Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1460: Tổng tài phá sản (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đó chính là đứa con riêng kia phải không?"

"Đúng thế đấy..."

"Ôn tổng thật đúng là thích đứa con riêng này, không dẫn vị kia mà trực tiếp dẫn cô ta tới. "

"Vị kia không phải Liễu tổng dẫn đến sao?"

"Người ta là tiểu thư đường đường chính chính, so với con riêng chắc chắn là không giống rồi."

Tầm mắt của mọi người dao động qua lại trên người Sơ Tranh và An Tuệ.

Đối diện với mấy người này dò xét, Sơ Tranh chỉ làm như không nhìn thấy, thần sắc lãnh đạm đứng ở bên người Liễu Hàm San.

Lại nhìn An Tuệ, lập tức lộ ra vẻ không phóng khoáng.

Từ khi Liễu Hàm San ly hôn, người trong vòng đều nghĩ mãi mà không rõ, Ôn Hoằng Nghị nghĩ thế nào vậy.

Liễu Hàm San người này dung mạo xinh đẹp, có năng lực, có quyết đoán, năm đó nếu không phải Ôn Hoằng Nghị lấy Liễu Hàm San, thì Ôn gia chỉ sợ đã sớm mất.

"Đàn ông ấy mà, ai mà không thích loại người biết quan tâm săn sóc chứ, Liễu Hàm San vẫn quá cường thế."

"Tôi thấy cũng chưa chắc, đàn ông chỉ thích ăn vụng mà thôi."

"Tôi nghe nói mẹ của đứa con riêng kia là mối tình đầu của Ôn Hoằng Nghị..."

Nghe vậy, đám người thổn thức một trận.

Mắt thấy Liễu Hàm San dẫn Sơ Tranh tới, những người này lập tức đổi chủ đề.

Liễu Hàm San sao có thể không nghe thấy những lời này, Sơ Tranh thấy bà nghiêm mặt, không biết là không thèm để ý, hay là giả vờ như không thèm để ý.

-

Hội đấu giá bắt đầu, quả nhiên Vương bát đản không kìm nén được nữa.

Những vật phẩm đấu giá này cũng không phải những thứ chơi chơi như đồ trang sức túi xách các kiểu, đều là đồ hiếm hàng thật giá thật.

Nhưng giá trị không cao lắm, chỉ nằm ở tầm mấy trăm ngàn hoặc mấy triệu.

"Tranh Tranh, thích gì thì cứ mua." Liễu Hàm San nói với Sơ Tranh.

"..."

Con sợ lát nữa sẽ hù đến mẹ đấy.

Sơ Tranh nhìn xuống đồ vật muốn đấu giá ngày hôm nay, Vương Giả không phải muốn cô xài bao nhiêu tiền, mà bắt cô mua ít nhất năm món...

Sơ Tranh quyết định chọn loại nhìn chẳng ra sao cả mà mua.

Như thế thì có thể bớt giơ bảng đi hai lần.

Quả nhiên lần thứ nhất giơ bảng, chỉ có hai người, Sơ Tranh giơ hai lần là lấy được.

Liễu Hàm San hỏi cô: "Tranh Tranh, con thích cái này à?"

Sơ Tranh vẻ mặt thành thật: "Không thích."

Liễu Hàm San: "Không thích mà con còn mua?"

Sơ Tranh trầm mặc một chút, rất nhanh tìm được lý do rất đúng lý hợp tình: "Không phải làm từ thiện sao?"

Liễu Hàm San: "..."

Không cách nào phản bác.

Lần thứ hai Sơ Tranh giơ bảng, Sơ Tranh phát hiện An Tuệ cũng theo.

Bây giờ thứ đang đấu giá chính là... một chiếc bình hoa nhìn qua khá cũ nát, nghe nói là đời nhà Thanh.

Bởi vì nhìn quả thực chẳng ra sao cả, nên người giơ bảng cũng không nhiều.

An Tuệ thích cái này?

Hiển nhiên không phải An Tuệ thích, cô ta chỉ muốn tranh với Sơ Tranh một chuyến thôi.

Liễu Hàm San liếc nhìn người bên kia, dùng tay chọc Sơ Tranh: "Bảo Nhi, đừng sợ, mua!"

Sơ Tranh: "..."

-

Sơ Tranh và An Tuệ đấu đá như thế, người phía dưới đã bắt đầu khe khẽ bàn luận.

"Lần này hay rồi... Thiên Kim chính cung cùng con riêng, đúng là vở kịch hay."

"Mọi người nói xem ai sẽ nhận thua trước?"

"Ôn tổng ủng hộ vị kia, khó mà nói."

An Tuệ có tiền hay không, quyết định bởi Ôn Hoằng Nghị.

Mà Sơ Tranh thì không giống, cô vẫn luôn mua nãy giờ, cha mẹ đều ở đây, Liễu Hàm San không trả tiền, Ôn Hoằng Nghị còn có thể không trả?

Nhiều người như vậy, Ôn Hoằng Nghị không gánh nổi mặt mũi này.

Cho nên nhìn thế nào cũng thấy Sơ Tranh có được nhiều lực lượng hơn.

"Giá tiền này cũng quá cao rồi..."

Chỉ một cái bình hoa như vậy, giá quy định cũng mới hơn hai trăm ngàn, bây giờ đã sắp đến hàng triệu.

"Làm từ thiện làm từ thiện."

An Tuệ làm sao có thể so được với Sơ Tranh so, cô có một Vương Giả làm hậu thuẫn.

