Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1343: Vấn tiên hoàng tuyền (4)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ánh mắt Tinh Kiều có chút kỳ dị, âm thanh này rõ ràng không giống với cái của cậu... Có tâm tình của mình, có suy nghĩ của mình.

Tinh Kiều rất nhanh đè xuống những nghi hoặc dưới đáy lòng.

"Người kia..." Cậu chỉ vào cô gái đang nằm dưới đất.

Sơ Tranh giơ tay, trước mắt Tinh Kiều hiện lên một sợi ngân quang, sau đó cô gái kia trống rỗng bay đi, bay ra phía ngoài công viên, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Cơ hồ là đồng thời, dưới mặt đất công viên có thứ gì đó phá đất mà lên.

Tinh Kiều trông thấy vô số C276 chui từ dưới đất ra ngoài.

Nhánh cây của bọn chúng biến dài trở nên giống cây mây, quấn chặt lấy cây cối xung quanh.

Cây cối lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, công viên mới vừa rồi còn xanh um tươi tốt, lúc này một mảnh khô héo, ngay cả cỏ trên mặt đất cũng khô lại.

Không có lá cây che chắn, tầm mắt càng thêm mở rộng.

Tinh Kiều đã nhìn thấy phiến màu xanh lục trên bản đồ, đó là một đám người.

Đây chính là vật quản cục mà âm thanh kia nói... Nhưng người của vật quản cục, sao lại liên quan đến những thứ này?

Trên cái đầu nhỏ của Tinh Kiều tràn đầy sương mù.

"Người của vật quản cục lần này thật nhanh nha chủ nhân, có phải bọn họ đổi trang bị rồi không?" Người máy leo từ trong túi Sơ Tranh ra, nắm lấy quần áo Sơ Tranh, từ từ leo lên bả vai cô ngồi xuống.

Lúc này Tinh Kiều mới phát hiện tiếng nói chuyện chính là của người máy nhìn qua phi thường đáng yêu này.

Nó cũng chỉ lớn chừng bàn tay... Vật liệu rất kì lạ, giống một loại pha lê nào đó.

Nhưng làm gì có người máy làm bằng pha lê?

Người máy tiếp tục hỏi: "Chủ nhân, chừng nào thì ngài thay cho người ta một thân thể cao lớn uy mãnh vậy?"

Người máy làm động tác đánh quyền.

Bởi vì quá nhỏ, cho nên động tác này đến một chút khí thế cũng không có, ngược lại càng giống như đang diễn kịch mua vui.

"Ngài đổi cho ta một cái, ta có thể giúp ngài đánh nhau đó!"

Sơ Tranh lạnh buốt nói: "Chờ lúc ngươi không nói chuyện."

Người máy hoảng sợ: "Vậy chẳng phải ta đã lạnh rồi sao? Sao ngài lại nhẫn tâm cỡ đó hả."

"Ngày đầu tiên biết ta?"

"Oa... Ngài ngược đãi người máy!!"

Người máy hu hu nghẹn ngào khóc lóc kể lể.

Tinh Kiều: "..."

Loại thời điểm này, mà hai người còn có tâm tình nói chuyện phiếm?

Phía dưới đám người của "vật quản cục" kia, đã đánh nhau với C276 rồi.

Tinh Kiều trông thấy rất nhiều trang bị kỳ quái.

Sơ Tranh cũng không có ý tứ đi giúp đỡ, đứng ở chỗ cao, nhìn bọn họ đánh.

Tinh Kiều rất lý trí không nói gì, chỉ là bị Sơ Tranh xách có chút khó chịu.

-

Nhiều sinh vật không biết như vậy, người phía dưới xử lý hơi chậm, hơn nữa có mấy người bị thương, bị ép lui ra khỏi chiến trường.

Sơ Tranh nhìn bản đồ, con có giá trị cao nhất còn chưa xuất hiện...

Ầm ầm ——

Mặt đất không có dấu hiệu báo trước nào rung lên.

Cây cối khô héo trên mặt đất, đồng thời lặn xuống phía dưới đất.

Cây mây to bằng cánh tay chui từ trong khe hở ra ngoài, lấy tư thế hoành tảo thiên quân, rất nhanh chiếm cứ thế trận trên chiến trường.

Sơ Tranh rơi xuống đất, đặt người máy ở trên đầu Tinh Kiều: "Trông coi nó."

"Chủ nhân..." Người máy vươn tay Nhĩ Khang: "Người ta không muốn trông coi đứa bé!"

Sơ Tranh không thèm để ý đến nó, mấy bước lướt đi.

Một người bị cây mây quét bay, đụng về phía Sơ Tranh bên này.

Sơ Tranh vỗ một chưởng lên bả vai hắn, người kia thay đổi phương hướng, ngã xuống bùn đất bên cạnh.

Sơ Tranh đột nhiên gia nhập chiến trường, người của vật quản cục cũng không biết từ đâu xuất hiện một người như vậy, nhưng nhìn có vẻ cô đứng bên phe bọn họ, cho nên cũng không có thời gian xoắn xuýt, phối hợp với Sơ Tranh đối phó với con sinh vật không biết này.

"Nó không ra, làm sao bây giờ?"

"Cẩn thận cây mây của nó, có tính ăn mòn."

"Đừng đi qua —— "

Một tiếng kêu to vang lên.

