Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1233: Trời sinh ca vương (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lấn yếu sợ mạnh người phụ trách lấy giám sát ra cho Sơ Tranh xem: "Giám sát đều ở đây."

Đây là người của công ty nào!!

Nhất định phải làm khó dễ cô!

Sơ Tranh mở giám sát ra, hậu trường cũng có mấy phòng nghỉ, chỗ mấy người Thịnh Diễm ở, nhân số bị đào thải không ít, cho nên cũng không coi là nhiều.

Nhưng mà người ra vào, không nhất định đều là người ở phòng nghỉ này, còn nhân viên làm việc, chụp ảnh, những người loạn thất bát tao.

Sơ Tranh tìm tới vị trí của Thịnh Diễm bên trong giám sát, bên cạnh bọn họ có mấy người vây quanh, nhìn qua chung đụng cũng coi như hòa hợp.

Lúc này Thịnh Diễm đột nhiên đứng dậy, giao ghita trong tay cho Mộ Sinh, sau đó rời đi.

Ngay khi Thịnh Diễm rời đi không bao lâu, Khúc Giang Tiêu cũng đi đến bên cạnh nghe, cuối cùng chỉ còn lại Mộ Sinh.

Nhưng lúc này một bên khác có người gọi anh ta, Mộ Sinh để đàn ghita lên ghế sofa, đi qua giúp đỡ.

Mộ Sinh căn bản không nghĩ tới sẽ có người phá hư ghita, dù sao mọi người mặc dù là quan hệ cạnh tranh, nhưng vẫn luôn ở chung rất hòa hợp.

Ngay lúc này, có người ôm đồ uống do nhà tài trợ cung cấp, tới gần ghế sofa đặt đàn, vừa đặt đồ xuống chiếc bàn bên cạnh, vừa quan sát bốn phía.

Thấy không ai chú ý đến bên này, gã trực tiếp ngồi xuống, thân thể gã ngăn trở giám sát, không nhìn thấy động tác trên tay gã.

Trước khi Khúc Giang Tiêu trở về, người kia nhanh chóng rời đi.

"Người này là ai?"

Sơ Tranh chỉ vào người bên trong giám sát.

"Người này... Tôi không biết." Người phụ trách lắc đầu: "Nơi này nhiều người lui tới như thế, tôi làm sao nhớ hết từng người được."

Cô gái mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào hắn ta, ánh mắt kia rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng người phụ trách cảm thấy không thích hợp, âm trầm...

Người phụ trách vù vù đổ mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước bọt: "Tiểu Vương, tôi gọi Tiểu Vương cho cô, chắc chắn hắn biết."

Tiểu Vương rất nhanh bị kêu đến, Sơ Tranh bảo hắn nhận diện người bên trong giám sát.

Tiểu Vương cẩn thận phân biệt một lát: "Hình như là Lưu Đại Toàn, hắn sao thế?"

-

Gã đàn ông lén lén lút lút trốn ở trong góc gọi điện thoại, có thể là người ở đầu dây bên kia nói gì đó chọc đến gã, dẫn đến gã đàn ông đề cao âm lượng.

"Tôi đã dựa theo lời cậu nói mà làn, bọn họ tiến vào trận chung kết cũng không trách tôi được, bọn họ phát huy ổn định như thế, tôi cũng không phải ban giám khảo."

"... Được được được, tôi lại tìm cơ hội. Giám sát tôi sẽ xử lý tốt, biết rồi."

Gã đàn ông hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, gã đi từ trong góc ra, kết quả vừa ngẩng đầu một cái liền đụng vào một đôi mắt lạnh như băng.

Gã đàn ông nhận ra người kia là ai, đáy lòng cuồng loạn hai lần, cô đứng ở chỗ này bao lâu? Nghe thấy những gì?

Không được.

Chạy ngay đi.

Lưu Đại Toàn cúi đầu xuống, muốn nhanh chóng đi qua bên cạnh.

Sơ Tranh giơ tay ngăn gã lại: "Lưu Đại Toàn."

Lưu Đại Toàn bị chặn, đáy lòng lại luống cuống mấy phần, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định: "Cô biết tôi? Có chuyện gì?"

"Ai bảo anh phá hư ghita của Thịnh Diễm?"

"Cô đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu, không có việc gì thì đừng cản trở tôi, tôi còn làm việc..."

Lưu Đại Toàn muốn rời đi, Sơ Tranh đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội này, ấn lấy gã kéo vào trong góc.

-

Năm phút sau.

Lưu Đại Toàn bụm mặt, nói chuyện cũng không rõ ràng: "Hoa Hòe, chính là người tên Hoa Hòe kia, bảo tôi phá hư ghita, hắn cho tôi tiền... Tôi nói đều là sự thật, cô đừng đánh nữa!"

Lưu Đại Toàn ôm đầu, sợ Sơ Tranh lại đánh mình.

"Tôi chính là thấy tiền sáng mắt, tôi biết sai rồi, cô đừng đánh nữa."

Tiết mục này chính là một tiết mục mang tính giải trí, chuyện ngoài ý muốn dẫn đến trận đấu dừng lại, chỉ cần hiệp thương thành công, thì có thể thi đấu lại lần nữa.

Mục đích của Hoa Hòe là muốn mượn chuyện này ảnh hưởng đến tình trạng của đám người Thịnh Diễm, gạt bọn họ ra khỏi vòng chung kết.

Bây giờ danh tiếng của ba người Thịnh Diễm trên mạng đang thịnh, không ít người đều cảm thấy bọn họ có thể lấy được hạng nhất.

