Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1330: Thiên kim thật giả (36)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cơm nước xong xuôi, Thư Tuyển đưa Sơ Tranh về trường học.

Sơ Tranh vừa nhảy lên tường, liền nghe thấy một tiếng quát lớn.

"Bạn học Nhan Sơ Tranh!" Chủ nhiệm giáo dục đứng dưới tường trong trường học, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi có nên dựng một cái thang ở chỗ này cho em không!"

"Cảm ơn chủ nhiệm." Sơ Tranh rất là thong dong trấn định tiếp lời.

"Xuống đây cho tôi!" Lần này để cho tôi bắt được em leo tường vào thời gian lên lớp!!

"..."

-

Sơ Tranh ở văn phòng của chủ nhiệm giáo dục phí thời gian một tiết học mới được thả đi.

Lề mề xong hai tiết cuối cùng, Sơ Tranh xách túi sách, quy củ đi từ cổng trường ra.

Vì sao à?

Vừa tan học chủ nhiệm giáo dục đã chạy tới cửa phòng học lớp cô đứng chờ.

Cô có thể làm sao!

Cô cũng rất tuyệt vọng!

Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thật sự rất đáng thương.

"Tiểu Sơ, sao tớ lại có cảm giác chủ nhiệm giáo dục đang đi theo chúng ta nhỉ?"

"Chính là đi theo chúng ta đấy."

"A?" Hạ San run lẩy bẩy: "Vì sao chứ?"

"..."

Vì không cho ta leo tường.

Sơ Tranh và Hạ San vừa đi ra khỏi cổng trường không bao xa, một người đàn ông đột nhiên chặn trước mặt bọn họ.

Vóc người của người đàn ông không có gì đặc sắc, nhưng Sơ Tranh nhớ kỹ hắn ta.

Một trong số những người nằm vùng giám thị thẻ người tốt.

"Nhan tiểu thư, có thể nói chuyện được không?"

Sơ Tranh vốn muốn từ chối, nhưng ngẫm lại sự dị thường của thẻ người tốt, lại gật đầu: "Được. Cậu đi trước đi."

Hạ San nhìn người đàn ông, lại nhìn Sơ Tranh.

"Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì."

Hạ San cẩn thận từng bước rời đi.

Người đàn ông dẫn Sơ Tranh lên một chiếc xe.

"Chào Nhan tiểu thư, tôi là Điền Chí, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi."

Lên xe, người đàn ông cho Sơ Tranh xem giấy chứng nhận, cho thấy hắn ta không phải người xấu.

Sơ Tranh lật ra nhìn một chút.

Không nghĩ tới người này là người của phía chính phủ...

Vậy bọn họ giám thị thẻ người tốt làm gì?

Không phải là thẻ người tốt phạm tội gì chứ?

Còn có thể cứu giúp không?

Dùng tiền không thành vấn đề, chỉ sợ không hao phí tiền, dù sao đây cũng là người nằm trong danh sách của chính phủ.

Sơ Tranh có chút hoảng.

Cô ấn lấy cổ tay mình, cố gắng kéo căng mặt: "Anh tìm tôi có chuyện gì."

Điền Chí ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi cũng không quanh co nữa, hình như Nhan tiểu thư rất thân thiết với Thư Tuyển?"

"Tạm được."

"..."

Thế mà gọi là tạm được sao?

Bọn họ đã theo dõi Thư Tuyển lâu như vậy, cũng không thấy hắn thân thiết với ai như thế.

Sơ Tranh là người đầu tiên.

Bọn họ tra xét tư liệu của cô, thân thế có chút trầm bổng nhấp nhô, nhưng xem xét con người này, trừ xinh đẹp một chút, thì cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Điền Chí không nói quá nhiều, thử thăm dò thái độ của cô.

Sơ Tranh cũng đáp rất hàm hồ.

Điền Chí muốn nghe ra chút gì từ trong lời nói của cô, cũng không dễ dàng.

"Nhan tiểu thư, chúng tôi muốn cô giúp đỡ." Điền Chí thở dài, đành trực tiếp nói thẳng: "Không biết cô có đồng ý không."

"Giúp cái gì?"

Điền Chí mở miệng trấn an: "Nhan tiểu thư, chỉ là chuyện nhỏ, cô không cần khẩn trương."

Sơ Tranh buông lỏng dựa vào thành ghế: "Anh nhìn tôi có chỗ nào giống đang khẩn trương?"

Điền Chí: "..."

Từ khi lên xe đến bây giờ, hình như cô xác thực không hề có chút khẩn trương.

Hoặc là nói, biểu cảm của cô chưa từng thay đổi.

"Thư Tuyển là một nhân vật nguy hiểm, đương nhiên có một số chuyện tôi không tiện tiết lộ với cô..." Điền Chí nói: "Bởi vì cô thân thiết với Thư Tuyển, nên chúng tôi muốn Nhan tiểu thư giúp chúng tôi chút chuyện."

Chuyện Điền Chí muốn Sơ Tranh làm đúng là việc nhỏ.

Nếu như là người bình thường, cho dù làm xong, thì có lẽ cũng không biết chuyện cô làm có ích lợi gì.

Nhưng Sơ Tranh vừa thay Thư Tuyển bán đồ xong.

Lúc này Điền Chí thăm dò, cô rất dễ dàng có thể liên tưởng đến thứ những người này hướng tới chính là vật Thư Tuyển bán.

Có lẽ phía chính phủ muốn phá hủy cái ám võng này, chắc hẳn bọn họ không có chứng cứ gì có thể chứng minh đồ vật đang nằm trong tay Thư Tuyển, chỉ là suy đoán.

Cho nên chỉ có thể giám thị, không thể triển khai hành động.

