Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1303: Thiên kim thật giả (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

[ Lầu 14: Đỗ Sơ Tranh kia, hình như là học lớp C2-6, thành tích cũng không tệ lắm. ]

[ Lầu 15: Đây không phải là thật chứ? Có bằng chứng gì không? ]

Học sinh chất vấn không phải số ít.

Chủ lầu rất nhanh liền tung ra một tấm hình chụp học tịch, nhìn góc độ giống như là chụp lén, chính là giáo viên đang sửa lại học tịch cho Đỗ Hạ.

Học tịch đã sửa lại, vậy việc này chắc chắn là sự thật.

[ Lầu 23: Chuyện này cũng quá kinh khủng rồi! ]

[ Lầu 24: Cuối cùng nói còn trộm 20 vạn của người ta... Ở chỗ người ta sống yên vui sung sướng nhiều năm như thế, lại còn trộm tiền của người ta, thế này cũng quá không biết xấu hổ rồi! ]

[ Lầu 25: Dưa này thật lớn! ]

Tình hình kinh tế của Đỗ gia và Nhan gia chênh lệch quá lớn, chủ lầu dường như vì để làm nổi bật chênh lệch của hai nhà, cố ý tung ra nghề nghiệp của cha mẹ hai bên.

Trông thấy mẹ Nhan nhặt ve chai, một đám học sinh ở phía dưới đều lộ ra vẻ khinh bỉ.

Hoàn cảnh gia đình như thế, cũng khó trách Đỗ Hạ là một con côn đồ.

Nếu ngay từ đầu người ta lớn lên ở Đỗ gia, điều kiện tốt như vậy, cuối cùng sao có thể trở thành thế này?

Quan trọng nhất chính là, Nhan Sơ Tranh này, đã đi rồi còn lấy trộm 20 vạn của người ta, đây không phải là bạch nhãn lang sao?

Chỉ với chuyện 20 vạn này, phía dưới tất cả đều là mắng Sơ Tranh.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn quanh phòng học, trong phòng học có không ít bạn học vụng trộm quan sát cô, rõ ràng đều trông thấy topic rồi.

Hạ San cẩn thận nhìn cô: "Tiểu Sơ, chuyện này không phải là thật chứ?"

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, hờ hững hỏi: "Chuyện nào?"

Trong này có hai chuyện, cô và thân phận của Đỗ Hạ, cùng với 20 vạn kia.

"Cậu và Đỗ Hạ..."

Sơ Tranh rất thản nhiên thừa nhận: "Ừ, bây giờ tớ họ Nhan."

"..."

Miệng Hạ San hơi mở rộng, kinh ngạc viết rõ lên mặt.

Tiếng chuông vào học vang lên, Hạ San chần chờ chuyển đến vị trí của mình, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc trộm Sơ Tranh.

Sơ Tranh đối với tin đồn này không có phản ứng gì, mặc cho những học sinh kia truyền đi.

Lấy tốc độ của internet bây giờ, Sơ Tranh rất nhanh liền trở thành "người nổi tiếng" của trường học, đi đâu cũng có người chỉ trỏ.

"Cô ta thật sự trộm 20 vạn của nhà cha mẹ nuôi?"

"20 vạn đó, có thể nói lung tung sao? Chắc là thật rồi, nghe nói Đỗ gia kia trong nhà có công ty, rất có tiền."

"Từ một kẻ có tiền, đột nhiên biến thành con gái của người nhặt ve chai, sự chênh lệch này, cô ta có thể tiếp nhận sao? Làm ra loại chuyện này cũng không kỳ quái lắm."

"Các cậu nói gì đó!"

Hạ San đẩy cửa gian phòng ra, đối đầu với mấy nữ sinh kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ.

"Chuyện này không có chứng cứ, tốt nhất các cậu đừng nói lung tung!"

"Đúng là không có chứng cứ, nhưng cô ta cũng không phản bác mà!" Có nữ sinh không phục mắng lại: "Nếu cô ta thật sự không lấy thì đã sớm giải thích rồi đúng không?"

"Đúng thế."

"Quả nhiên là loại người gì, sinh ra loại con đó, người nhặt ve chai, cũng chỉ có thể sinh ra một đứa con gái móc túi trộm vặt, thực chất bên trong dơ bẩn không đổi được."

Hạ San tức giận đến mức siết chặt nắm đấm: "Các cậu..."

-

Hạ San đánh nhau với người khác, bị chủ nhiệm giáo dục gọi vào văn phòng dạy dỗ nửa ngày.

Hạ San cúi đầu đi từ văn phòng ra, Sơ Tranh dựa vào cửa ra vào, thấy cô ấy ra, đứng thẳng người: "Mấy người đánh cậu là ai?"

"Tiểu Sơ, tớ không sao."

Hốc mắt Hạ San hơi đỏ, tóc và quần áo đều bởi vì đánh nhau mà lộn xộn không chịu nổi.

Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, hỏi lần nữa: "Là ai."

Hạ San đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, không khỏi hơi rụt rè, cô ấy ngập ngừng một tiếng, nói ra mấy cái tên.

