Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1596: Anti-fan vô địch (27)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhậm Kỳ vẫn chờ tin tức của Hồ Mai bên kia, người cô ta đều đã giúp bà ta tìm xong, bà ta chỉ cần đến là được rồi.

Đến lúc đó chuyện này sẽ chắc như đinh đóng cột.

Nhậm Kỳ không để tâm chuyện An Tịch thế nào, thứ cô ta muốn chỉ là một kết quả, An Tịch không biết tốt xấu, cô ta liền cho hắn một chút giáo huấn.

Nhậm Kỳ bên này nghĩ hay lắm, nhưng đáng tiếc đến giữa trưa Hồ Mai vẫn không thấy đâu.

Nhậm Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho Hồ Mai, nhưng luôn không ai nghe máy.

Đáy lòng Nhậm Kỳ ẩn ẩn có chút bất an, đêm qua đã nói xong xuôi, sao bây giờ lại đột nhiên không tìm thấy người?

Còn có chuyện hot search nữa, cô ta đập nhiều tiền như vậy vào, mà kết quả đến một chút tiếng vang không có.

Buổi chiều vẫn không liên lạc được với Hồ Mai, sắc mặt Nhậm Kỳ khó coi.

"Nhậm tiểu thư, cô mau lên mạng xem đi."

Nhậm Kỳ nhận được cú điện thoại này, lập tức lên mạng xem.

Có một tài khoản đột nhiên tung một cái video làm sáng tỏ, người kia Nhậm Kỳ rất quen thuộc, chính là Hồ Mai mà cô ta tìm khắp nơi cũng không thấy.

Trong video Hồ Mai nói, những lời kia đều do bà ta bịa đặt, mục đích đúng là nói xấu An Tịch.

Gần đây sách của An Tịch sắp xuất bản, ông chủ cũ bất mãn vì chuyện An Tịch ký kết với nhà xuất bản khác, cho nên sắp xếp cho bà ta gây ra một màn như thế.

Trong video Hồ Mai còn cho ra tài khoản lúc ban đầu phát Weibo kia để chứng minh.

Chuyện sách mới của An Tịch đổi nhà xuất bản, cũng chỉ có số ít fan hâm mộ phát hiện ra.

Nhưng đây không phải chuyện bọn họ quan tâm, cho nên trước đó cũng không gây nên phản ứng quá lớn.

[ Nhà xuất bản này cũng quá khốn nạn rồi? ]

[ Đại đại thật đáng thương! Chống lại nhà xuất bản này, về sau sẽ không mua sách của nhà xuất bản này nữa! ]

[ Đậu má! Tôi cho rằng giới này là một giới hòa bình, không nghĩ tới còn có loại thao tác này? ]

[ Vu oan mẹ người khác là tiểu tam, còn nói người khác là con riêng, loại này cũng quá ác độc rồi!! ]

[ Nhà xuất bản Hương Duyệt sao mà rác rưởi đến thế chứ? ]

[ Đại đại cố lên, chúng em vĩnh viễn ủng hộ anh! ]

Trên bình luận đại đa số đều mắng nhà xuất bản Hương Duyệt, nhà xuất bản Hương Duyệt bên kia đại khái không nghĩ tới sẽ có một màn như thế, tạm thời không có đáp lại gì.

Rất nhanh lại có một ít người tuôn ra, nhà xuất bản Hương Duyệt sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để ký hợp đồng với một số tác giả đại thần.

Nhậm Kỳ tức giận đến hô hấp cũng khó khăn, cô ta tắt những tin kia đi, lần nữa gọi điện thoại cho Hồ Mai.

Lần này ngược lại Hồ Mai nhận điện thoại.

"Nhậm tiểu thư." Hồ Mai bên kia hơi ồn ào, âm thanh trong điện thoại trực tiếp truyền chỗ Nhậm Kỳ bên này.

Nhậm Kỳ không khỏi đề cao âm lượng: "Bà bị làm sao thế? Tại sao bà lại quay cái video kia!"

Gặp phải Hồ Mai hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Mà những chuyện Hồ Mai nói, Nhậm Kỳ cảm thấy có thể lợi dụng, cho nên mới có lui tới với Hồ Mai.

Cô ta cũng không nghĩ tới hoàn cảnh gia đình An Tịch là như vậy...

"Nhậm tiểu thư..." Hồ Mai ấp a ấp úng, một hồi lâu cũng không nói rõ.

Nhậm Kỳ càng không kiên nhẫn hơn: "Hắn không phải con trai của người phụ nữ cướp chồng bà sao, bây giờ bà còn giúp hắn nói chuyện, bà hào phóng đến thế cơ à?"

Hồ Mai: "..."

Trong lòng Hồ Mai cũng rất đắng!

Nếu bà ta có thể tự làm chủ thì có thể làm ra chuyện này được sao?

Bà ta bị ép đến không còn cách nào nữa.

Hồ Mai hàm hồ nói hai câu, trực tiếp cúp điện thoại của Nhậm Kỳ.

Nhậm Kỳ không thể tin rằng Hồ Mai dám cúp điện thoại của mình.

Đợi cô ta gọi tới lần nữa, bên kia nhắc nhở đã tắt máy.

Nhậm Kỳ: "..."

-

Sơ Tranh mang theo đồ vật trở lại nhà An Tịch, Sơ Tranh thả đồ vật xuống qua đi mở cửa.

Màn cửa trong phòng kéo lại, cũng không bật đèn, hơi tối.