Dưới sự mong chờ của mọi người, An Tuệ không tiếp tục...

Cô ta cách mấy người, nhìn về phía Sơ Tranh bên này, trong mắt đẹp che kín vẻ âm u.

-

Sau đó có lẽ là An Tuệ cố ý, Sơ Tranh giơ bảng, cô ta sẽ lập tức giơ theo.

Sơ Tranh không hề tức giận, cũng vô cùng cảm ơn cô ta.

Mỗi con chó điên đều hiểu chuyện như thế, thì nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành nhanh hơn.

An Tuệ vốn chính là muốn chọc tức Sơ Tranh, nhưng đến cuối cùng Sơ Tranh hào khí mua hết toàn bộ đơn, không thèm quan tâm chút tiền này.

An Tuệ bị tức giận đến không nhẹ.

Liễu Hàm San cứ cho cô tiêu pha như thế?

Tiền Liễu Hàm San kiếm được, không phải cũng là trong công ty của cha sao?

Hội đấu giá kết thúc, khi ra ngoài, mấy người vừa vặn đụng vào nhau.

An Tuệ vẻ mặt nhu thuận đứng bên cạnh Ôn Hoằng Nghị, ôm lấy cánh tay ông ta, làm một đứa con gái tốt.

"Liễu Hàm San, bà cứ dung túng cho nó như thế à?"

Ôn Hoằng Nghị gây chuyện với Liễu Hàm San trước.

Liễu Hàm San vừa muốn nói chuyện, thì nghe thấy con gái bên cạnh không nhanh không chậm nói: "Sự nghiệp từ thiện, người người đều có trách nhiệm."

Đây là chuyện mà người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội phải làm.

Thêm gạch thêm ngói cho công cuộc từ thiện.

Mỗi ngày đều đang làm người tốt đó!

Ôn Hoằng Nghị: "..."

Đó là từ thiện sao?

Đó hoàn toàn chính là đang đốt tiền.

Cho dù tiền kia không phải của ông ta, Ôn Hoằng Nghị cũng cảm thấy Sơ Tranh tiêu tiền như thế thì hơi quá đáng.

Liễu Hàm San không cảm thấy có gì: "Có nghe thấy không, con gái có lòng này, người làm mẹ như tôi đương nhiên phải ủng hộ. Lại nói, không tiêu tiền của ông, Ôn tổng gấp gáp như vậy làm gì."

Ôn Hoằng Nghị: "..."

Ôn Hoằng Nghị chỉ vào Sơ Tranh và Liễu Hàm San, hồi lâu cũng không nói ra được chữ nào.

Liễu Hàm San mỉm cười, cùng Sơ Tranh rời đi.

-

Đấu giá kết thúc còn chưa thể rời đi, Sơ Tranh đi thanh toán trước.

Chờ Liễu Hàm San nói chuyện với người khác xong, đi qua hỏi, mới biết được Sơ Tranh đã thanh toán.

Liễu Hàm San kỳ quái hỏi Sơ Tranh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Còn dư."

Sơ Tranh dùng vài câu đã đuổi được Liễu Hàm San đi.

Liễu Hàm San xưa nay cho tiền không keo kiệt, tiền trong thẻ nguyên chủ cũng không ít.

Liễu Hàm San cũng không nghi ngờ, chỉ bảo cô không có tiền thì gọi điện thoại cho bà.

Chờ khi rời đi, Liễu Hàm San muốn đưa Sơ Tranh về.

Sơ Tranh biểu thị mình có thể tự về, nếu còn đi cùng phu nhân Liễu Hàm San, thì tiền trong thẻ của cô nói không chừng lại từ từ tăng lên.

"Tranh Tranh, con thật sự có thể chứ?"

Liễu Hàm San rất hoài nghi.

"Con có thể." Con gái không có gì là không thể!

Liễu Hàm San cũng không phải kiểu người chuyện gì cũng muốn quản, thấy Sơ Tranh xác định, cũng không kiên trì: "Vậy con về đến nơi thì gọi điện thoại cho mẹ nhé."

Sơ Tranh làm dấu tay OK.

Sau khi Liễu Hàm San rời đi, Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi xe.

Cô đi đến bên cạnh chờ xe.

Bên này không có người nào, Sơ Tranh đứng dưới cột mốc đường, dưới cây bên cạnh có một người đàn ông đứng đấy, Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, ánh mắt dời đi chỗ khác, lại chậm chạp quay lại.

Người đàn ông này...

Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, bộp bộp đánh chữ.

Giao diện rất nhanh nhảy sang trang khác, phía trên xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục giày da.

Sơ Tranh cầm điện thoại di động, so sánh với người bên cạnh một chút...

Đây là cùng một người à?

Hơn nữa người này...

Sơ Tranh cũng không nói rõ được loại cảm giác này.

Chỉ là cảm thấy cảm giác hắn đem đến cho mình có chút quen thuộc, rất giống... Thẻ người tốt.

Sơ Tranh thu di động lại, Vương bát đản không có động tĩnh, cô cũng không chắc chắn lắm, vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến trước đi.

Có lẽ chỉ là ảo giác của cô thì sao?

Lầm thẻ người tốt chẳng phải sẽ rất lúng túng sao.

Ngay lúc Sơ Tranh cất điện thoại đi, người đàn ông kia động, đi qua phương hướng trước đó cô đi ra.

Sơ Tranh giống như vô ý chuyển hướng, nhìn sang bên kia...

Người đang đi về phía bên này, lại là An Tuệ??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.