Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1788: Phong vũ mãn lâu (25)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Thủ pháp này..."

Sắc mặt Kim Hoa thánh thủ ngưng trọng.

"Có vấn đề gì?" Sơ Tranh hỏi.

"Hình như từng gặp ở đâu đó rồi..." Kim Hoa thánh thủ suy nghĩ một chút, sau khi không nghĩ ra được, lại nói: "Ngươi nói lúc ban đầu hắn không phát hiện ra kinh mạch bị hao tổn, là về sau mới xuất hiện tình huống này?"

"Ừ."

"Kinh mạch của hắn bị chấn vỡ từ bên trong, nói cách khác, người kia lưu lại nội lực trong thân thể hắn, đợi khi hắn sử dụng nội lực, hai loại sức mạnh tương xung với nhau, kinh mạch sẽ bị chính hắn chấn vỡ."

Hơn nữa loại phương pháp này còn không phải chỉ duy nhất một lần.

Là nhiều lần sử dụng nội lực, từng chút từng chút hư hao thành bộ dạng như bây giờ.

"Còn có thể cứu không?"

"..." Kim Hoa thánh thủ nhìn Sơ Tranh một chút, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này nói chuyện thật thú vị, còn chưa chết đâu, cứu cái gì mà cứu.

"Có thể chữa trị, nhưng cho dù chữa trị, thực lực cũng không khôi phục được như trước kia."

"Có thể cứu là được."

"Nhưng mà ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, muốn chữa khỏi cho hắn, phải cần rất nhiều thiên tài địa bảo, phải có một lượng lớn tiền tài để chèo chống."

Đôi mắt Sơ Tranh sáng lên: "Những thứ khác Phong Mãn Lâu không có, chỉ nhiều tiền."

Kim Hoa thánh thủ: "..."

Ngươi tưởng rằng ta không biết Phong Mãn Lâu có bộ dạng gì à?

Sơ Tranh đã nói như vậy, Kim Hoa thánh thủ cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu trị liệu cho Mãn Nguyệt.

Bây giờ chỉ là cơ bản nhất, đến tiếp sau đó sẽ rất phiền phức.

Sơ Tranh bị đuổi ra khỏi phòng, hai canh giờ sau Kim Hoa thánh thủ đi từ bên trong ra: "Sáng mai ta lại tới, các ngươi chuẩn bị đầy đủ những vật này trước đi."

Kim Hoa thánh thủ đưa ra một tờ giấy, Sơ Tranh thô sơ giản lược nhìn một vòng, xác thực đều là một ít dược liệu rất đắt giá.

Hơn nữa số lượng còn rất lớn.

"Tiền bối." Sơ Tranh gọi Kim Hoa thánh thủ lại: "Hắn không có cách nào cảm giác được đau đớn, ngươi biết nguyên nhân của chuyện này là gì không?"

"Hả?" Kim Hoa thánh thủ nhớ tới thiếu niên kia, từ đầu đến cuối đều không hề lộ ra vẻ mặt đau đớn, lúc trước ông còn tưởng là hắn có thể chịu đựng... Hóa ra là không cảm giác được sao?

Kim Hoa thánh thủ hơi trầm tư, nói: "Có người bẩm sinh đã không có cảm giác đau... Lúc còn trẻ, ta đã từng thấy một người, hắn chính là không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì."

"Trước kia hắn có thể cảm giác được."

"Vậy cũng chỉ có thể là bị thương ngoài ý muốn hoặc là do người làm thành." Kim Hoa thánh thủ: "Nhưng nếu do người làm thì cực kỳ tàn nhẫn, người bình thường cũng không biết, thường dùng cho tử sĩ."

Loại ngoài ý muốn gì mà có thể làm cho người ta mất đi cảm giác đau đớn toàn thân?

Sơ Tranh càng thiên về phía người làm hơn...

Chỉ là người nào mà lại tàn nhẫn như vậy, làm ra loại chuyện này với hắn?

Nhưng mà ngẫm lại toàn thân trên dưới của Mãn Nguyệt đều không thích hợp...

Sơ Tranh đè nghi hoặc xuống, đưa Kim Hoa thánh thủ ra ngoài.

Trước khi đi, Kim Hoa thánh thủ hỏi Sơ Tranh: "Ngươi thật sự nguyện ý giao Phong Hàn Nguyên cho ta xử trí?"

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Kim Hoa thánh thủ tùy ý."

Nguyên chủ bị lão cha cặn bã kia hố thành bộ dạng gì, bây giờ cũng nên thu hồi lại chút lãi rồi.

Kim Hoa thánh thủ quái dị nhìn Sơ Tranh một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Lâu chủ, ngài nói Kim Hoa thánh thủ và lâu chủ trước có ân oán gì nhỉ?" Khê Nam bát quái lại gần.

Sơ Tranh: "Ta làm sao biết."

Khê Nam sờ cằm: "Ta đi nghe ngóng xem."

Sơ Tranh liếc cậu một cái, không ngăn cản. Cô cũng muốn biết, nhưng không thể tùy tiện biểu lộ ra, dù sao đại lão cũng cần sĩ diện.

Sơ Tranh giao Phong Hàn Nguyên cho Kim Hoa thánh thủ, nhìn bộ dạng thế kia của Kim Hoa thánh thủ, cũng không giống như muốn nâng chén tâm sự cùng Phong Hàn Nguyên.

Đám người kia cũng không dám đến chỗ Kim Hoa thánh thủ đòi người, chỉ có thể ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

"Phong Sơ Tranh thật đúng là làm được loại chuyện quân pháp bất vị thân này, cũng làm cho người ta lau mắt mà nhìn."