An Tịch ngồi ở bên giường, trong tay cầm tờ giấy Sơ Tranh để lại, thần sắc đờ đẫn nhìn mặt đất.

"An Tịch?"

Sơ Tranh kêu một tiếng hắn cũng không có phản ứng.

Sơ Tranh đi vào, nhặt dép lê cách xa hắn mấy mét lên, xách qua đặt ở bên chân hắn, ngồi xổm xuống đi vào cho hắn.

Ánh mắt đờ đẫn của An Tịch xoay chuyển nửa vòng, rơi vào người Sơ Tranh: "Tại sao lại nhốt anh lại?"

Sơ Tranh tránh đi vấn đề này: "Có đói bụng không?"

"Tại sao lại nhốt anh lại?" An Tịch cố chấp hỏi.

Sơ Tranh hơi trầm mặc, đứng dậy: "Em sợ anh nghĩ quẩn."

An Tịch: "Em đã hỏi qua ý nguyện của anh chưa?"

Hắn tỉnh lại phát hiện mình bị giam trong phòng, không có thiết bị liên lạc, cũng không có bất kỳ vật gì bén nhọn, giống như hắn bị giam lỏng ở đây vậy.

Nhưng đây là nhà của hắn.

Sao cô có thể...

"Không có." Sơ Tranh ngừng một chút: "Anh tức giận?"

Cho dù là ai ngủ một giấc dậy đột nhiên phát hiện mình đang bị nhốt, đều sẽ tức giận mà!

An Tịch: "Nếu anh nhốt em lại, em không tức giận sao?"

Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Anh không nhốt được em."

An Tịch: "..."

An Tịch quay đầu ra, không nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh trầm mặc đứng vài giây, sau đó xoay người ra ngoài, xách đồ vật vào, theo thứ tự bày xuống trước mặt An Tịch.

Điện thoại di động và máy tính của hắn, cũng lấy vào trả lại hắn.

An Tịch vẫn khó chịu nhìn qua một bên khác, trên mặt viết rõ ba chữ "anh giận rồi".

Sơ Tranh giơ tay mò xuống đầu hắn: "Ăn xong rồi tức giận có được không?"

"Anh không đói bụng."

Ngón tay Sơ Tranh men theo thái dương trượt đến cằm, đầu ngón tay nắm lấy cằm hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu.

"Em làm..."

Con ngươi An Tịch hơi trừng lớn, gương mặt gần trong gang tấc, khiến cho An Tịch quên cả giãy dụa.

"Ăn không?" Sơ Tranh hôn hắn một hồi, buông hắn ra hỏi.

"Không... Ưm..."

"Ăn không?"

"Anh ăn!"

Sắc mặt An Tịch không tốt lắm, trầm mặc cầm đũa ăn cơm.

Sơ Tranh kéo màn cửa ra, tia sáng bên ngoài xuyên vào, An Tịch không quá thích ứng, dùng tay ngăn cản ánh sáng, mắt bị chói, rất không thoải mái.

"An Tịch, anh muốn làm người của em không?"

"Khụ khụ khụ..."

An Tịch bị câu nói này làm sặc, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng trong ánh sáng.

"Em nói cái gì?"

"Anh muốn làm người của em không?"

Dường như An Tịch không hiểu được ý tứ của những lời này: "Có ý gì?"

Sơ Tranh đổi cách nói: "Làm bạn trai em."

An Tịch cúi đầu xuống: "Anh không muốn."

"..."

Ta, ta bị từ chối rồi?!

Thẻ người tốt dựa vào cái gì mà từ chối ta!

Ta đối với mi không tốt sao?

Nhốt lại đi.

Sơ Tranh bị từ chối cũng không hỏi lại.

Dù sao hắn từ chối hay không từ chối, thì đối với cô mà nói, cũng không có gì khác nhau.

Người này cho dù thế nào cũng là của cô!

Của một mình cô!

Trong phòng lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

An Tịch trầm mặc ăn xong, hắn tự thu thập sạch sẽ, cầm ra khỏi phòng vứt đi.

Sau khi trở về, An Tịch mở điện thoại của mình ra, đăng nhập vào Weibo xem tin tức mới nhất, tin tức đầu tiên chính là cái video kia của Hồ Mai.

Đáy lòng An Tịch hơi hồi hộp một chút, hơn nửa ngày cũng không ấn mở.

Lúc này Hồ Mai xuất hiện, bà ta sẽ nói cái gì?

Chứng minh mình thật sự là con riêng do tiểu tam sinh?

Cuối cùng An Tịch vẫn ấn vào.

Điện thoại mở âm, giọng nói của Hồ Mai truyền ra trong phòng.

Vốn cho rằng sẽ nghe thấy những lời không tốt lắm, nhưng An Tịch càng nghe càng kỳ quái, lời Hồ Mai nói... Sao lại có chút gì đó là lạ nhỉ?

Hồ Mai hận mẹ hắn, cũng hận hắn, sao lại nói ra những lời này được?

Bây giờ An Tịch cũng hoài nghi, đây rốt cuộc có phải là Hồ Mai hay không.

Trên mạng bây giờ cũng đồng tình với hắn, tiểu tam, con riêng, những chuyện này cũng không ai đăng lại nữa, trên mạng càng không tìm thấy tung tích.

Giống như hắn thật sự bị vu oan...

Trong đầu An Tịch bỗng nhiên hiện lên một câu.

—— Giao cho em giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.