Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1771: Phong vũ mãn lâu (8)




Editor: Shu: @shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Quả nhiên dựa vào người khác là không đáng tin cậy.

Sơ Tranh đẩy tiểu đệ cầm dù ra, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, phi thân xuống.

"Hình như lâu chủ rất lợi hại nha."

"Lâu chủ chắc chắn có thể thắng."

"Cỗ vũ cho lâu chủ!"

Sơ Tranh nghe thấy tiếng nói ở sau, thiếu chút nữa quay về ấn chết bọn họ trước.

Có lâu chúng như vậy, Phong Mãn Lâu không sa sút thì ai sa sút nữa?

Cũng không trách đám người này được, kì thật đã có không ít người rời khỏi Phong Mãn Lâu rồi, mấy người đó mới là trụ cột vững vàng của Phong Mãn Lâu, mấy người còn ở lại bây giờ nói là có tình cảm với Phong Mãn Lâu vậy thôi, kì thực năng lực không đáng là bao, cho dù đi ra ngoài, cũng không nhất định sẽ tốt hơn so với ở Phong Mãn Lâu.

Tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, người bên kia còn chưa kịp phản ứng, thì đã có một người đổ xuống.

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thủng màn mưa đêm, lộ ra phá lệ thê thảm.

Xào xạc xào xạc ——

Bóng cây lay động, như quái vật sinh ra từ trong bóng tối, giương nanh múa vuốt trên thân hình bọn họ.

Binh khí lạnh băng xẹt qua hạt mưa bụi dài, hàn quang trong rừng như ẩn như hiện, binh khí giao phong, kêu leng keng không ngừng.

Rầm ——

Người đập lên thân cây, hạt mưa chồng chất trên tán cây rơi xuống, mang theo cái lạnh đầu thu, thẩm thấu vào trong cơ thể.

Bọn họ căn bản nhìn không thấu thân ảnh của Sơ Tranh.

Vừa rồi nhìn vẫn còn ở bên này, đảo mắt một cái đã đến bên kia.

Cuối cùng trên trận trừ tên bị vây công ra, thì chỉ còn lại hai người còn có thể đứng.

Lúc này bọn họ lưng tựa lưng, căng thẳng nhìn bốn phía, nước mưa rơi quanh thân bọn họ, thời khắc này giống như giảm tốc độ, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của nhau.

Nữ nhân kia là ma quỷ sao?

Bọn họ bên này có bao nhiêu người, vậy mà không phải là đối thủ của một mình cô.

Sưu ——

Lỗ tai một người trong đó khẽ động, giơ tay lên ngăn cản theo bản năng.

Hổ khẩu* bị chấn động phát đau, nhưng kỳ quái chính là hắn không nhìn ra là cái gì, giây tiếp theo trong mát hắn tràn đầy ngân quang.

(*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Ở trong ngân quang, nam nhân trừng lớn mắt không thể tin, chậm chạp cúi đầu xuống.

Mũi kiếm sắc bén trên ngực đang nhỏ giọt máu xuống.

Mũi kiếm kia chậm rãi rút ra, thân thể nam nhân đổ xuống đất, dưới đáy mắt là khuôn mặt vừa kinh hãi vừa hoảng sợ của đồng bạn.

"Chạy..."

Hắn ta yếu ớt hé miệng, nhưng mà không phát ra âm thanh, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, tầm mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng lâm vào một mảnh tối đen.

-

Người cuối cùng thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lao vào trong bóng tối, đảo mắt liền biến mất trong rừng cây dưới màn mưa.

Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến lại, ánh mắt rơi trên người nam nhân đang dùng đao chống đỡ thân thể.

"Người ở đâu?"

Thân thể nam nhân nhoáng lên một cái, ngã xuống đất.

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó!

Ngươi đừng chết chứ!!

Sơ Tranh đi qua túm lấy cổ áo người kia, hung thần ác sát hỏi: "Nói cho xong rồi ngươi hãy chết, người ở đâu?"

Người của Phong Mãn Lâu phần phật vây lại.

Ngọn đèn chiếu xuống, diện mạo của nam nhân chỉ có thể tính là tuấn lãng, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, ngực vẫn còn phập phồng, chứng minh vẫn còn sống...

"Làm hắn tỉnh lại."

A Mộc tiến lên dò xét, nói: "Lâu chủ, hình như hắn sắp không được rồi."

"..."

Sơ Tranh trầm mặc đứng đấy, bốn phía bỗng lâm vào trong sự im lặng quỷ dị, mưa đánh lên lá cây, khẽ vang lên tiếng xào xạc xào xạc.

Sơ Tranh quét mắt nhìn người trên mặt đất từ trên xuống dưới, ánh mắt kia khiến đám người Phong Mãn Lâu có chút hốt hoảng.

Âm thanh lạnh lùng của cô gái chậm rãi vang lên: "Đào cái hố, chôn đi."

"Hả?" Mọi người kinh ngạc: "Nhưng mà lâu chủ, hắn còn chưa chết mà?"

"Không phải sắp chết rồi sao?" Sơ Tranh nói như đương nhiên: "Chúng ta đây là làm việc tốt, phòng ngừa hắn phơi thây nơi hoang dã."

Mọi người: "..."

Có vẻ hợp lý.

Lâu chủ nói gì cũng đúng!

