Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1236: Trời sinh ca vương (16)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đưa người tới phòng chụp ảnh, bảo nhân viên công tác mang bọn họ đi chuẩn bị trước.

Đợi lúc cô trở về, lại phát hiện bên trong phòng trang điểm có không ít người.

Đám người Thịnh Diễm bị vây vào giữa, đứng đối diện là một người phụ nữ vênh vang đắc ý: "Phòng trang điểm này Bạch tỷ của chúng tôi dùng trước, các cậu thức thời thì mau ra ngoài đi."

Nhân viên công tác xung quanh rõ ràng rất kiêng kị Bạch tỷ này, đều không lên tiếng.

Sơ Tranh đi từ trong đám người vào.

"Bà chủ."

Mộ Sinh lập tức kêu một tiếng.

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người phụ nữ kia, rơi vào trên người Thịnh Diễm, thấy hắn không có việc gì, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Sinh lập tức nói: "Chúng tôi đang hóa trang, cô ta đột nhiên vào, nói muốn dùng phòng trang điểm này."

Phòng trang điểm này rất lớn, mọi người vốn có thể dùng chung, nhưng Bạch tỷ trong miệng người phụ nữ này muốn dùng một mình, khăng khăng muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

"Cô là cấp trên của bọn họ?" Người phụ nữ khinh miệt liếc nhìn Sơ Tranh một chút: "Bạch tỷ của chúng tôi thời gian đang gấp, phòng trang điểm này cho chúng tôi dùng trước, các người ra ngoài chờ đi."

Sơ Tranh đi lên phía trước mấy bước, ngăn bọn Thịnh Diễm ở phía sau.

"Bạch tỷ của cô là ai?"

"Bạch tỷ mà cô cũng không nhận ra?" Người phụ nữ kinh ngạc đến có chút khoa trương.

Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm, trên thân hình như có khí lạnh tràn ra: "Ai?" Họ Bạch nhiều lắm, trời mới biết ngươi nói ai!

Đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, trên cánh tay người phụ nữ luồn lên một trận hàn khí, cảm thấy khí thế của người đối diện có chút bức người.

Cô ta không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt: "Bạch Nhã Toàn."

Không biết có phải ba chữ Bạch Nhã Toàn này cho cô ta lực lượng hay không, nói xong người phụ nữ lại đột nhiên bắt đầu cường thế, hất cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc phun ra hai chữ: "Không biết."

"..." Biểu cảm của người phụ nữ kia khó coi hơn mấy phần, vẫn có người không biết Bạch Nhã Toàn... Làm sao có thể, chắc chắn là cô cố ý.

Sơ Tranh hỏi nhân viên công tác bên cạnh: "Tôi hẹn chính là thời gian này, không sai chứ."

Nhân viên công tác khó xử nhìn trợ lý của Bạch Nhã Toàn, lại nhìn Sơ Tranh, thấp giọng giải thích rõ: "Vâng... Bạch tiểu thư vốn ngày mai mới đến, chúng tôi cũng không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên đổi thời gian..."

Phòng trang điểm khác đều có người dùng.

Dựa theo sắp xếp của bọn họ, thì vốn sẽ không có loại xung đột kiểu này.

Thế nhưng Bạch Nhã Toàn tự đổi thời gian, người ta là nhân vật lớn, bọn họ không dám đắc tội.

Bạch Nhã Toàn ra mắt được khoảng năm năm, tác phẩm đầu tiên đã đóng vai nữ chính của phim do đạo diễn tiếng tăm sản xuất, một lần là nổi tiếng, sau đó một đường hát vang tiến mạnh, trước đó không lâu vừa lấy được vòng nguyệt quế Ảnh hậu hàm lượng vàng rất nặng.

Bạch Nhã Toàn xuất thân hào môn, một thân tính tình đại tiểu thư ngang ngược càn rỡ lớn, khi vừa nổi tiếng cũng bởi vì chảnh chọe, chèn ép người mới mà bị người treo, nhưng mà người ta vẫn đóng phim, quảng cáo nhận được liền tay như cũ.

Những người không nổi tiếng bằng cô ta trong vòng tròn, đều không dám tùy tiện đắc tội với cô ta.

"Nếu tôi không sai, vậy đây là trách nhiệm của các người." Sơ Tranh mặt lạnh: "Hiện tại mời người này ra ngoài."

Dựa vào cái gì mà ta phải nhường cho họ Bạch kia.

Mặt mũi đại lão của cô không muốn nữa à?!

Nhân viên công tác khó xử, muốn khuyên Sơ Tranh tránh đi mũi nhọn, đắc tội với Bạch Nhã Toàn không có chỗ tốt.

Nhưng mà lời nói còn chưa nói ra miệng, trợ lý của Bạch Nhã Toàn xù lông trước.

"Cô nói cái gì! Cô biết trì hoãn một phút đồng hồ của Bạch tỷ là bao nhiêu tiền không?" Giọng nói của trợ lý Bạch Nhã Toàn hơi lanh lảnh, lúc này cao giọng gầm rú, càng lộ ra chói tai.

Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Trợ lý Bạch Nhã Toàn phẫn nộ trừng Sơ Tranh, vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa có một đám người vây quanh một người phụ nữ tiến vào.

Người phụ nữ kia một thân váy đỏ rêu rao, kính râm lớn ngăn trở hơn phân nửa mặt, bị người vây quanh, giống như Khổng Tước kiêu ngạo, xuất thân hào môn ưu việt và hào quang ngạo mạn trong giới, phát huy vô cùng tinh tế.

