Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1139: Vấn tiên hoàng tuyền (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ánh mắt Tinh Kiều rơi vào trên khế ước, phản ứng không giống như đứa bé bình thường lắm, không sợ không nghi hoặc, chỉ bình tĩnh hỏi: "Đây là cái gì?"

Sơ Tranh: "Hôm nay em nhìn thấy thứ gì?"

Tinh Kiều nhíu nhíu mày, một hồi lâu mới nói: "Một số vật kỳ quái."

Đột nhiên có thể trông thấy những thứ kia, đại đa số người đều bị dọa cho phát sợ.

Phản ứng của Tinh Kiều vượt xa dự đoán của Sơ Tranh.

Nhưng thế này rất tốt, cô cũng không muốn dỗ trẻ con.

"Ký phần khế ước này, em có thể biết những vật kia là gì." Sơ Tranh đưa khế ước lên phía trước.

Cô cũng không muốn chạy đến chỗ người ứng cử kế tiếp, cho nên nguyên tắc của cô là —— lừa gạt người ký khế ước trước.

Hối hận?

Nói hậu quả của bội ước nghiêm trọng đi một chút là được rồi.

Tổng kết: Trước lừa gạt sau hù dọa.

"Chị là ai?"

Lúc này Tinh Kiều mới nhớ tới hỏi vấn đề này.

Sơ Tranh cũng không qua loa cậu bé về vấn đề này, ngược lại thật lòng trả lời: "Người dẫn đường cho em —— Sơ Tranh."

Người dẫn đường?

Dẫn đường...

Những thứ kỳ quái kia sao?

Ánh mắt Tinh Kiều lần nữa rơi vào trên tờ khế ước kia.

Khế ước:

Nay cùng chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ ký kết khế ước, nếu như vi phạm khế ước, kính dâng linh hồn.

Kỳ hạn khế ước: Bảy mươi năm

Người khế ước: Tinh Kiều

Nội dung của khế ước không có gì khác biệt so với tờ của Hồ Thạc kia, chỉ là nhiều hơn một kỳ hạn.

Không có bất kỳ quy tắc nào khác.

Khế ước này cũng giống như đùa giỡn vậy.

Không biết Tinh Kiều suy nghĩ thứ gì, ngẩng đầu nhìn cô gái có chút kỳ quái trước mặt: "Làm sao ký?"

Sơ Tranh ra hiệu Tinh Kiều cầm khế ước.

Thân thể vốn có chút tùy ý của cô chậm rãi đứng thẳng, quần áo trên người đột nhiên phát sinh biến hóa, trường bào màu trắng chậm chạp xuất hiện trên người cô, xưa cũ phức tạp, giống như tế bào của thần chức ở thế giới phương Tây, rộng lớn phiêu dật.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có gì thay đổi của Tinh Kiều, cuối cùng cũng có một tia động dung.

Cậu bé theo bản năng nhìn ra phía sau.

Tiếng cười nói trong đám người không giảm chút nào, không có ai phát hiện ra biến hóa của cô.

Ánh sáng màu bạc mở ra dưới lòng bàn chân cô, từng tia từng tia, dây dưa kéo dài, rất nhanh liền có hình dạng.

Mà những ánh sáng không ngừng kéo dài ra bên ngoài kia đang nhanh chóng di chuyển qua phía cậu.

Tinh Kiều theo bản năng lui về phía sau một bước, tốc độ của ánh sáng cực nhanh, chỉ thoáng qua liền bao vây cậu lại, theo mắt cá chân cậu leo lên, quấn lên cánh tay cậu.

Tinh Kiều chỉ cảm thấy ngón tay hơi đau xót, giọt máu xuất hiện, bị ngân quang chạm vào, cấp tốc nối thành một đầu dây nhỏ, hội tụ đến bên trong ngân quang, bị ngân quang dẫn rơi vào trên khế ước.

Trên khế ước dần dần có đồ án hiển hiện.

Cái đồ án này...

Cùng với đồ án mà ngân quang kết thành trên mặt đất giống nhau như đúc.

"Xong rồi."

Tinh Kiều hoàn hồn, ngẩng đầu một cái, phát hiện cô gái vừa rồi còn mặc như thánh nữ trên thần điện, lại biến trở về dáng vẻ trước đó, giống như thứ cậu trông thấy chỉ là ảo giác.

Tinh Kiều cúi đầu nhìn khế ước trong tay.

Trên khế ước có một con dấu màu bạc, bên trong mơ hồ có ánh sáng đỏ tán loạn.

Không chỉ như thế, trên khế ước nhiều thêm mấy quy tắc.

Khế ước:

Nay cùng chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ ký kết khế ước, nếu như vi phạm khế ước, kính dâng linh hồn.

Quy tắc như sau:

Một, chưa cho phép không được tự ý vào Hoàng Tuyền Lộ.

Hai, nghe theo điều lệnh của chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ vô điều kiện.

Ba, thời kì phi thường, hết thảy lấy bảo vệ chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ làm trọng.

Bốn, không được để lộ quy tắc của Vấn Tiên Lộ trước bất kỳ ai, vi phạm quy tắc sẽ bị phạt nặng.

Kỳ hạn khế ước: Bảy mươi năm

Người khế ước: Tinh Kiều

Thời gian khế ước: Năm 2089 ngày 20 tháng 5

Tinh Kiều quét mắt nhìn một vòng liền bắt được điểm mấu chốt: "Thời kì phi thường là chỉ cái gì?" Chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ... Hẳn là cô gái trước mặt này.

