Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1732: Thương nhân thời không (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bảy giờ rưỡi tối.

Sơ Tranh ngồi ở cửa ra vào, cầm tấm danh thiếp kia chờ Phàn Lam tới.

Người từng cầm danh thiếp, sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, cho nên Phàn Lam nhất định sẽ tới.

Bảy giờ năm mươi, bóng dáng của Phàn Lam xuất hiện trên hành lang.

Cô ta thay một bộ đồ thể thao, ăn mặc phi thường khiêm tốn, còn đeo một cái khẩu trang, ánh mắt đảo qua bốn phía, cảnh giác lại ghét bỏ.

Trông thấy Sơ Tranh ngồi ở cửa ra vào, Phàn Lam lập tức bước nhanh tới.

Phàn Lam cũng cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại tin tưởng cô, chạy đến đây tìm cô.

Nơi này vừa bẩn vừa loạn, cô ta tới cũng phải lo lắng đề phòng.

"Cô muốn giúp tôi thế nào?" Phàn Lam cũng không nói nhảm.

Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, căn dặn thiếu niên bên trong: "Tôi đi ra ngoài một chút, cậu đóng kỹ cửa lại."

Lúc này Phàn Lam mới chú ý tới bên trong có người.

Thiếu niên mảnh mai đứng lên từ trên ghế, lộ ra mặt mày xinh đẹp đến không tưởng nổi.

Phàn Lam từng được chứng kiến không người ít, nhưng ngũ quan đẹp như thiếu niên này, cô ta chưa từng thấy qua...

Chỉ là hơi gầy, có vẻ như dinh dưỡng không đầy đủ.

Thiếu niên khẩn trương nắm lấy vạt áo, nhỏ giọng hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Sẽ về nhanh thôi."

"... Ồ."

Thiếu niên chạy tới, chờ Sơ Tranh rời khỏi cổng, hắn lấy ghế vào, dựa theo lời Sơ Tranh nói khóa chặt cửa.

-

Sơ Tranh dẫn Phàn Lam đến chỗ tối cuối hành lang, Phàn Lam rất không thoải mái với hoàn cảnh gần đó, lúc này đen sì một mảnh, cô ta càng thêm nôn nóng.

Sơ Tranh lấy tấm danh thiếp kia ra, bảo Phàn Lam cầm một phần danh thiếp.

"Trong lòng nghĩ đến chuyện cô muốn làm."

"A?" Bây giờ đầy trong đầu Phàn Lam đều là nơi này tối quá, có thể xảy ra vấn đề gì không, người này sẽ không lừa gạt mình muốn mưu tài sát hại tính mệnh gì đó chứ, vân vân.

Sơ Tranh nhịn một chút, nói: "Nghĩ cô muốn vãn hồi trái tim chồng cô."

"Ồ..."

"Thành tín chút."

"..."

Sao giống y như bán hàng đa cấp thế này.

Dưới đáy lòng Phàn Lam mặc niệm mấy lần, tia sáng xung quanh đột nhiên biến đổi, bóng tối rút đi, ánh mắt có ánh sáng trắng tràn ngập, Phàn Lam bị đâm đến mức không mở mắt ra được.

Chờ tia sáng kia nhu hòa xuống, Phàn Lam thử mở mắt ra.

Lúc này cô ta đâu còn đứng ở cuối hành lang kia nữa.

Xung quanh sạch sẽ sáng tỏ, mặt đất có cảm giác như kim loại, bên cạnh có một vài giá kim loại đứng thẳng.

Trên kệ trưng bày mấy hình lục giác hơi mờ, những hình lục giác này trống rỗng bay ở giữa mỗi ô vuông, có cái bên trong có thứ gì đó, có cái không có.

Toàn bộ không gian có cảm giác khoa huyễn mãnh liệt.

Đây...

Phàn Lam trừng lớn mắt, trên mặt viết đầy mấy chữ không thể tin.

Sao từ chỗ kia mà đột nhiên tới đây được?

Nguyên chủ rất quen thuộc với nơi này, đây là không gian thuộc về thương nhân thời không, tất cả giao dịch đều hoàn thành ở nơi này.

Mà những người khác muốn vào, thì phải thông qua tấm danh thiếp kia.

Tấm danh thiếp này cũng tương đương với một tờ giấy thông hành.

Sơ Tranh còn có thể cảm giác được nơi này tồn tại, nhưng cô không có môi giới nên không vào được, cũng chỉ có thể thông qua danh thiếp.

Sơ Tranh nhanh chóng quét qua xung quanh một vòng.

Bên trái có một cánh cửa mở ra, có người đi từ bên trong ra.

"Hoan nghênh..."

Người kia giọng điệu cứng rắn nói ra hai chữ, bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt Ngụy Dập rơi trên người Sơ Tranh, con ngươi thít chặt một trận, tại sao cô lại ở đây? Cô lại còn sống!

Trong đầu Ngụy Dập hiện lên hai suy nghĩ như thế.

Sơ Tranh thì đơn giản hơn nhiều, Ngụy Dập xuất hiện, cô trực tiếp động thủ.

Ngụy Dập phản ứng cũng nhanh, trên tay xoay chuyển, một thanh vũ khí xuất hiện trên tay hắn ta, nhắm vào Sơ Tranh chính là mấy phát đạn.

"A!"

Phàn Lam kinh hô một tiếng, hoa dung thất sắc ôm đầu trốn đến đằng sau giá đỡ.

Xảy ra chuyện gì?!

