Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1240: Trời sinh ca vương (20)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

# Bạch Nhã Toàn bị đổi vai diễn #

# Sau khi bị đuổi ra khỏi cửa lại bị đổi vai diễn #

Hot search đã bò lên hạng 10 ngay khi Bạch Nhã Toàn nổi giận đùng đùng rời khỏi đoàn làm phim.

Đợi khi cô ta trông thấy thì đã đứng thứ 3.

[ Bạch Nhã Toàn đắc tội với ai đây? ]

[ Hai ngày trước không phải có tin tức đoàn làm phim khởi động máy sao? Sao đột nhiên lại bị đổi? ]

[ Có phải Bạch ảnh hậu đắc tội với người khác không? ]

[ Người ta là Ảnh hậu đó, chỉ có đắc tội với người ta, ai dám đắc tội với cô ta? ]

[ Tiểu Bạch cố lên, chị béo nhất! Không cần quan tâm đến những người này nói gì, bọn họ căn bản chính là ghen ghét! ]

[ Tôi hoài nghi lầu trên là antifan. ]

[ Mấy người các người không thể thấy người khác tốt hơn một chút được à, một đám anh hùng bàn phím! ]

Đại bộ phận đều cười trên nỗi đau của người khác nghị luận, ngẫu nhiên xen lẫn mấy fan hâm mộ của Bạch Nhã Toàn.

[ Bạch tiểu thư ngang ngược càn rỡ lại bị đổi vai, đáng giá kỷ niệm, nhất định phải phát rút thưởng! Phát năm cái hồng bao 888 tiền mặt. ]

[ Tôi cũng tới... ]

Đám dân mạng phía dưới vui mừng, bắt đầu chơi rút thưởng.

Mà Sơ Tranh bên kia lại thu được một chút thẻ cảm ơn.

Sơ Tranh đối với chuyện này rất mê man.

-

Ầm ——

Điện thoại bị chủ nhân đập xuống đất, màn hình vỡ thành mạng nhện, nhưng còn kéo dài lóe lên hơi tàn, sau đó giày cao gót bỗng nhiên đạp xuống, màn hình điện thoại trong nháy mắt tắt ngúm.

Bạch Nhã Toàn đi tới đi lui trong phòng, trợ lý đứng ở cạnh cửa, cũng không dám thở mạnh.

"Mạnh Sơ Tranh!"

Bạch Nhã Toàn dường như đã hiểu rõ gì đó.

Chắc chắn là cô!

Bạch Nhã Toàn bảo trợ lý đưa điện thoại tới, cô ta login acc nhỏ, ba ba đánh chữ.

[ Ngây thơ chết mất: Mạnh Sơ Tranh, có phải cô làm không! ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Cô nói về cái gì? ]

Làm nhiều lắm.

Không nói rõ ràng làm sao biết có phải ta làm không!

[ Ngây thơ chết mất: Đổi vai diễn của tôi! Có phải cô không? ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Không phải. ]

[ Ngây thơ chết mất: Không phải cô thì là ai? ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Người chính cô từng đắc tội, trong lòng không tự hiểu rõ à? ]

[ Ngây thơ chết mất: Chính là cô, Mạnh Sơ Tranh, cô dám làm vì sao không dám thừa nhận, cô cho rằng thế này là có thể làm gì được tôi à? Cô cũng không khỏi quá ngây thơ rồi! ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Ngây thơ chết mất. ]

Bạch Nhã Toàn nhìn chằm chằm mấy chữ này, nhìn lại tên acc nhỏ của mình, tức giận đến mức lại đập điện thoại di động.

Trợ lý giơ tay ra, dừng ở giữa không trung, nội tâm kêu rên, đó là điện thoại của tôi mà!!

"Nhìn cái gì, ra ngoài, cút ra ngoài!!"

Trợ lý đau xót nhìn thi thể của điện thoại mình, lui ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng đập đồ ào ào bên trong, trợ lý cũng phát run theo.

Chuyện này chắc chắn chưa xong.

Không biết phía sau sẽ còn xảy ra chuyện gì...

-

Sơ Tranh khăng khăng không thừa nhận là cô đổi đi vai diễn của Bạch Nhã Toàn.

Bạch Nhã Toàn cũng khăng khăng không tin không phải cô làm.

Bạch Nhã Toàn cho người điều tra nhà đầu tư kia, nhà đầu tư chính là nhà đầu tư lúc ban đầu, không có vấn đề.

Nhưng tra đến cuối cùng, Bạch Nhã Toàn phát hiện công ty của nhà đầu tư kia, ngay trước khi cô ta bị đổi vai, đã bị người thu mua.

Người thu mua chính là Mạnh Sơ Tranh.

Bạch Nhã Toàn lấy được tư liệu cá nhân của Mạnh Sơ Tranh xem nửa ngày... Đây là tài lực mà cô có thể có sao?

Công ty nói mua liền mua?

Người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Nhưng mà làm Bạch Nhã Toàn càng sụp đổ hơn chính là một đoạn thời gian sau đó, phim đã bàn bạc tốt, lại không ngừng bị người rút vai.

Tiết mục quảng cáo cũng liên tiếp bị thông báo thay người.

Bạch Nhã Toàn tìm quan hệ, người bên kia không phải từ chối không gặp, thì chính là nói bọn họ không làm chủ được.

Sơ Tranh cũng không phải lấy tiền hối lộ.

Vị đại lão này hoặc là trực tiếp mua công ty, hoặc là trong tay có cổ phần, người ta mới là người lãnh đạo trực tiếp, bọn họ có thể làm chủ thế nào được?