"Ta mà có một thằng cha như thế, ta cũng muốn đánh chết hắn."

"Ngươi có cha sao?"

"Cút cút cút!!"

"Nói mới nhớ, Kim Hoa thánh thủ và Phong Hàn Nguyên có ân oán gì nhỉ?"

"Không nghe nói bọn họ có ân oán gì mà."

"Chuyện này ngươi không biết đâu, trước kia Kim Hoa thánh thủ có một đồ đệ..."

Mặc dù chuyện đã qua đi được mười mấy năm, nhưng suy cho cùng vẫn có người biết chuyện.

Theo như người biết chuyện nói, thì vị đồ đệ trước kia của Kim Hoa thánh thủ không chỉ có dung mạo đẹp, mà thiên phú cũng tốt.

Vốn nên kế thừa y thuật của Kim Hoa thánh thủ, ai mà ngờ được, vị đồ đệ này lại gặp phải Phong Hàn Nguyên.

Phong Hàn Nguyên có đức hạnh gì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, ông ta trông thấy mỹ nhân như vậy, có thể bỏ qua sao?

Phong Hàn Nguyên cũng không phải người thâm tình gì, không được bao lâu đã chán vị mỹ nhân này, quay đầu ôm ấp người khác.

"... Cuối cùng cô nương kia tự sát."

Đám người xôn xao.

"Sao ta lại không biết Kim Hoa thánh thủ có một đồ đệ như thế nhỉ??" Có người nghi ngờ.

Người ở đây cũng không phải tiểu tử ranh con gì, mười mấy năm trước đại bộ phận đều đã hành tẩu giang hồ, nhưng hoàn toàn chưa từng nghe qua Kim Hoa thánh thủ có đồ đệ gì đó.

"Vậy ngươi biết bây giờ Kim Hoa thánh thủ có đồ đệ không?" Người nói bát quái oán về một câu.

Đám người: "..."

Nếu như không phải ngày đó trông thấy, thì bọn họ còn thật không biết.

Kim Hoa thánh thủ thanh danh tuy cao, nhưng làm người lại không khoe khoang, không có khả năng nhận đồ đệ rồi đi rêu rao khắp nơi.

Mà người được Kim Hoa thánh thủ cứu, đều mang lòng biết ơn, sao có thể truyền loạn chuyện của người ta chứ.

Khê Nam chia sẻ chuyện bát quái nghe được với Sơ Tranh, trên mặt Sơ Tranh không lộ ra bất kỳ tâm tình gì, giống như không hề muốn nghe bát quái.

Trên thực tế nội tâm của cô cũng không có chút dao động gì.

Dù sao đều là nợ đào hoa của Phong Hàn Nguyên, không có gì mới lạ.

Bây giờ Phong Hàn Nguyên ở chỗ Kim Hoa thánh thủ, không biết Kim Hoa thánh thủ muốn làm gì ông ta, nhưng chuyện này không liên quan gì tới Sơ Tranh.

Bây giờ người cô quan tâm chỉ có thẻ người tốt.

"Lâu chủ, chúng ta không tham gia thi đấu cuối cùng sao?" Khê Nam đổi đề tài, đến hai ngày thi đấu cuối cùng.

"Ngươi muốn đi?"

"Không phải, Phong Mãn Lâu chúng ta phải dựng lại bảng hiệu, bằng không thì bao nhiêu người nhìn chúng ta đều cảm thấy dễ bắt nạt, thường xuyên tới tìm chúng ta gây phiền phức, như thế thật sự rất đáng ghét."

Tân Vũ ngược lại rất muốn lên, nhưng mà tỷ thí như vậy, Tân Vũ còn chưa đủ trình độ.

Khê Nam...

Cậu thì thôi đi, cậu không thích hợp chém chém giết giết.

Dựng bảng hiệu gì đó Sơ Tranh không có hứng thú, nhưng câu nói sau cùng kia... Cô cảm thấy có đạo lý.

Muốn phòng ngừa phiền phức, thì phải làm cho người ta biết ngươi không dễ chọc.

Vừa vặn đi đánh những người kia, báo thù cái.

"Đi."

Sơ Tranh vung tay lên.

"Không thể để cho người ta xem thường Phong Mãn Lâu được, lâu chủ ngài lợi hại như vậy, chúng ta... Hả?"

Lâu chủ vừa nói đi sao?

Sơ Tranh dẫn theo Khê Nam đến sân luyện võ.

Trên đài thi đấu còn có người đang khiêu chiến, Sơ Tranh vừa đến, sắc mặt người bên ngoài đều có chút biến hóa, bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh, bọn họ chỉ cảm thấy mặt đau.

Sơ Tranh đi thẳng tới tận cùng bên trong nhất, khoanh tay trước ngực nhìn người trên sân đấu.

Đám người thấy cô đứng đấy nhìn, không có biểu thị gì, lại dồn dập đưa mắt về trên đài.

"Lâu chủ, chúng ta khiêu chiến thứ hạng 20 đi."

Khê Nam đưa ra đề nghị cho Sơ Tranh, có thể đi vào top 20 đã không tệ rồi.

Sơ Tranh rút sổ trong tay Khê Nam đi, đây là bảng xếp hạng mới nhất, bút tích phía trên vẫn còn chưa khô.

Sơ Tranh nhìn xuống một chút, cũng không biết chọn ai, rất nhanh liền ném sổ về cho Khê Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.