Sau lưng là trợ lý và vệ sĩ mang đầy đủ mọi thứ, điệu bộ này tựa như đại nhân vật nào đó xuất hành.

Đám người chủ động tránh ra cho cô ta một con đường.

Giày cao gót cao 10cm giẫm lên mặt đất, vang lên tiếng "cộc cộc", váy đỏ chập chờn, cô ta giơ tay gỡ kính râm xuống, một ngón tay gảy gảy, bất mãn hỏi: "Sao nhiều người thế này?"

"Bạch tỷ." Trợ lý lập tức chạy đến bên người Bạch Nhã Toàn: "Đám người này không chịu nhường phòng trang điểm."

Bạch Nhã Toàn nhíu mày nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt tiếp xúc đến Sơ Tranh, rõ ràng có kinh ngạc.

Người đối diện đẹp quá đi thôi...

Nghệ sĩ sao?

Không đúng...

Nếu như có nghệ sĩ đẹp như vậy, sao cô ta không hề có chút ấn tượng nào?

Không phải nghệ sĩ, đáy lòng Bạch Nhã Toàn liền không để ý nhiều, không nhịn được nói: "Chút chuyện nhỏ này cũng xử lý không tốt, các anh đứng đấy làm gì, còn không mau đưa bọn họ ra ngoài, tôi đang rất vội."

Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng ở đó, khí thế trên người không hề yếu hơn Bạch Nhã Toàn.

Cho nên ai cũng không nhúc nhích.

Bầu không khí tự dưng lúng túng.

"Làm sao, không muốn chụp nữa đúng không?" Sắc mặt Bạch Nhã Toàn lạnh xuống.

Ngày hôm nay Bạch Nhã Toàn tới quay quảng cáo, không phải cô ta muốn nhận, là đối phương bám lấy xin cô ta chụp.

"Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư, ngài đừng tức giận." Người phụ trách kịp thời đuổi tới trước khi Bạch Nhã Toàn nổi giận: "Bạch tiểu thư, sao ngài lại tới vào hôm nay..."

"Tôi muốn tới ngày nào thì tới ngày đó." Bạch Nhã Toàn hất cằm: "Anh mau giải quyết xong chuyện này cho tôi, lát nữa tôi còn phải ra sân bay."

Bạch Nhã Toàn ngang ngược bá đạo có tiếng trong vòng, người phụ trách cũng không dám trêu chọc cô ta.

Chỉ có thể đi đến chỗ Sơ Tranh thương lượng: "Mạnh tiểu thư, cô xem thế này được không, để Bạch tiểu thư dùng trước, tôi bớt cho cô..."

"Tôi thiếu tiền?"

"..."

Người phụ trách nhìn cách ăn mặc của Sơ Tranh, không nhìn ra là nhãn hiệu gì.

Nhưng khi trả tiền xác thực rất sảng khoái, không hề giống hạng người thiếu tiền.

Người phụ trách châm chước ngôn từ: "Mạnh tiểu thư, cô xem đều là người trong vòng, mọi người lui một bước là trời cao biển rộng có phải không..."

Lời ngầm chính là đừng trêu chọc Bạch Nhã Toàn.

"Tôi và cô ta không phải một vòng."

"???"

Giới giải trí không phải một vòng sao?

Tóm lại bất kể nói thế nào, chính là không chịu.

Người phụ trách đau đầu, lôi kéo một nhân viên công tác hỏi: "Còn phòng trang điểm nào khác không?"

"Không có, đều đã sắp xếp đầy..."

Người phụ trách hạ giọng rống: "Vậy thì đi tìm người bàn bạc một chút, trước tiên nhường ra một phòng!"

Không ai biết động não sao?!

Lời ngầm đại khái chính là —— không biết tìm quả hồng mềm mà bóp à!

"... Vâng, vâng."

Nhân viên công tác lập tức ra ngoài.

Người phụ trách lập tức nói với Bạch Nhã Toàn: "Bạch tiểu thư, tôi chuẩn bị một phòng trang điểm khác cho ngài, ngài xem..."

"Hôm nay tôi chỉ muốn dùng nơi này." Bạch Nhã Toàn không cảm kích, mà khiêu khích nhìn Sơ Tranh: "Muốn đi thì bảo cô ta đi!"

"Dựa vào cái gì." Sơ Tranh oán về: "Chưa được học về thứ tự trước sau à?"

Bạch Nhã Toàn cười lạnh, cũng không nói chuyện, chỉ liếc nhìn người phụ trách kia, nói rõ chính là không đi.

Người phụ trách lâm vào tình thế khó xử.

【 Tiểu tỷ tỷ, khinh người quá đáng! Đập tiền cho tới bây giờ chúng ta chưa từng thua, nhất định phải cho bọn họ xem thật kỹ sự lợi hại của chúng ta! 】

Sơ Tranh: "??"

Không phải, bây giờ có ai đập tiền?

Vương bát đản mi đang thêm loạn kịch gì cho mình đấy?

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua xuống phòng chụp ảnh này, thời hạn hai tiếng. 】

Sơ Tranh: "..."

Chờ chút!

Ta có thể đi!

Chờ ra ngoài rồi lại xử lý cô ả!

【 Tiểu tỷ tỷ từ bỏ mặt mũi đại lão sao? 】

【 Tiểu tỷ tỷ cố lên nha! 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.