"Tôi từ chối."

Sơ Tranh rất không nể mặt.

Cô đương nhiên là đứng về phía thẻ người tốt!

"Dựa theo lời anh nói, Thư Tuyển nguy hiểm như vậy, tôi làm thế không phải là muốn chết sao? Tôi không muốn."

Sơ Tranh ném ra câu nói này, đẩy cửa xe ra nghênh ngang rời đi.

Còn muốn xúi giục ta đối phó với thẻ người tốt?

Điên rồi à!

Ta không đối phó các ngươi đã là không tệ rồi!

Sơ Tranh không đi ra bao xa đã nhìn thấy Thư Tuyển.

Hắn an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, cúi đầu dùng mũi chân điểm lên mặt đất.

Sơ Tranh nhìn xung quanh, cực nhanh đi qua, kéo hắn đi sang bên cạnh.

"A?"

Thư Tuyển nhíu mày nhìn cô.

"Sao anh lại tới đây?"

"Xem ra là bạn nhỏ không muốn nhìn thấy anh." Thư Tuyển lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Vậy sáng mai anh không tới nữa."

Sơ Tranh đè hắn lên bức tường phía sau, đỡ lấy bả vai hắn hôn qua.

Thư Tuyển bị động tác của Sơ Tranh làm cho sững sờ.

Tận đến khi Sơ Tranh ngang ngược xâm nhập, hắn mới lấy lại tinh thần.

Bên trong góc nhỏ hẹp, thân ảnh hai người giao chồng lên nhau, mang theo lưu luyến kiều diễm mập mờ, chậm rãi lưu chuyển trong góc nhỏ này.

-

Thư Tuyển và Sơ Tranh đi từ trong góc nhỏ ra, học sinh trong trường đã về gần hết, trên đường bên ngoài chỉ còn lẻ tẻ mấy người.

Sơ Tranh nhìn về nơi trước đó Điền Chí dừng xe một chút, không ở đó.

Có lẽ chỉ là đến tìm cô, không biết Thư Tuyển sẽ đến đón cô.

Thư Tuyển nắm tay Sơ Tranh, cánh môi đỏ nhẹ nhàng nhếch: "Em đang nhìn gì thế?"

"Người giám thị anh tìm em." Sơ Tranh thu tầm mắt lại, hờ hững nói.

"Ồ? Em biết bọn họ là ai rồi?"

"Ừ."

"Vậy bây giờ em còn muốn dính dáng với người như anh không?"

"Lời em từng nói, không muốn nói thêm lần thứ hai."

Trong đầu Thư Tuyển bỗng dưng hiện lên câu nói kia của Sơ Tranh —— từ ngày anh nhìn thấy tôi, thì đã chú định anh và tôi sẽ dây dưa không rõ.

Thư Tuyển im lặng một lúc: "Hắn muốn em làm gì??"

Điền Chí bảo Sơ Tranh lắp đặt thứ gì đó vào trong máy vi tính của Thư Tuyển, dùng làm gì thì không nói, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Thư Tuyển nghe xong có chút tò mò: "Em không giúp?"

"Giúp một mình anh đã đủ cho em bận rộn, em không có nhiều thời gian như vậy."

Giọng nói của Thư Tuyển rất thấp: "Vậy mà em còn giúp anh."

Sơ Tranh không vui: "Bằng không thì sao? Mặc kệ anh sao?"

Vương bát đản không khóc tang với ta mỗi ngày mới là lạ!

"Em thật sự không sợ chọc phải phiền phức?"

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Có phiền phức nào có thể phiền hơn anh?"

"..."

Cuối cùng Thư Tuyển từ bỏ thảo luận vấn đề này với Sơ Tranh, dù sao vị này chính là đại lão có thể bắt hết những người kia lại.

Hai người ra ngoài ăn cơm, sau đó trở về.

Mấy ngày kế tiếp người giám thị Thư Tuyển vẫn ở đó như cũ, nhưng Sơ Tranh cũng không tránh bọn họ, cùng ra cùng vào với Thư Tuyển.

Điền Chí không cam tâm đi tìm cô hai lần, Sơ Tranh nói đã nói cho Thư Tuyển biết, để bọn họ hết hi vọng.

Điền Chí bị nghẹn đến sắc mặt tái xanh, về sau cũng thật sự không tiếp tục tìm Sơ Tranh nữa.

Sơ Tranh cả ngày nhìn chằm chằm Thư Tuyển, hơn nửa tháng trôi qua, hắn cũng không có dị thường gì.

Ngược lại có một ngày Sơ Tranh tan học trở về, nhìn thấy Bùi thiếu.

Anh ta đứng ở phía dưới nhà ngang, đang quan sát tòa nhà này.

"Nhan tiểu thư." Bùi thiếu nhìn thấy cô, cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mỉm cười chào hỏi Sơ Tranh: "Tại sao cô lại ở đây?"

"Tôi ở chỗ này." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.

"..."

Ở chỗ này?

Thật lòng sao?

Có thể hợp tác với cha anh ta, giá trị bản thân sẽ không thấp, ở chỗ này...

Dường như Bùi thiếu nghĩ đến chuyện gì đó, có lẽ đại lão sống khiêm tốn thôi.

Sơ Tranh: "Anh ở đây làm gì?"

"Cha tôi nói muốn khai phá chỗ này, tôi tới khảo sát một chút." Bùi thiếu bất động thanh sắc nói.

Sơ Tranh ngờ vực: "Một mình anh khảo sát?"

Bùi thiếu: "Tôi tới trước, người phía sau sẽ đến ngay."

"A."

Sơ Tranh không rõ ý vị phát ra một âm tiết đơn, cô hờ hững vượt qua anh ta, xách túi sách lên lầu.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.