Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1745: Thương nhân thời không (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bành Văn Siêu yên lặng nhìn Sơ Tranh uống bằng ống hút của Tịch Kính, còn gật đầu, biểu thị tán đồng với lời Tịch Kính nói.

Quan hệ của hai người này...

Được rồi.

Chuyện này cũng không liên quan tới ông ta.

Một ông chú như Bành Văn Siêu lúc này bưng trà sữa hút sùn sụt, nhìn người trong sân chơi, đột nhiên có chút cảm khái.

Những năm này ông ta bận bịu làm việc, bao lâu không dành thời gian cho vợ con rồi?

Nếu lần này có thể vượt qua được, ông ta nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho họ hơn.

-

Chơi đến đằng sau, Tịch Kính muốn đi chơi nhà ma, Bành Văn Siêu cũng không sợ cái này, hấp tấp đi mua vé.

Nhưng mà hưng phấn của Tịch Kính chỉ duy trì một khắc khi tiến vào nhà ma, tiếp theo đó là sợ đến mức toàn bộ hành trình đều ôm Sơ Tranh.

"Sợ mà vì sao còn muốn đến?"

"Tôi không biết lại đáng sợ như vậy..." Tịch Kính tủi thân ôm Sơ Tranh: "Tôi muốn đi ra ngoài."

"Nơi này không thể quay về lối cũ được." Sơ Tranh nói: "Cậu nhắm mắt lại, tôi dẫn cậu đi."

"Được." Tịch Kính ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hoàn toàn tín nhiệm để Sơ Tranh dẫn hắn đi.

Nhắm mắt lại không nhìn thấy những thứ kia nữa, mặc dù vẫn còn âm thanh, nhưng Tịch Kính cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy.

Đợi đến khi ra ngoài, Tịch Kính mệt lả người, trực tiếp treo trên người Sơ Tranh.

Người lui tới xung quanh không ít người nhìn, dù sao dáng dấp Tịch Kính cũng quá chói mắt.

Người đẹp như vậy, ai mà không muốn nhìn thêm vài lần chứ.

Sơ Tranh dẫn hắn đi đến góc khuất, tránh khỏi ánh mắt đám người: "Lần sau còn chơi nữa không?"

Tịch Kính lắc đầu, một lát sau lại gật đầu: "Cùng cô thì vẫn muốn chơi."

"..." Mi cuồng tự ngược à!

Tịch Kính ôm cổ cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bởi vì cô sẽ bảo vệ tôi, tôi không sợ."

Sơ Tranh siết chặt tay, trịnh trọng hứa hẹn: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Khi rời khỏi sân chơi, trợ lý của Bành Văn Siêu gọi điện thoại tới hỏi ông ta đang ở đâu, đồ vật ông ta cần đã chuẩn bị xong.

Sơ Tranh trực tiếp bảo người kia đưa đến sân chơi.

Ba người chờ ở bên ngoài sân chơi.

Tịch Kính nhìn qua tiệm kem cách đó không xa, trong mắt có chút chờ mong.

"Muốn ăn?"

Tịch Kính hơi kinh ngạc, lắc đầu.

"Muốn ăn thì ăn, không cần khắc chế." Dù sao cậu cũng gầy như vậy, cần bồi bổ thêm! Sơ Tranh cho hắn tiền: "Tự đi mua."

Tịch Kính nhấp môi dưới: "Vậy cô có ăn không?"

"Không ăn."

"Vậy tôi cũng không ăn..."

Sơ Tranh trực tiếp dắt hắn đi qua mua cho hắn, nhưng thời tiết bây giờ cũng không thích hợp để ăn kem, cho nên Sơ Tranh chỉ mua cho hắn một cái nhỏ thôi.

"A!"

Phía cổng sân chơi đột nhiên phát ra một loạt tiếng kêu sợ hãi.

Sơ Tranh nhìn sang bên kia, lúc này có không ít người đang chuẩn bị rời khỏi sân chơi, đều đang đi tới cổng, người người nhốn nháo, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong.

Ở chính giữa đám người, một chiếc xe đụng vào cây cột bên cạnh.

Mà Bành Văn Siêu ngồi sập xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn chiếc xe kia.

Chiếc xe kia rõ ràng là muốn đụng vào ông ta, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đụng vào cây cột bên cạnh.

Bành Văn Siêu lấy lại tinh thần, nhìn vào trong đám người.

Sơ Tranh nắm tay thiếu niên kia, đứng ở trong đám người, mắt lạnh nhìn ông ta.

Bộ dạng như vậy, giống như đã sớm dự liệu được từ trước.

Sơ Tranh không ngốc như vậy, ném một mình Bành Văn Siêu ở đây làm bia ngắm.

-

Đối diện sân chơi, Ngụy Dập đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn người bên kia, thần sắc âm trầm.

Như thế mà cũng có thể thất thủ...

Thời gian của hắn ta cũng không nhiều.

Ngụy Dập cũng có đãi ngộ giống như Sơ Tranh, thời gian sống sót vĩnh viễn đang đếm ngược.

Cô gái kia làm vướng bận... Nhưng mấy lần mình đều không thể xử lý được cô.

Ngụy Dập đột nhiên trông thấy thiếu niên đứng chung một chỗ với Sơ Tranh, con ngươi hắn ta bỗng nhíu lại, không biết nghĩ đến cái gì, nhếch miệng lên tạo thành một tia cười lạnh, quay người rẽ ngoặt vào bên cạnh, biến mất trong dòng người.

