Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1327: Thiên kim thật giả (33)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lúc đầu Thư Tuyển không hiểu lắm, vì sao phải vẽ vời thêm chuyện.

Tận đến khi hắn đứng ở bên ngoài, nhìn những người bị trói chặt kia, mới hậu tri hậu giác, cô không muốn để cho những người này trông thấy hình dáng của hắn thế nào.

... Bại lộ dung mạo ở trước mặt những người này, bị bọn họ điều tra ra là chuyện sớm hay muộn.

Cánh tay xuôi bên người Thư Tuyển, chậm chạp nắm chặt.

Sơ Tranh đi ra rất nhanh, bảo hắn vào ra giá.

So với vừa rồi phẫn nộ gào thét, lúc này ông lớn đã bình tĩnh trở lại, thậm chí lộ ra chút kích động.

Trước đó không lâu ám võng giao dịch lớn nhất thế giới ngầm đóng lại, đám người kinh doanh ám võng giao dịch, dường như đang tìm người khắp thế giới.

Những tin tức này tất nhiên ông ta đã từng nghe nói...

Không thể điều tra ra được người xây dựng ám võng, hơn mười năm trước, rơi vào trong tay đám người trên cánh tay có hình xăm Hỏa Kỳ Lân kia.

Dựa vào ám võng, đám người kia rất nhanh trở nên lớn làm mạnh, đưa thân vào top 10 của thế lực ngầm.

Rất nhiều người từng đánh chủ ý tới ám võng, nhưng đáng tiếc chưa từng có ai thành công.

Bây giờ có người giao thứ này đến tay ông ta.

Có mua hay không?

Đó còn cần phải nói sao!

Đương nhiên là mua!

Một vụ làm ăn thành giao, ám võng có thể trực tiếp lấy được, không cần mình mạo hiểm mà có thể có được doanh thu to lớn, đây là thuần lợi nhuận.

Hơn nữa ám võng không chỉ kiếm tiền, mà còn có các loại danh sách khách hàng, giao dịch ghi chép, mạng lưới giao thiệp, mạng lưới quan hệ, vân vân... Nếu như rơi vào trong tay cảnh sát, hậu quả khó mà lường được.

-

Có Sơ Tranh ở đây, quá trình giao dịch thuận lợi đến kỳ lạ.

Thư Tuyển rõ ràng không phải vì tiền, hắn chỉ vì muốn đưa thứ kia cho người khác.

Chờ tiễn hết nhóm ông lớn này đi, Sơ Tranh mới hỏi Thư Tuyển: "Tại sao anh phải làm vậy?"

Nếu không phải vì tiền, tại sao phải tốn công tốn sức bán đi?

Đây không phải ăn no rửng mỡ sao?!

Thẻ người tốt không có bệnh gì đó chứ?

Thư Tuyển cầm lấy thánh giá trước ngực hắn, không rõ ý vị câu khóe miệng, giọng điệu yếu ớt: "Ai có thể bảo đảm, đó là chuyện tốt chứ?"

Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi không muốn làm gì cả." Thư Tuyển buông thánh giá ra: "Ngược lại là cô đấy, cô đưa nhiều người tới đây như vậy, xác định sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"

Giọng điệu Sơ Tranh bình thản tùy ý nhưng lại ẩn chứa chắc chắn tự tin: "Bọn họ không dám làm gì tôi."

Cô nói chính là "không dám", mà không phải là "sẽ không" hay "không thể", những người kia sợ cô.

Thư Tuyển trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Cô che mắt bọn họ, là vì không muốn để cho bọn họ trông thấy tôi đúng không?"

"Anh là của tôi, chỉ có tôi có thể nhìn." Thẻ người tốt sao có thể để cho người khác nhớ thương chứ! Đương nhiên chỉ có một mình ta có thể nhớ thương!

Trong lòng Thư Tuyển hơi nhảy lên một cái.

Hắn chậm chạp đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, trong con ngươi không có một gợn sóng kia, có bóng dáng của hắn, trong nháy mắt ấy tâm tư Thư Tuyển lại như nổi trống.

Âm thanh kia giống như vang lên ngay bên tai hắn.

Yết hầu Thư Tuyển hơi khô khốc: "... Cô muốn bảo vệ tôi?"

Sơ Tranh rất tự nhiên nói: "Đây là chuyện tôi phải làm, không cần cảm ơn."

Bảo vệ thẻ người tốt, người người... Duy mình ta có trách nhiệm.

Thư Tuyển: "..."

-

Trở lại nhà ngang đã là sau nửa đêm, Sơ Tranh và Thư Tuyển một trước một sau lên lầu.

Không dùng đèn pin chiếu sáng, cũng không nói gì, Thư Tuyển đi phía sau, Sơ Tranh cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.

Đi đến tầng của Sơ Tranh, Thư Tuyển gọi Sơ Tranh lại.

Hắn lấy dây chuyền thánh giá trên cổ xuống đeo lên cho cô: "Tặng cô."

Sơ Tranh bất thình lình phun một câu: "Tín vật đính ước?"

"..." Thư Tuyển trầm mặc vài giây: "Có phải cô thích tôi không?"