Đáng tiếc đã muộn, người kia một cước đạp hụt, thân thể đột nhiên rơi xuống khe hở, nửa người kẹt lại trên khe hở.

Hắn túm lấy mặt đất, không để mình tiếp tục rơi xuống.

"Cứu hắn!"

Sơ Tranh cách người kia gần nhất, nhưng Sơ Tranh thờ ơ, ngược lại lao về phương hướng ngược lại.

"A —— "

Cây mây quấn lên người kia, kéo hắn xuống dưới đất.

Trước sau chỉ có thời gian hai giây, người kia liền biến mất ở trong khe hở.

Tràng diện yên tĩnh trong nháy mắt.

Khi đáy lòng những người này phát lạnh, Sơ Tranh rơi vào biên giới, cô tránh khỏi những cây mây quét tới, bàn tay đặt trên mặt đất ẩm ướt.

"Đi!"

Ngân tuyến từ trên cổ tay cô rơi xuống, tiến vào trong đất bùn.

-

Ầm ầm ——

Mặt đất lay động một trận, sinh vật hình cây to lớn phóng lên tận trời, trên người nó đeo ngọn lửa màu bạc.

Bốn phía có ngân mang hình trăng khuyết lượn vòng, đang không ngừng đụng vào người nó.

Mỗi một cái đụng, trên thân sinh vật không biết liền thêm ra một ngọn lửa màu bạc.

Nó rút cây mây dưới bùn đất ra, điên cuồng vặn vẹo quật.

Mặt đất vỡ ra từng khe hở, toàn bộ mặt đất đều đang chấn động.

Người trên mặt đất tránh né cây mây của nó, nhưng vẫn có người không cẩn thận bị quất trúng, bay ngang ra ngoài.

Sơ Tranh giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên, chậm chạp nắm tay lại.

Sinh vật không biết phát ra một tiếng gầm nhẹ, ầm ầm ngã xuống đất.

Toàn bộ không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tinh tế lại liên tục.

Linh Phách từ trong thân thể sinh vật không biết đã chết đi tràn ra, tản mát trong không khí, trôi nổi ở hư không như đom đóm đủ mọi màu sắc.

Sơ Tranh lấy bình sứ ra, dùng ngân tuyến bao lấy Linh Phách của con sinh vật không biết ngã xuống cuối cùng, cất vào trong bình sứ.

"Cô là ai?"

Trở lại bình thường, có người cảnh giác nhìn Sơ Tranh.

Vừa rồi cô thấy chết không cứu...

Còn có thể một mình đối phó với sinh vật không biết.

Cô là ai?

Trong cục bọn họ tuyệt đối không có một người như thế.

"Tô Đề Nguyệt không đến?" Sơ Tranh đóng nắp bình, hỏi rất tùy ý.

"Cô biết Tô tiên sinh?" Người hỏi kia nhíu mày, ánh mắt đảo qua người cô.

Trên người thiếu nữ mặc áo choàng màu trắng kỳ quái, đứng trong Linh Phách chập trùng lên xuống, ánh sáng tôn lên làm gương mặt cô phá lệ thanh tuyệt xinh đẹp.

Tư thái cô tùy ý, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân đều mang theo vẻ thanh nhã tự phụ, làm người ta nhìn mà phát khiếp.

Sơ Tranh lắc lắc bình sứ trong tay, chậm rãi nói: "Xem như thế đi."

Người bên kia lập tức nói với người bên cạnh: "Nhanh thông báo với Tô tiên sinh."

"Vừa rồi đã thông báo, Tô tiên sinh đang chạy tới."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

"Tô tiên sinh."

"Tô tiên sinh..."

Sắc mặt Tô Đề Nguyệt ngưng trọng mang theo mấy người, vội vàng mà tới.

Nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở đối diện, ánh mắt Tô Đề Nguyệt hơi tối sầm lại.

Mà những người còn lại bị Tô Đề Nguyệt hấp dẫn lực chú ý, vừa quay đầu, phát hiện thiếu nữ mới vừa rồi còn ăn mặc như sắp lên sân khấu, lúc này đã đổi một bộ quần áo.

Áo thun đơn giản, và một chiếc quần cộc rộng thùng thình.

"???"

Cô đổi quần áo lúc nào!!

Không phải, phong cách này của cô cũng kém đi nhiều lắm đó!!

"Tô tiên sinh, chuyện là thế này..."

Tô Đề Nguyệt nghe xong chuyện đã xảy ra, tiến lên hai bước, ôn hòa hữu lễ chào hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư."

"Tại sao các anh lại tới chỗ này?" Sơ Tranh nhét bình sứ về trong túi.

"Kiểm trắc được nơi đây có dao động kỳ quái, phái người tới xem một chút." Tô Đề Nguyệt dùng ngón tay đẩy gọng kính: "Không nghĩ tới gặp phải Sơ Tranh tiểu thư."

"Chỉ là trùng hợp?"

Tô Đề Nguyệt gật đầu, y ra hiệu người phía sau thu dọn hiện trường trước.

Sơ Tranh không nói chuyện, đang suy nghĩ xem mình có nên thừa cơ cướp mấy cái Linh Phách không.

Nhưng Tô Đề Nguyệt đang nhìn cô, Sơ Tranh không tiện thao tác lắm, đành phải hai tay đút túi, trấn định đứng đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.