Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 842: Võng hồng đầu bảng (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô phát rồ phải có chút đáng sợ nha. 】

Vương Giả xông ra.

Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: Vừa rồi mi đi đâu?

Có vấn đề!

Vương Giả rất ít khi vắng mặt ở loại thời điểm then chốt này lắm.

【...】 Vương Giả nói sang chuyện khác: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô không cảm thấy mình quá phát rồ sao? 】

Sơ Tranh ha ha một tiếng: Ta phát rồ chỗ nào?

【 Vừa rồi cô đâm chết thẻ người tốt của cô! 】 Chuyện này còn không phát rồ sao?

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Nếu không phải ta phản ứng nhanh, thì hiện tại thẻ người tốt chính là tội phạm giết người, ta thế này mà tính là phát rồ cái gì?

Lợi dụng quy tắc một cách hợp lý, phòng ngừa phiền toái không cần thiết, đây là chuyện một người tốt phải làm.

【...】 Sao cô có thể xuống tay được chứ!! Cô mà là người tốt cái quỷ gì!

Vương Giả như thường ngày gào thét một phen.

Cô còn dám đúng lý hợp tình lợi dụng quy tắc kéo ngược lại.

Quả thực là không biết xấu hổ!

Tức chết hệ thống.

Sơ Tranh lơ đễnh.

Nếu không phải kéo ngược lại, hiện tại nói không chừng thẻ người tốt đã hắc hóa rồi.

Cũng là vì nhiệm vụ!

Vì thẻ người tốt!

Ta không sai!

【...】 Chính là vì muốn nói ba chữ cuối cùng này thì có.

Vương Giả âm trầm nghĩ: Tiểu tỷ tỷ cứ tiếp tục làm đi, một ngày nào đó, cô sẽ phát hiện, hiện tại giết chết, sau này sẽ phải nhận lại.

【 Tiểu tỷ tỷ, hỏi cô một câu, thẻ người tốt đối với cô mà nói có quan trọng không? 】

Ta thích, quan trọng.

【 Vậy mà cô còn làm thế với hắn? 】

Vậy mi nói xem, ta phải làm gì với hắn? Giúp hắn nhặt xác? Sau đó để hắn hắc hóa, nhìn hắn thống khổ?

Đây không phải phiền toái hơn à?

Ta chỉ lựa chọn một biện pháp hữu hiệu nhất, đây cũng là biện pháp tốt nhất đối với hắn.

Hiện tại tất cả đều vui vẻ, có gì không tốt?

Đau đớn nhất thời, dù sao cũng tốt hơn đau đớn kéo dài.

Mi chỉ biết già mồm.

Vương • già mồm • Giả: 【...】

Đến.

Một người mà đến cả bản thân mình muốn đâm liền đâm, sao có thể hi vọng xa vời cô sẽ có chút lương tâm với người khác được chứ.

Nó không nên ôm hi vọng với một người mà nếu có thể áp đặt giải quyết thì tuyệt không chém thêm đao thứ hai như cô.

Sơ Tranh vẫn chưa quên vấn đề ban đầu: Cho nên vừa rồi mi đi đâu?

【...】

Phá sản đi.

Phá sản có thể khiến cho tâm tình người ta vui vẻ.

Vương Giả ném cho Sơ Tranh một cái hạng mục hơn trăm triệu để phá sản, sau đó liền trốn mất.

-

Sơ Tranh bảo Ngô Pháp mang Phó Trì rời đi trước.

"Chị ta..."

"Chuyện về sau, để em giải quyết."

"Đây là chuyện của anh..." Phó Trì có chút chần chờ: "Anh có thể tự mình giải quyết."

Động thủ là hạ sách.

Phó Trì cũng rõ ràng.

Lúc trước chỉ là hắn không khống chế được.

"Ừ."

Sơ Tranh bảo Ngô Pháp dẫn hắn đi.

Phó Trì: "??"

Với khí lực kia của Ngô Pháp, Phó Trì còn chưa kịp phản ứng, liền bị túm ra cửa, Ngô Thiên lập tức đóng cửa lại, phối hợp liền mạch lưu loát, không chút kẽ hở

Sơ Tranh đi đến trước mặt Phó Di, rũ mắt nhìn cô ta.

Cô hơi xoay người, đối đầu với ánh mắt hoảng sợ của Phó Di: "Cô là chị gái của Phó Trì sao?"

"Ô ô ô..."

Sơ Tranh lấy vải trong miệng cô ta ra.

"Cô là ai?"

"Người cứu mạng cô." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Cô nên cảm ơn tôi."

Vừa rồi nếu không phải Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, thì có lẽ bây giờ cô ta đã mất mạng.

Phó Trì thật sự muốn giết cô ta.

Nghĩ tới đây, Phó Di liền có chút sợ hãi.

Phó Di không phản bác: "Cô và Phó Trì có quan hệ thế nào?"

"Hắn là của tôi." Sơ Tranh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng: "Lần trước cô động đến hắn, tôi không có thời gian đi tìm cô, lần này cô lại tự đưa tới cửa."

Ta không làm chút gì đó với ngươi, thì sao có thể được.

Con ngươi Phó Di có chút trừng lớn, nghĩ đến cái gì đó, thốt ra.

"Lần trước là cô phá hư."

Sơ Tranh lạnh buốt liếc cô ta một cái.

Phá hư?

Như thế sao có thể gọi là phá hư chứ?

