Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1299: Thiên kim thật giả (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bà của Ngô Cường đang đại náo ở trong nhà cha Nhan mẹ Nhan, bên cạnh là Ngô Cường mặt mũi bầm dập.

"Các người khi dễ chúng tôi là cô nhi quả phụ không có ai làm chỗ dựa phải không, nhìn xem nó đánh Cường Cường nhà tôi thành bộ dạng gì rồi đây, xem đi, con ranh con nhà các người đâu? Kêu ra đây!!"

Bà của Ngô Cường rống đến mức cả tầng lầu như đang rung lên, sợ người khác không biết chuyện gì đang xảy ra hay sao ấy.

Mẹ Nhan ngập ngừng một tiếng, có chút luống cuống nói: "Bà Ngô, con bé còn chưa về, việc này nói không chừng là có hiểu lầm gì đó, bà đừng kích động..."

"Hiểu lầm? Đây là hiểu lầm? Cô nhìn cháu trai tôi đi?" Bà Ngô chỉ vào Ngô Cường: "Cô xem nó bị đánh thành thế nào đi? Con gái của hai người, đứa này lợi hại hơn đứa kia!! Con Nhan Hạ kia, cả ngày thông đồng với Cường Cường nhà tôi. Đứa con gái mới này càng ghê gớm hơn, còn dám đánh người!!"

Sắc mặt cha Nhan tái xanh, hỏi: "Thật sự là con bé đánh?"

Ngô Cường che mặt mình: "Chính là cô ta!"

Cha Nhan nhìn chằm chằm Ngô Cường: "Một cô gái như con bé, có thể đánh thắng cậu? Lại nói, Ngô Cường, cậu xác định không phải mình trêu chọc con bé trước?"

"Chú có ý gì!!" Bà Ngô bao che cho cháu: "Chú còn muốn trách Cường Cường nhà tôi à."

Cha Nhan: "Ngô Cường nhà bà có đức hạnh gì, tòa nhà này ai mà không biết?"

Ngô Cường từ nhỏ đã lớn lên trong tòa nhà này, từ khi mặc tã, đã biết bắt nạt trẻ con trong tòa nhà này.

Chưa học xong cấp 2 đã bỏ học, cả ngày lăn lộn bên ngoài, ở trong tòa nhà này, chỉ cần học khá giỏi một chút, có ai mà không sợ gã?

Nhưng hết lần này tới lần khác bà Ngô lại là một mụ đàn bà chanh chua, cho dù Ngô Cường không tốt với mụ ta, mụ ta vẫn xem đứa cháu đích tôn này như bảo bối mà cung phụng, nếu có ai gây phiền phức cho Ngô Cường, bà Ngô này sẽ vừa khóc vừa gào, làm cho người ta không chống đỡ nổi.

Trước kia Đỗ Hạ và Ngô Cường không biết làm sao lại nhập bọn với nhau, cha Nhan mẹ Nhan nói cô ta, cô ta cũng không thích nghe, cuối cùng còn ầm ĩ đến không thoải mái.

—— Đỗ Hạ đối xử với cha Nhan mẹ Nhan, cùng với Ngô Cường đối xử với bà Ngô cũng không khác nhau lắm, đây đại khái chính là hiện thực khắc hoạ của câu vật họp theo loài.

Bởi vì Đỗ Hạ và Ngô Cường nhập bọn với nhau, bà Ngô ở trong bóng tối mắng Đỗ Hạ không biết xấu hổ.

Cha Nhan và mẹ Nhan đều không phải loại người cường thế, làm sao có thể nói lại bà Ngô, lần nào cũng bị bà Ngô mắng.

Bây giờ con gái bọn họ mới đón về, lại đánh Ngô Cường.

Chuyện này không phải cũng nghiêm trọng như chuyện trộm tiền mua quan tài của bà Ngô sao?

Bà Ngô "Phi" một tiếng: "Cường Cường nhà tôi thế nào? Con gái nhà chú đánh người trước, bây giờ còn muốn hất ngược chậu nước bẩn này à? Còn có thiên lý nữa không! Khi dễ chúng tôi là cô nhi quả phụ..."

Bà Ngô bắt đầu vừa khóc vừa gào.

Mẹ Nhan ngập ngừng: "Vậy... Vậy bà muốn thế nào?"

Bà Ngô lớn giọng gào: "Thế nào? Bồi thường tiền xin lỗi!!"

Cha Nhan không vui: "Việc này còn chưa biết rõ ràng, lỡ như không phải con gái chúng tôi làm thì sao?"

Bà Ngô: "Sao mà không phải, chính là nha đầu chết tiệt kia, Cường Cường nhà tôi sẽ nói lung tung chắc?"

Mẹ Nhan vừa muốn nói chuyện, liếc thấy đám người đột nhiên tách ra, Sơ Tranh đi từ trong đám người vào cửa.

Tầm mắt của mọi người đều rơi ở trên người cô, cảm giác kia tựa như đang vây xem khỉ trong vườn bách thú.

Sơ Tranh xách túi sách đi vào, khi đi ngang qua Ngô Cường, ánh mắt dừng lại trên người gã một giây, thân thể Ngô Cường không khỏi cứng đờ.

Gã sợ cái gì?

Không phải chỉ là một con nhãi con thôi sao!

Ngô Cường nghĩ như vậy, lại thẳng tắp sống lưng, hung tợn trừng Sơ Tranh.

"Nha đầu chết tiệt kia mày còn dám trở về à!" Bà Ngô đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này trước, giơ tay liền đánh về phía Sơ Tranh.

