũng sẽ không ai nói gì cả.

Nội tâm Sơ Tranh vô cùng táo bạo, quơ lấy cây gậy đạo cụ không biết dùng làm gì bên cạnh liền muốn đi đánh... Không phải, tìm Kiều Tích Vũ.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô bình tĩnh một chút! So đo với cô ta không có ý nghĩa, chúng ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, phải phân rõ phải trái tuân theo luật pháp, chúng ta có thể dùng những cách khác! 】

Vương Giả gầm thét ngăn cản Sơ Tranh, cũng phát nhiệm vụ cho cô.

Sơ Tranh: "..."

Càng muốn làm rơi con chó điên kia hơn.

"Tiểu Tần, nếu không thì cô qua chỗ tôi trang điểm đi?" Người diễn vai nam chính là Trình Mộc phát giác được động tĩnh bên này, hảo tâm gọi cô.

Sơ Tranh giấu cây gậy ra sau lưng: "Không cần, cảm ơn."

Trình Mộc bị từ chối, mỉm cười gật đầu, không nói tiếp nữa.

-

Phòng nghỉ của Kiều Tích Vũ.

"Cô ta thế nào rồi?" Kiều Tích Vũ vừa thay quần áo vừa hỏi trợ lý bên cạnh.

Trợ lý vội vàng nói: "Chị Tích Vũ, chị yên tâm, thợ trang điểm sẽ không trang điểm giúp cô ta."

Kiều Tích Vũ khẽ câu môi đỏ: "Cô đi dặn dò kỹ đi, tôi muốn xem xem cô ta có thể ở trong đoàn làm phim này bao lâu."

Trợ lý: "Chị Tích Vũ, em sẽ làm tốt."

Kiều Tích Vũ hài lòng rời khỏi phòng nghỉ đi quay phim, phân cảnh này đạo diễn yêu cầu rất cao, liên tiếp mấy lần Kiều Tích Vũ cũng không thông qua.

Chờ Kiều Tích Vũ quay xong đi xuống, liền thấy ở cửa vào có người tiến đến, gây nên bạo động không nhỏ.

Người đàn ông dẫn đầu mặc một thân quần áo rực rỡ, cũng có thể xem là diêm dúa lòe loẹt, tóc dài buộc thành một chùm nhỏ, đuôi tóc hất lên.

Trợ lý kinh ngạc che miệng: "Chị Tích Vũ, đây không phải là... Yaren tiên sinh sao?"

Yaren là nhà tạo hình có tiếng, rất nhiều minh tinh muốn mời anh ta cũng chưa đến lượt, sao anh ta lại tới nơi này.

Người đầu tiên Kiều Tích Vũ nghĩ đến là nam chính Trình Mộc: "Trình Mộc mời anh ta à?"

Trợ lý lắc đầu: "Không nghe nói, hơn nữa không phải Trình Mộc đã dẫn theo thợ trang điểm của mình rồi sao?"

"Trong đoàn làm phim của chúng ta, còn ai có thể mời được anh ta nữa?" Kiều Tích Vũ nhíu mày.

"Trước đó em nghe nói có minh tinh thần bí sẽ đến làm khách mời, có phải là vị đại lão lợi hại mà đoàn làm phim mời đến không?" Trợ lý suy đoán.

Trừ hai nhân vật chính Kiều Tích Vũ và Trình Mộc này, thì vẫn còn một số nhân vật quan trong, đoàn làm phim đều mời đại lão trong vòng làm khách mời.

Cụ thể có nhân vật nào còn thuộc về phần giữ bí mật, thì bọn họ cũng không rõ ràng, cho nên rất có thể là có đại lão khách mời tiến tổ, Yaren là do người ta mời đến...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.