Sơ Tranh rất tự nhiên hỏi lại: "Bằng không thì sao?"

Thư Tuyển khẽ gảy tóc cô, để thánh giá rũ xuống trước người cô, ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng chậm chạp lại mang theo vài phần ý cười: "Bạn nhỏ, học tập cho giỏi, đừng cả ngày nghĩ những thứ này."

Sơ Tranh thốt ra: "Anh không phải thứ gì."

Cho nên nghĩ về anh cũng không có bệnh!

"..."

Luôn cảm thấy cô ấy đang mắng tôi!!

Thư Tuyển đặt một nụ hôn lên trán cô: "Nếu như khi em trưởng thành, em còn thích tôi, và tôi vẫn còn, vậy chúng ta sẽ thử xem sao."

Sơ Tranh nghĩ đến ngày sinh của nguyên chủ: "Sáng mai em đến tuổi trưởng thành."

"???" Thư Tuyển nghẹn họng, khô cằn hỏi: "Không phải em học lớp 11 sao?"

Bình thường không phải là tốt nghiệp cấp ba mới trưởng thành sao?

Vì sao em mới lớp 11 mà đã đến tuổi trưởng thành rồi?

Còn trùng hợp như vậy nữa, ngày mai sẽ trưởng thành!!

Có như thế nữa sao?!

Có phải cô đào hố chờ mình nhảy không?!

Sơ Tranh gật đầu: "Ừ, hồi cấp 2 em sinh bệnh một trận, nghỉ học hơn một năm."

Bởi vì điều kiện kinh tế trong nhà Đỗ Hạ không tốt, đi học tương đối trễ, cho nên rất trùng hợp học cùng cấp với cô.

Thư Tuyển: "..."

Sao tôi cứ cảm thấy không tin nhỉ?

Sơ Tranh híp mắt: "Anh không tin?"

"..."

Hoàn toàn không có độ tin cậy được không?

Sơ Tranh mở túi sách ra, lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.

Thư Tuyển nửa tin nửa ngờ nhận lấy, mở màn hình điện thoại ra soi soi.

Thật đúng là...

Sơ Tranh cúi đầu nhìn thời gian, thời gian vừa vặn nhảy đến 0 giờ.

Cô đưa di động cho Thư Tuyển nhìn: "Nhìn, trưởng thành rồi."

Thư Tuyển: "..."

Thư Tuyển đại khái bị chấn đến, nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Có phải việc này phát triển không thích hợp không!

Nhưng lời này là chính hắn nói, cho dù có hố cũng là chính hắn đào.

Chỉ có thể nói... Trùng hợp đến có chút quá mức.

Quá mức làm hắn vô lực phản bác.

Một hồi lâu sau Thư Tuyển mới phun ra mấy chữ: "Sinh nhật vui vẻ..."

"Vừa rồi anh nói..."

"Biết rồi." Thư Tuyển nhét chứng minh thư cho cô, đi lên phía trên lầu, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi truyền đến: "Anh sẽ không nuốt lời."

Nếu như hắn biết có một màn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không nói câu phía trên.

Nhưng mà không có sớm biết.

Không hiểu thấu có thêm một người bạn gái...

Tâm tình Thư Tuyển có chút kỳ diệu.

Hắn ba chân bốn cẳng bước đi, thân ảnh lặng yên không tiếng động biến mất ở trong hành lang tối đen, có chút ý vị chạy trối chết.

Sơ Tranh giơ tay mò xuống thánh giá, chậm rãi về nhà.

-

Hôm sau.

Trường học.

Sơ Tranh vừa vào trường học, liền bị Hạ San giữ chặt.

"Tiểu Sơ, gần đây cậu làm sao vậy, sinh bệnh sao?" Nói rồi Hạ San liền giơ tay kiểm tra trán Sơ Tranh, thấy không có vấn đề gì, lại nói: "Hay là xảy ra chuyện gì?"

Sơ Tranh đẩy tay cô ấy ra: "Tớ không sao."

"Thật sao?"

Ngón tay Sơ Tranh chỉ vào mình: "Cậu nhìn tớ xem có chỗ nào giống có vấn đề."

Hạ San tỉ mỉ quan sát cô một phen: "Không sao là tốt rồi... Không sao là tốt rồi, gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không đáp, điện thoại thì hầu như không gọi được, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì."

Hạ San nói liên miên lải nhải hồi lâu.

Từ cửa trường học nói đến phòng học.

Giống như muốn bù lại toàn bộ lời muốn nói với cô trong khoảng thời gian này vậy.

Sơ Tranh thở ra một hơi, cố nén xúc động che miệng cô ấy lại.

Ta nhịn!

Sơ Tranh bỏ mất không ít chương trình học, Hạ San đều ghi chép lại cho cô.

Hạ San nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, hôm nay thi toán học."

Sơ Tranh "ừ" một tiếng, biểu thị biết rồi.

"Có cần tớ nói lại cho cậu nghe mấy bài gần đây không?"

"Không cần."

Hạ San gãi gãi đầu, nghĩ đến thành tích toán học cũng không có gì đặc biệt của mình, cũng không tiện cưỡng cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.