Sơ Tranh khẽ gật đầu, giọng điệu lãnh đạm nói: "Lần sau không cần vì chuyện của tớ mà nổi lên xung đột với người khác, tớ có thể tự giải quyết."

"Nhưng mà..."

"Về học đi."

Sơ Tranh sợ chủ nhiệm giáo dục ra trông thấy cô, không dám ở nơi này lâu.

Hạ San đi theo Sơ Tranh trở về phòng học, đi ngang qua phòng học của Đỗ Hạ, cô ta vừa vặn nhìn thấy bọn họ, lập tức khiêu khích giơ ngón giữa với Sơ Tranh.

Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại.

Biểu cảm của Đỗ Hạ càng thêm khiêu khích, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh và trào phúng.

Sơ Tranh: "..." Ả chọc ta trước!!

Rầm ——

Đỗ Hạ đột nhiên ngã ầm xuống đất, học sinh trong toàn bộ phòng học bao gồm cả giáo viên đều quay đầu nhìn về phía cô ta.

"Nhan Hạ em làm cái gì thế!!" Giáo viên trong lúc nhất thời còn chưa thể thích ứng với tên mới của Đỗ Hạ, theo thói quen gọi cô ta là Nhan Hạ. Lúc này giáo viên nổi trận lôi đình: "Em không học, người khác còn phải học, đứng lên cho tôi!"

Đỗ Hạ bị đồ trên bàn đập cho một mặt, còn có đồ uống mua mà chưa uống, toàn bộ tưới trên người cô ta, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy, ném mất mặt mũi lớn như thế, trên mặt Đỗ Hạ nóng bỏng.

Cô ta nhìn ra phía bên ngoài.

Sơ Tranh đút hai tay trong túi, mặt không cảm xúc nhìn cô ta.

Trên mặt cô mặc dù không có biểu cảm, nhưng Đỗ Hạ cảm thấy cô chính là đang chê cười mình, đáng hận...

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng Đỗ Hạ cũng không nghĩ rõ ràng được.

-

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì trở lại phòng học của mình, lên lớp làm bài tập, nhàn nhã đến không giống như người trong cuộc gió lốc.

Có người tới trào phúng, Sơ Tranh tâm tình tốt liền oán về, tâm tình không tốt trực tiếp động thủ, thế là những người này cũng chỉ dám thảo luận ở sau lưng cô.

Topic trên diễn đàn liên quan đến cô post cái này đến cái khác.

Hạ San cũng không dám cho Sơ Tranh xem.

Ngày hôm sau Hạ San trông thấy mấy nữ sinh hôm qua nổi lên xung đột với mình, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.

Xa xa trông thấy cô ấy, quay đầu liền chạy.

Hạ San: "..."

Hạ San lơ ngơ tiến vào phòng học, Sơ Tranh đã đến, một tay khoác lên bên cạnh bàn, một tay khác cầm bút viết chữ, nhìn xa xa, có chút đẹp trai.

Hạ San nhanh như chớp đi qua, nhét cặp vào hộc bàn: "Tiểu Sơ, cậu làm gì bọn họ thế?"

"Cái gì?"

"Chính là mấy người hôm qua đấy, hôm nay bọn họ thấy tớ liền chạy."

"Không biết."

"Cậu không làm gì bọn họ?"

Sơ Tranh mắt nhìn thẳng nhìn sách bài tập, nhất bút nhất hoạ viết nghiêm túc: "Tớ có thể làm gì bọn họ?"

Hạ San bán tín bán nghi, nhìn thần sắc nghiêm túc của Sơ Tranh, lại không giống như đang nói dối.

Chẳng lẽ là chủ nhiệm giáo dục làm gì bọn họ à?

Hạ San gãi gãi đầu, ánh mắt rơi vào trên sách bài tập của Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, vì sao buổi sáng cậu luôn luôn bổ sung bài tập?"

"..."

Bởi vì buổi tối ta không viết xong!

Đại lão mặc xác cô ấy, tiếp tục cùng bài tập phân cao thấp.

-

Lúc nghỉ trưa.

Sơ Tranh cơm nước xong xuôi trở về phòng học, bị Đỗ Hạ mang người chặn đường.

"Nhan Sơ Tranh, mày lấy trộm 20 vạn của cha mẹ tao, có phải là nên trả lại không?"

Đỗ Hạ mở miệng chính là một câu như vậy.

Sơ Tranh: "..."

Không phải!

Ta không để ý đến ngươi, ngươi còn bắt đầu gây sự lung tung rồi?!

Cho dù bây giờ dáng dấp ngươi dễ nhìn, cũng không thể trâu chó như vậy!

Khi ta trâu, còn không biết ngươi đang chơi bùn ở đâu đâu!

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tôi lấy trộm 20 vạn của cha mẹ cô lúc nào?"

Đỗ Hạ hơi hất cằm lên, trong mắt tràn đầy khinh miệt: "A, lúc trước mày lấy ra 20 vạn, chẳng lẽ không phải lấy từ chỗ cha mẹ tao? Nếu không phải lấy từ chỗ bọn họ, vậy mày lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

"Tôi có tiền là chuyện của tôi, không cần báo cáo với cô." Sơ Tranh nói: "Cô cho rằng mình là ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.