Một nhân vật nhỏ bọn họ còn có thể bóp, nhưng bà chủ thì có thể bóp được sao?

Bọn họ còn muốn kiếm miếng cơm ăn nữa!

Cuối cùng cũng chỉ còn lại chỗ công ty giải trí của Bạch Nhã Toàn đầu tư, và Bạch gia đầu tư là không bị đổi.

Bạch Nhã Toàn tức giận đến sắp xốc tung cả nhà ở.

Trong phòng đâm mười mấy tiểu nhân nguyền rủa Sơ Tranh.

-

Sơ Tranh đối với chuyện tình huống hiện tại của Bạch Nhã Toàn như thế nào, cô tuyệt không quan tâm.

Không nghiêm túc đóng phim, vậy thì đừng đóng nữa.

Bạch Nhã Toàn ốc còn không mang nổi mình ốc, không có cách nào quấy nhiễu đến mấy người Thịnh Diễm bên này nữa, Lisa tiến hành công việc càng thuận lợi hơn.

Thời gian mấy người Thịnh Diễm ở trong studio cũng càng ngày càng ít, thường xuyên chạy khắp nơi biểu diễn các kiểu ở bên ngoài.

Cơ bản cũng chỉ có khi luyện hát mới tới studio.

Mặc dù Sơ Tranh là người đại diện của bọn họ, nhưng chân chính phụ trách lại là một người hoàn toàn khác, nhiều khi cô cũng sẽ không đi theo.

Nhưng mà thường thường sẽ cho người tặng đồ tới, có đôi khi là đồ ăn, có đôi khi là đồ vật khác.

"Tiểu Diễm, gần đây cậu không yên lòng chuyện gì sao?" Khúc Giang Tiêu cầm một bình nước đưa cho Thịnh Diễm.

"Có sao?" Thịnh Diễm nhận lấy nước, lắc đầu, biểu thị mình không sao: "Chắc là gần đây quá bận rộn..."

Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố phía dưới, đèn nê ông trải rộng khắp thành thị, giống như Ngân Hà rơi vào thế gian, lấm ta lấm tấm, rực rỡ chói mắt.

Khúc Giang Tiêu cùng hắn nhìn xuống phía dưới: "Trước kia chúng ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày được đứng ở nơi cao như vậy."

"Đúng vậy. Tôi cũng không nghĩ tới."

Không nghĩ tới, có một ngày hắn có thể trông thấy cảnh sắc như vậy.

"Tiểu Diễm, trong ba người chúng ta, chỉ có cậu vẫn luôn không từ bỏ, tôi và Mộ Sinh đều phải cảm ơn cậu."

Lúc ấy bọn họ đứng trước đủ loại khốn cảnh trong cuộc sống, không có cách nào tiếp tục kiên trì.

Chỉ có một mình hắn...

"Người đầu tiên nên cảm ơn phải là cô ấy." Là người kia, nâng bọn họ lên cao như vậy.

Khúc Giang Tiêu gật đầu, xác thực người nên cảm ơn đầu tiên vẫn là bà chủ của bọn họ.

"Nhưng vẫn phải cảm ơn cậu vì không hề từ bỏ chúng tôi." Lúc ấy hắn có thể ký kết một mình, nhưng hắn vẫn lựa chọn ban nhạc này của bọn họ.

Mà bọn họ...

Còn từ chối hắn dưới tình huống như vậy.

Thịnh Diễm liếc anh ta một cái, nhẹ nhàng cười lên: "Chúng ta là bạn bè, trước kia không phải chúng ta đã nói, muốn cùng nhau đứng trên sân khấu sao."

Khúc Giang Tiêu và Mộ Sinh quen biết nhau trước, sau đó mới quen biết Thịnh Diễm trong quán bar.

Thịnh Diễm người này có chút mâu thuẫn, khi hắn đứng trên sân khấu, luôn luôn làm cho không ai có thể coi nhẹ, giống như người khoác lên mình hào quang vạn trượng.

Nhưng khi hắn xuống sân khấu, thân hào quang kia lập tức giống như bị người bẻ gãy, trở thành nhóc đáng thương tùy thời có thể bị người khi dễ.

Khúc Giang Tiêu giơ nắm đấm ra, đưa đến trước mặt Thịnh Diễm: "Về sau cùng nhau đứng trên sân khấu cao hơn nhé."

Thịnh Diễm nắm tay lại giống vậy: "Được."

"Còn tôi nữa!"

Mộ Sinh xông lại, nắm đấm của ba người đụng nhau, dưới không gian nhà nhà đốt đèn chứng kiến, ưng thuận hứa hẹn tương lai.

Ba người nhìn nhau cười.

-

Một tháng sau.

Album đầu tiên của Fireworks được đưa ra thị trường, lượng tiêu thụ rất nhanh liền phá vở lịch sử của các nhóm nhạc mới.

So ra kém với những nhóm Thiên Vương, nhưng cũng kích thích ra sóng gió không nhỏ trong giới.

Ở trong hoàn cảnh thị trường như vậy, Album của bọn họ còn có thể bán được tốt như thế, chuyện này vượt qua dự liệu của mọi người.

Càng khiến người ta cảm thấy người đứng phía sau Fireworks có thủ đoạn, có tài lực, đáng giá đánh cược.

Không ít người tự đề cử mình, muốn ký kết với studio của bọn họ.

Không biết là ai thăm dò được địa chỉ studio, cổng của studio luôn náo nhiệt hơn so với trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.