Rất nhanh liền có người đi ra phía sau xe ngựa mang xẻng qua... Hả? Tại sao bọn họ lại mang theo thứ đồ này?!

Tiếng xẻng xúc xuống bùn đất đặc biệt chói tại.

Rất nhanh đã đào xong hố, A Mộc và một người khác tiến lên, nâng nam nhân lên vứt vào trong hố.

"Chúng ta đều muốn tốt cho ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, có cái huyệt cũng tốt hơn so với việc bị động vật ăn, ngươi cũng đừng đến tìm bọn ta nhé."

Nam nhân được bọn họ nâng lên, đột nhiên ho khan một tiếng.

A Mộc bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu hô về phía Sơ Tranh: "Lâu chủ, hắn tỉnh rồi."

Nam nhân: "..."

Nếu không tỉnh sẽ bị chôn mất.

Ai ngờ kia đầu truyền đến mệnh lệnh lạnh lẽo của cô gái: "Ném xuống."

"Vâng."

A Mộc và đồng bạn buông tay.

Nam nhân trực tiếp ngã vào trong hố, trát lên một thân bùn đất.

Nam nhân gian nan lật người, trước mắt có ánh sáng lay động, trong ánh mắt mơ hồ, cô gái kia chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống mình.

"Không giả chết nữa?"

Nam nhân: "..."

Mẹ nó ai biết ngươi tàn nhẫn như vậy, trực tiếp chôn luôn.

"Làm sao ngươi biết ta giả vờ?"

Sơ Tranh: "Bây giờ đã biết."

"..."

Nam nhân nghẹn một chút, cho nên... Vừa rồi cô thật sự dự định làm việc tốt chôn mình đi?

"Người ở đâu?"

Nam nhân vuốt mặt, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại tìm hắn?"

Sơ Tranh chỉ huy A Mộc: "Chôn."

A Mộc lập tức lấp đất vào bên trong.

Mưa và bùn đất hỗn vào nhau, cảm giác kia thật sự muốn mạng.

Mắt thấy đã chôn mất nửa người, nam nhân cắn răng: "Ta dẫn ngươi đi!"

"Ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết ở đâu."

"Ta nói cho ngươi cũng không tìm thấy." Nam nhân thở phì phò: "Hoặc là ngươi dẫn ta theo, hoặc là trực tiếp chôn ta đi."

Mắt Sơ Tranh hơi híp lại, hai người vô thanh vô thức đối mặt một hồi, Sơ Tranh phất tay cho người túm hắn ta lên.

-

Đường núi có mưa rơi xuống ẩm ướt không dễ đi, còn có bụi cây dây leo chắn ngang, đoàn người đi sâu vào trong núi rừng.

Nam nhân được người cõng trên lưng, hắn ta nhìn qua bóng người phía trước, một hồi lâu sau hỏi người cõng mình: "Các ngươi là ai?"

Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở nơi này...

"Phong Mãn Lâu..."

Người kia còn chưa nói xong, đã bị A Mộc cắt ngang.

"Phong Mãn Lâu?" Giọng điệu nam nhân sửng sốt: "Các ngươi là người của Phong Mãn Lâu? Khụ khụ khụ..."

Đại khái là nói chuyện quá nhanh, nam nhân dồn dập ho khan.

Không ai trả lời câu hỏi của hắn ta.

Vừa rồi hắn ta nghe thấy bọn họ gọi cô là lâu chủ... Lâu chủ hiện tại của Phong Mãn Lâu hình như là... Phong Sơ Tranh.

Con gái của Phong Hàn Nguyên.

Phong Mãn Lâu... Phong Mãn Lâu...

Không biết nam nhân đang suy nghĩ cái gì, không lên tiếng nữa.

Dựa theo chỉ thị của hắn ta, bọn họ đã đi lên đỉnh núi Vô Cố, tiếp tục đi về phía trước chính là vách núi.

Sơ Tranh: "..."

Đùa ta đấy à!

"Phía dưới..." Nam nhân chỉ vào vách núi đen: "Có một cái sơn động, Mãn Nguyệt thiếu gia đang ở bên trong."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm nam nhân.

"Lời ta nói chính là thật sự." Nam nhân biết Sơ Tranh đang hoài nghi hắn ta.

"Các người chờ ở trên này." Giọng nói lạnh như băng của Sơ Tranh rơi xuống bên tai nam nhân: "Nếu hắn muốn chạy, trực tiếp giết chết."

Nam nhân: "..."

Đám người Phong Mãn Lâu còn chưa kịp đáp, Sơ Tranh đã nhảy xuống vách núi đen, biến mất trước mặt bọn họ.

Một đám lâu chúng lộ vẻ lo lắng.

"Lâu chủ không có việc gì đâu nhỉ?"

"Khinh công của lâu chủ hình như chỉ bình thường..."

"Đừng tưởng tượng lung tung, vừa rồi lâu chủ có thể một mình đối phó với đám người kia, chắc chắn rất lợi hại."

"Đúng đúng đúng!!"

"Ơ, không phải nói đi tìm Khê Nam công tử sao? Tại sao bây giờ lại muốn tìm Mãn Nguyệt rồi?"

"Mãn Nguyệt là ai vậy?" Có người hỏi ra một vấn đề trí mạng.

Nam nhân: "..."

*

Chán watt quá mọi người ơi, tui chỉ đăng truyện thôi mà khó quá vậy nè T.T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.