Cơ thể Sơ Tranh hơi nghiêng, kéo tay bà Ngô, kéo sang bên cạnh một cái, bà Ngô trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

"Ôi..."

Bà Ngô kêu đau một tiếng.

Quần chúng bát quái ngoài cửa cũng cả kinh, bà Ngô đã có tuổi, bình thường tất cả mọi người đều sợ đứng gần mụ ta, lỡ như bị ăn vạ, mụ ta lại bám mãi không buông, vậy thì rắc rối.

Tiểu nha đầu này lại dám trực tiếp động thủ...

"Con bé này đẹp quá nhỉ."

"Còn không phải sao, người ta lớn lên trong nhung lụa đấy, tất nhiên phải khác những người như chúng ta."

"Có lẽ con bé còn không biết bà Ngô này là loại người gì, dám động thủ với mụ ta, lần này có trò hay để xem rồi..."

Quần chúng bát quái xì xào bàn tán.

"Hay cho con nha đầu chết tiệt này!!" Bà Ngô dùng cánh tay gầy như chân gà run rẩy chỉ vào Sơ Tranh, trên gương mặt chanh chua tràn đầy tức giận: "Được nhà có tiền nuôi, mà một chút gia giáo cũng không có!"

Cha Nhan và mẹ Nhan cũng không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ trực tiếp động thủ, lúc này kịp phản ứng, mẹ Nhan lập tức đi đỡ bà Ngô.

Bà Ngô cự tuyệt mẹ Nhan đỡ, hùng hùng hổ hổ, ngồi dưới đất không dậy, diễn vai mụ đàn bà già đầu chanh chua đến mười phần đúng chỗ.

Sơ Tranh một tay kéo mẹ Nhan ra, từ trên cao liếc nhìn mụ ta: "Bà muốn làm gì?"

"Bồi thường tiền!"

Bà Ngô cứng cổ.

"Mày đánh cháu tao, bây giờ còn đẩy tao ngã xuống đất, nhất định phải bồi thường tiền!"

Đuôi lông Sơ Tranh mày hơi nhướn, đáy mắt lan tràn ánh sáng lạnh, đến đòi tiền.

Sơ Tranh hờ hững quét mắt nhìn Ngô Cường một vòng: "Bà nói tôi đánh cháu trai của bà, có chứng cứ gì?"

Khi đánh rõ ràng đã bị trùm đầu, sao còn nhìn thấy được?

Đến ăn vạ à?

"Muốn chứng cứ gì? Cường Cường tận mắt nhìn thấy!!" Bà Ngô tức giận mắng: "Con nha đầu chết tiệt này, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, đánh Cường Cường nhà tao thành thế kia!"

Sơ Tranh: "..."

Cường Cường nhà ngươi dẫn một đám đến chặn đường ta đấy.

Nếu mà ta ác độc, bây giờ ngươi đã không còn nhìn thấy Cường Cường nhà ngươi nữa rồi.

Nhưng ta là người tốt.

"Lời này của bà nói cho cảnh sát nghe, người ta tin sao? Bà nói là tôi đánh, thì chính là tôi đánh?"

Bà Ngô vừa muốn nói chuyện, bị Sơ Tranh cắt ngang: "Bà lấy chứng cứ ra, chứng minh là tôi đánh. Không có chứng cứ, thì đừng nói lung tung. Lời khai của Cường Cường nhà bà không tính, hắn ta là người trong cuộc, tồn tại hiềm nghi đang nói dối."

Bà Ngô bị chuỗi lời nói của Sơ Tranh quấn đến choáng váng, mụ ta thử cân nhắc tỉ mỉ nhưng cũng không suy nghĩ rõ ràng được, tay vung loạn trong không khí mấy lần: "Nói lung tung cái gì, bây giờ mày muốn trốn nợ đúng không?"

"Tôi giúp bà báo cảnh sát." Sơ Tranh rất tri kỷ nói: "Để người chuyên nghiệp tới giúp chúng ta phán đoán, tôi có đánh Cường Cường nhà bà không."

Sơ Tranh gằn bốn chữ "Cường Cường nhà bà" đến cực kì nặng.

Bà Ngô lập tức kéo Ngô Cường: "Cháu nói đi, có trông thấy không? Còn có ai nhìn thấy nữa không?"

Lúc ấy Ngô Cường bị trùm đầu, là cuối cùng gã gỡ bao tải xuống, vừa vặn trông thấy bóng lưng chợt lóe lên, cảm thấy có chút giống cô.

Sau khi gã trở về bà Ngô cứ hỏi mãi, Ngô Cường liền nói là cô làm ra.

Cho nên gã làm gì có chứng cứ gì...

Ngô Cường không nói lời nào, hai tay Sơ Tranh từ tử mở ra, đơ lấy gương mặt xinh đẹp kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có chứng cứ, cho nên việc này không liên quan gì đến tôi."

Không có chứng cứ chính là đùa nghịch lưu manh!

Bà Ngô: "..."

Ngô Cường: "..."

Bà Ngô dùng sức túm Ngô Cường, khuôn mặt Ngô Cường xanh xanh tím tím, rõ ràng vẫn là một thiếu niên, lúc này dữ tợn nghiêm mặt, phá lệ dọa người.

Ngô Cường gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Tao biết là mày đánh!"

Sơ Tranh lặng im không nói, đáy lòng phun tào: Biết thì sao, có chứng cứ không? Ta cứ không thừa nhận đấy, đánh ta đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.