Sơ Tranh đáp rất mơ hồ: "Khi thời kì phi thường đến em sẽ biết."

Sơ Tranh rút khế ước từ trong tay Tinh Kiều đi, sau đó đưa một tấm thẻ mỏng như cánh ve cho cậu bé: "Giấy thông hành của Vấn Tiên Lộ, hoan nghênh gia nhập Vấn Tiên Lộ."

Tấm thẻ rất đơn giản, mặt trước là đồ án trên khế ước kia.

Mặt sau là hình của cậu, cùng hai hàng chữ:

Tinh Kiều · SU222

Vấn Tiên Lộ số 13

Tinh Kiều: "..."

Giống như gặp phải thần côn.

"... Những vật kia là quỷ sao?" Tinh Kiều lật xem tấm thẻ trong tay, muốn phân biệt thứ này làm bằng vật liệu gì, nhưng mà nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra.

Sơ Tranh tùy tiện cuốn khế ước lại, trực tiếp nhét vào trong túi, giáo dục nhân viên mới vào: "Bây giờ là thời đại khoa học, không được phong kiến mê tín."

Tinh Kiều: "..."

Những thứ cậu vừa nhìn thấy, sao cái nào cũng giống như phong kiến mê tín hết vậy.

Vấn đề của Tinh Kiều không nhiều, không giống những người kia, không phải dọa đến phát run, thì chính là khóc, không thì chính là hỏi thăm không dứt.

Biểu hiện này của Tinh Kiều ở trong mắt người thường có lẽ không thích hợp, nhưng đối với Sơ Tranh mà nói, như vậy đơn giản chính là ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng ngợi khen.

"Đi theo tôi."

Tinh Kiều trầm mặc đuổi theo Sơ Tranh, cậu phát hiện nơi này, cũng không có những thứ như lúc trước cậu thấy.

Phi thường sạch sẽ...

Không.

Cũng không phải phi thường sạch sẽ, tỉ như chàng trai bên cạnh cô hai của cậu kia, trong thân thể có thứ gì đó, cậu có thể trông thấy.

Chỉ là...

Rất mơ hồ, giống như bị thứ gì đó che lại.

"Thân thể của anh ta."

"Sống nhờ người." Sơ Tranh làm người dẫn đường, cho dù không muốn giải thích, cũng phải giải thích: "Không cần phải để ý đến, đã được đăng ký... Những thứ này, chờ trở về sẽ có người dạy em làm sao để phân rõ sống nhờ phi pháp và sống nhờ hợp pháp."

Sống nhờ?

Còn phân phi pháp với hợp pháp?

Đến một chữ Tinh Kiều cũng nghe không hiểu, cậu nhìn chằm chằm anh chàng kia một hồi lâu, đi theo Sơ Tranh lên lầu.

Cửa trên lầu đều cần mật mã, Sơ Tranh lại trực tiếp điền mật mã vào mở cửa, một đường thông suốt tiến vào gian phòng của Tinh Tuyệt.

Tinh Kiều lập tức chạy đến trước khoang trò chơi, ghé vào trên cửa khoang hơi mờ, nhìn vào bên trong, thần sắc vẫn luôn căng cứng giãn xuống, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Tinh Kiều lúc này, mới giống một đứa bé, chỉ còn lại ủy khuất và khổ sở.

Tinh Kiều nhìn một lúc, lau lau nước mắt, dùng thanh âm non nớt hỏi cô: "Sao chị có thể đến chỗ này?"

Nơi này cậu cũng không thể tùy tiện tới.

Thần sắc Sơ Tranh không rõ nhìn qua người đàn ông trong khoang trò chơi: "Hắn hiện tại là cố chủ của tôi."

"Cố chủ?"

"Em có thể hiểu thành bảo vệ hắn."

Tinh Kiều rất thông minh, cậu lập tức liên tưởng đến những thứ mình trông thấy: "Là những... thứ kia muốn thương tổn chú ấy sao?"

Sơ Tranh hờ hững đáp: "Cũng có thể."

Đứa trẻ nhỏ đột nhiên kích động lên: "Có phải chú của em bị những thứ kia hại không?"

"Không phải."

Đứa trẻ nhỏ sửng sốt một chút, thất vọng cúi đầu xuống, Hồ tiên sinh nói qua, chú hôn mê, nguyên nhân là bởi vì trò chơi.

Sơ Tranh dời ánh mắt, thuận miệng hỏi: "Em rất thích hắn?"

Đứa trẻ nhỏ ghé vào trên khoang trò chơi: "Chú ấy là người tốt với em nhất."

Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống: "Hắn là hạng người gì?"

Có lẽ người nằm trong khoang trò chơi là người quen thuộc, tâm phòng bị của Tinh Kiều giảm bớt rất nhiều: "Chú là người rất nghiêm túc, cũng là người khó tính, sẽ cáu kỉnh, có đôi khi lại rất trẻ con."

Tinh Kiều đột nhiên hỏi: "Chú ấy còn có thể tỉnh lại không?"

Tay Sơ Tranh khoác lên trên khoang trò chơi: "Chuyện này em phải hỏi Hồ tiên sinh, tôi không chịu trách nhiệm về chuyện này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.