Bên tai là tiếng đạn bắn vào kim loại, Phàn Lam hoàn toàn không dám nhìn ra phía ngoài, trốn đằng sau giá đỡ run lẩy bẩy.

-

Môi giới ở trong tay Ngụy Dập, nơi này liền chịu khống chế của hắn ta, Sơ Tranh ở đây kỳ thật rất ăn thiệt thòi.

"Không nghĩ tới cô còn dám đưa tới cửa." Ngụy Dập cười lạnh: "Cũng không cần tôi tốn sức đi tìm cô, bây giờ dừng lại, tôi sẽ cho cô chết dễ dàng hơn một chút."

Lần trước vốn đã có thể giết chết cô, đáng tiếc...

Nhưng hắn ta còn chưa đi tìm cô, bây giờ cô đã tự tìm tới cửa, cũng bớt cho hắn ta nhiều phiền phức.

Đáp lại Ngụy Dập chính là nắm đấm của Sơ Tranh.

Thân thể Ngụy Dập nghiêng sang, chuyển tới đằng sau giá đỡ, từ khe hở nhắm vào Sơ Tranh, đạn lướt gấp mà qua, nhưng lại không bắn trúng Sơ Tranh.

Thân hình Sơ Tranh biến mất quỷ dị ở trước mắt Ngụy Dập.

Không gian này bây giờ thuộc về Ngụy Dập, hắn ta có thể cảm giác được Sơ Tranh, nhưng không nhìn thấy cô.

Ngụy Dập lập tức lui về phía sau, chỗ vừa rồi đứng, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, trong tay không biết lấy đâu ra một con dao phay, dao chém xuống giá kim loại, tia lửa văng khắp nơi.

Lưỡi dao phay bỗng nhiên chuyển hướng, hướng về phía phần bụng Ngụy Dập quét qua.

Tốc độ kia vừa nhanh vừa độc, Ngụy Dập tin tưởng chỉ cần mình chậm một bước, thì sẽ bị rạch bụng.

Ngụy Dập lui lại, giữ một khoảng cách với Sơ Tranh.

Đạn không ngừng bắn xuyên qua phía bên kia, nhưng đáng tiếc không có một viên đạn nào đánh trúng cô.

Nhìn từ tình huống giao thủ lúc trước, công phu quyền cước của cô, bây giờ làm sao... Giống như biến thành người khác vậy.

Ngay khi trong đầu Ngụy Dập lóe lên ý nghĩ này, ánh sáng lạnh của lưỡi dao chợt lóe lên trong đáy mắt Ngụy Dập.

Trong lòng hắn ta đập mạnh hai lần, phía sau lưng dâng lên một trận hàn ý.

Cơ hồ là đồng thời, có tiếng gió phất qua bên tai.

Ngụy Dập vội vàng xoay người, cảnh giác nhìn ra đằng sau.

Đằng sau trống rỗng, chỉ có từng dãy giá đỡ băng lãnh, cũng không trông thấy bất luận kẻ nào.

Cô ở đâu?

Vì sao đột nhiên không cảm giác được sự tồn tại của cô...

Ở nơi Ngụy Dập không chú ý tới, ngân mang dán trên mặt đất chợt lóe lên, quấn lên mắt cá chân Ngụy Dập, theo ống quần, cấp tốc leo lên trên.

Một sợi ý lạnh thấm qua cổ tay, tiếp đó ngón tay bỗng đau xót.

Cơn đau kia tới đột ngột, Ngụy Dập theo bản năng buông tay ra, vũ khí trong tay rơi xuống, hắn ta kịp phản ứng, lập tức giơ tay đón.

Nhưng mà vũ khí giống như mọc mắt, tránh khỏi tay hắn ta, sát qua mặt đất trượt ra một khoảng cách, bị một cánh tay chặn đứng.

Ngụy Dập nhìn theo cánh tay kia qua, người hắn ta muốn giết chết, đang mặt không cảm xúc nhìn hắn ta, chậm chạp giơ vũ khí lên nhắm vào mi tâm hắn ta.

Ngụy Dập ôm cổ tay, cơ thể hơi ngửa ra sau.

Đoàng ——

Đạn bắn trúng bên chân Ngụy Dập, động tác của hắn ta bỗng dưng cứng đờ.

-

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu xuống: "Giao đồ ra đây."

Ngụy Dập: "..."

Đáy lòng Ngụy Dập thầm hận, sao mình lại không cẩn thận như thế, bị cô chui vào chỗ trống.

Hắn ta nên làm gì...

Đạn kia cũng không phải đạn bình thường, người bình thường bị bắn trúng sẽ không có tác dụng gì, tựa như một luồng không khí xuyên qua thân thể mà thôi.

Nhưng hắn ta và Sơ Tranh bây giờ cũng không tính là người bình thường...

Ngụy Dập ổn định tâm tình, lấy từ trên người ra một sợi dây xích, trên dây xích có một mặt dây chuyền, tương tự như đồ án đằng sau danh thiếp, là một cái đồng hồ.

Ngụy Dập giơ dây xích lên không trung, dây chuyền mặt đồng hồ lắc lư trái phải.

"Ném qua đây." Sơ Tranh cũng không có ý định đi qua.

Nhìn là biết con chó điên này không có ý tốt, còn muốn gạt ta, cho rằng ta ngu chắc!

Khóe miệng Ngụy Dập hơi co giật: "Cô muốn thì tự tới mà lấy."

Đoàng ——

Thân thể Ngụy Dập đột nhiên khụy xuống, quỳ một chân xuống đất, một chân khác "xì xì" bốc khói, một cỗ mùi thịt khét lan tràn trong không khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.