Tăng thêm bọn họ là người Sơ Tranh mang tới, Hoa Hòe càng nhìn bọn họ không vừa mắt.

Lưu Đại Toàn là nhân viên công tác, ra vào chỗ nào cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi quá mức.

Về phần giám sát, Lưu Đại Toàn còn chưa kịp đi xử lý.

Lưu Đại Toàn biết người phụ trách có tính tình gì, gã dự liệu cho dù Sơ Tranh có muốn kiểm tra giám sát, thì trong thời gian ngắn cũng không kiểm tra được.

Ai biết Sơ Tranh lại làm ra chuyện ngoài ý định của gã, nhanh như vậy đã xem được giám sát, còn bắt được gã.

Sơ Tranh bá khí ngồi xổm xuống: "Tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện."

"Ngài nói ngài nói..."

Lưu Đại Toàn nào dám không theo.

Sơ Tranh thấp giọng bàn giao với gã hai câu, Lưu Đại Toàn liên tục gật đầu, biểu thị nhất định sẽ làm tốt.

-

Sơ Tranh trở lại phía trước, ở trên hành lang gặp phải Hoa Hòe.

Hắn ta chủ động dừng lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiểu Mạnh, người mới em mang không tệ, thế mà có thể đi được vào vòng chung kết."

"Anh cũng có thể vào, vì sao bọn họ không thể vào?" Thẻ người tốt hát hay hơn ngươi nhiều!

Trên hành lang đều là người lui tới, Sơ Tranh cũng không tiện làm gì, ném Hoa Hòe rời đi.

Mỗi lần Hoa Hòe đến trước mặt Sơ Tranh đều là tự rước lấy nhục, nhưng Hoa Hòe nhất định phải trêu chọc Sơ Tranh.

Trước kia khi ánh mắt của người này dính trên người hắn ta, hắn ta cảm thấy phiền chán, nhưng khi cô không chú ý đến mình nữa, thì lại cảm thấy khó chịu.

Bây giờ cô còn làm người đại diện của người khác...

Nghĩ tới đây, đáy mắt Hoa Hòe hiện lên một trận ánh sáng lạnh.

-

Sơ Tranh đến chỗ đám người Thịnh Diễm, cùng nhau về studio.

"Bà chủ, chuyện này cứ tính như vậy sao?" Mộ Sinh không cam tâm lắm: "Không sánh bằng liền phá hư, loại người này không xứng làm âm nhạc."

"Đây không phải chuyện các anh nên quan tâm." Sơ Tranh nói: "Các anh cố gắng ca hát là được rồi."

Mộ Sinh không biết Sơ Tranh muốn giải quyết như thế nào, có chút tức giận bất bình.

Sơ Tranh nhìn Thịnh Diễm một chút, vỗ bả vai hắn: "Anh cũng đừng nghĩ lung tung."

Thịnh Diễm hơi kinh ngạc, kịp phản ứng, bỗng nhiên lắc đầu: "Tôi không nghĩ lung tung."

"Vậy anh đang suy nghĩ gì?" Nãy giờ không nói gì.

"Ca khúc mới."

"???"

Ta mẹ nó cho là mi chịu ảnh hưởng nên tinh thần sa sút, kết quả mi lại đang suy nghĩ ca khúc mới?

Thịnh Diễm cho là Sơ Tranh không tin, còn hát hai câu cho cô nghe.

Sơ Tranh: "..."

Đi.

-

Mỗi tuần phát một tiết mục, rất nhanh liền phát đến vòng cuối cùng bọn họ thu, nhưng bên tổ chức trừ bảo bọn họ chuẩn bị bài hát, thì cũng không thấy thông báo thu hình gì.

Ở trận chung kết cuối cùng, ban tổ chức thay đổi phương thức phát, lựa chọn trực tiếp.

Trực tiếp không thể so với ghi hình.

Ghi hình xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn có thể làm lại, trực tiếp thì chỉ có một cơ hội.

Bây giờ cũng chỉ còn lại có năm người.

Trừ mấy người Thịnh Diễm, còn có một nhóm khác cũng là hình thức tổ hợp, ba người còn lại đều là một mình.

Trận chung kết có hết thảy hai vòng, vòng thứ nhất vẫn là người xem ở hiện trường và ban giám khảo cùng bỏ phiếu.

Nhưng vòng thứ hai là bỏ phiếu online, bỏ phiếu online sẽ dựa theo tỉ lệ chuyển đổi số phiếu, cuối cùng tổng hợp lại thành tích rồi quyết định thứ tự.

Rút thăm quyết định trình tự ra sân vòng thứ nhất.

Thịnh Diễm rút được thứ tự trung lập, vừa vặn thứ ba.

[ Tới đi lão đệ ]

[ Không nói nhiều, tôi tới xem Hòe Hòe nhà chúng tôi ]

[ Diễm Hỏa tuyệt nhất! ]

[ Thịnh Diễm, lỗ tai em mang thai, anh phải chịu trách nhiệm! ]

[ A a a a a đuổi kịp trực tiếp. ]

[ Sao ống kính không quay đến Diễm Diễm nhà chúng tôi! ]

[ Mộ Sinh Mộ Sinh!! ]

[ Khúc Giang Tiêu em yêu anh! ]

Trực tiếp vừa ra, phần comment liền bị điên cuồng phủ kín.

Gần đây Fireworks có thêm không ít fan, Sơ Tranh bảo Lisa thay phiên mua các loại bài viết, bảo trì lại nhiệt độ của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.