-

Bành Văn Siêu chỉ bị kinh sợ, không có thương tổn gì.

Người tài xế kia cũng không sao, chỉ là trán bị rách da mà thôi.

Bởi vậy hỗn loạn được giải quyết rất nhanh, sau khi mọi người tản đi hết, trợ lý của Bành Văn Siêu cũng tới, mang theo thứ Sơ Tranh cần.

"Sơ Tranh tiểu thư, thứ cô cần đều ở đây."

Sơ Tranh mở mấy cái rương ra nhìn một chút, bên trong đều là thực vật, phía trên có một vài ký hiệu, nhìn qua giống như lấy từ trong phòng thí nghiệm ra.

Loại vật này ở thời đại này chỉ cần phí một chút tiền, nhưng ở một số thời đại, những vật này chính là bảo vật vô giá.

Bành Văn Siêu khẩn trương hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, có phải bây giờ tôi không sao rồi không?"

"Trên lý thuyết thì là thế."

"???" Trên lý thuyết là có ý gì? "Vậy thực tế thì sao?"

Sơ Tranh: "Không biết."

Ai biết con chó điên Ngụy Dập kia sẽ làm ra những chuyện gì nữa, dù sao bây giờ hắn ta cũng đã dự định giết người.

"Sơ Tranh tiểu thư, cô hãy giúp tôi với."

"Tôi không giúp được, ai bảo ban đầu ông không chọn tôi." Đây chính là kết cục khi không nghe lời đại lão nói!

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Bây giờ tôi chỉ có thể giúp ông cứu sống công ty, còn chuyện khác, thì phải xem vận khí của chính ông."

Bành Văn Siêu: "..."

Lúc ấy ông ta làm sao biết sẽ là như vậy chứ!

-

Mấy ngày kế tiếp Bành Văn Siêu cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nữa, công ty đang từng bước chuyển biến tốt đẹp, họ Ngụy kia cũng không xuất hiện nữa, giống như hết thảy mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Nhưng Bành Văn Siêu không dám thả lỏng, thuê hết vệ sĩ này đến vệ sĩ khác, sợ Ngụy Dập đột nhiên giết trở lại.

Bành Văn Siêu nơm nớp lo sợ mấy tháng, mhưng không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Tận đến một ngày nào đó ông ta phát hiện tấm thẻ trong ví tiền của mình đã biến mất.

Bành Văn Siêu muốn đi tìm Sơ Tranh, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện mình không nhớ nổi cô gái kia ở chỗ nào.

Thời gian càng lâu, thì càng không nhớ ra được chi tiết mấu chốt.

Ví như cô gái kia có hình dạng ra sao, tên là gì...

Cuối cùng Bành Văn Siêu chỉ nhớ được có chuyện như vậy, nhưng cái khác lại không nhớ nổi.

-

Sơ Tranh lấy được từ chỗ Bành Văn Siêu thời gian tầm nửa năm, quả nhiên cái hệ thống nát kia của nguyên chủ phán định rất tùy hứng.

Có thời gian nửa năm tiêu xài, đáy lòng Sơ Tranh cũng có thêm nhiều lực lượng hơn.

Bây giờ mục tiêu quan trọng nhất chính là: Nuôi thẻ người tốt!

Sơ Tranh đã đổi gần hết đồ đạc trong nhà, mặc dù nhét vào không ít đồ, nhưng không gian cũng không lộ vẻ chật chội, ngược lại càng thêm ngay ngắn trật tự.

Trên mặt đất cũng trải một tầng thảm.

Tịch Kính đột nhiên bừng tỉnh trực tiếp lăn xuống đất, đã nhiều lần đập đầu mình sưng thành một cục.

"Tôi nhận lương rồi."

Tịch Kính đẩy cửa ra đi vào, lao thẳng vào người Sơ Tranh.

Đồ vật trong tay Sơ Tranh xém chút bị hắn đụng rơi, cô ổn định thứ đồ chơi kia, đặt sang bên cạnh, ôm người vào trong lòng: "Nhận được tiền lương mà thôi, có gì mà vui vẻ đến thế?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhận được nhiều tiền lương như vậy." Tịch Kính ngại ngùng nói một tiếng: "Buổi tối tôi mời cô ăn cơm có được không?"

Sơ Tranh cảm giác vóc dáng của Tịch Kính cao hơn không ít, trước đó ôm rõ ràng còn chưa cao như vậy...

"Cậu không để dành à?"

"Ừm, nhưng tôi muốn mời cô ăn đồ ngon."

Bởi vì Tịch Kính ở đó, số lượng buôn bán tăng cao, cho nên tiền hoa hồng của Tịch Kính cũng cao, ông chủ còn phát tiền thưởng cho hắn, cộng lại tiền lương xác thực không ít.

Ngày hôm nay phát tiền lương, ông chủ còn cố ý cho hắn nghỉ.

Hắn muốn mời cơm, Sơ Tranh cũng không từ chối, bảo hắn đi thay quần áo trước.

Tịch Kính hí ha hí hửng đi.

So sánh với lúc trước, rõ ràng Tịch Kính bây giờ sáng sủa hơn rất nhiều, nói chuyện với cô cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Tịch Kính rất nhanh thay xong quần áo đi ra, ngoan ngoãn chờ Sơ Tranh đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.