Gọi là làm người tốt!

Không hiểu thì đừng nói lung tung.

Phó Di bị ánh mắt kia của Sơ Tranh nhìn đến run rẩy, khuôn mặt sau lớp trang điểm hơi trắng bệch: "Cô muốn thế nào? Tôi nói cho cô biết, đây là xã hội pháp trị, cô dám làm gì với tôi, cô cũng chạy không thoát."

Ánh mắt Sơ Tranh tỉ mỉ nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lần.

Dung mạo Phó Trì đẹp như thế.

Phó Di thân là chị gái ruột, tự nhiên cũng không kém.

Dáng dấp xinh đẹp, so với một số minh tinh còn đẹp hơn.

Sơ Tranh chống cằm, dưới ánh mắt khẩn trương của Phó Di, hỏi cô ta: "Cô muốn tiền, vì sao không vào giới giải trí?"

Không phải giới giải trí chính là vòng tiền sao?

Chỉ bằng gương mặt này của Phó Di, thì không sợ không hot.

Phó Di: "???"

Phó Di sững sờ tại chỗ.

Đại khái là không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ nói với mình chuyện này.

Hoàn toàn không giống như những gì cô ta nghĩ.

Làm sao để nói tiếp?

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có ý định trò chuyện với cô ta, cô chỉ thuận miệng hỏi một chút.

"Người sau lưng cô là ai?"

"Tại sao tôi phải nói..."

Con dao băng lãnh đặt trên cổ Phó Di.

Phó Di cũng không thấy rõ được động tác của cô, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, dao đã dán vào làn da cô ta.

Cô gái cầm dao chậm rãi cúi người, nhìn thẳng vào cô ta.

"Tôi ngăn cản Phó Trì giết cô, chỉ là bởi vì không muốn tay hắn bị ô uế." Trong hoàn cảnh âm u, thanh âm âm trầm của cô gái, thoáng như tới từ địa ngục: "Tôi muốn xử lý cô, tôi cam đoan, cuối cùng ngay cả thi thể của cô người ta cũng không tìm ra được, tôi không muốn hỏi lần thứ ba, người sau lưng cô là ai."

"Cô... cô dám."

Phó Di run rẩy.

Đây là xã hội pháp trị.

Tại sao cô có thể...

Cô nhất định không dám.

Sơ Tranh nghiêng hạ dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén, lập tức vạch ra một vết máu trên cổ Phó Di.

Phó Di cảm giác được huyết dịch ấm áp, theo cổ chậm rãi chảy xuôi xuống.

"Tôi nói, tôi nói, đừng giết tôi!"

Vừa rồi bị Phó Trì dọa một lần.

Hiện tại lại bị Sơ Tranh dọa.

Phó Di đã sớm không chịu nổi, khai ra người đứng phía sau cô ta.

...

Sơ Tranh đi ra khỏi gian phòng, dùng khăn sạch sẽ lau tay.

"Cô chủ, người phụ nữ này..." Ngô Thiên nhìn vào bên trong một chút: "Làm sao bây giờ?"

Sơ Tranh bỏ khăn vào cái túi bên cạnh Ngô Thiên: "Anh đã đi theo tôi lâu như vậy, phải học được cách tự mình xử lý."

Vệ sĩ thành thục, sao có thể chuyện gì cũng hỏi ta chứ!

Ngô Thiên: "..."

Không!

Tôi còn nhỏ mà!!

Ngô Thiên trơ mắt nhìn Sơ Tranh xuống lầu, duỗi tay ra, cô chủ cô đừng đi mà! Cô chỉ đạo cho tôi một chút trước đã, người này xử lý thế nào đây!!

-

Sơ Tranh ngồi vào trong xe, Phó Trì lập tức ngồi lại: "Em làm gì chị ta rồi?"

Ngô Pháp kéo hắn xuống, trực tiếp nhốt vào trong xe.

Suy nghĩ của Ngô Pháp rất đơn giản, hắn làm như thế, nhất định là Sơ Tranh sai sử.

"Anh còn lo lắng cho cô ta?"

"..." Phó Trì cũng không nói rõ được, về mặt quan hệ huyết thống, chắc chắn sẽ có một chút kỳ diệu.

Sơ Tranh hờ hững hỏi: "Em giết cô ta, anh sẽ thế nào?"

Phó Trì nhìn cô, trong con ngươi thanh lãnh, không có gợn sóng đặc biệt gì.

Trong xe có chút yên tĩnh.

Có thể nghe thấy hô hấp lẫn nhau.

Giây lát.

Sơ Tranh kéo hắn hôn một chút: "Cô ta không chết. Đừng nghĩ lung tung."

"Em vì anh, anh biết." Phó Trì thấp giọng nói.

Hắn đều biết.

Cho dù cô thật sự làm, cũng là thay hắn làm...

Cô không giống.

Cô rất không giống.

Đây chính là người hắn muốn tìm.

Đáy lòng Phó Trì có một giọng nói đang điên cuồng hô hào câu nói này.

Xe khởi động, chậm rãi rời khỏi nơi này.

Phó Trì xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn về phía toàn nhà kia.

Sống ở đó vô số năm, ký ức nửa đời trước đều ở căn nhà đang chậm rãi biến mất này.

Có một thứ gì đó đè ép trên người hắn, cũng biến mất theo căn nhà này.

Xe đón ánh nắng chiều rời đi.

Phó Trì ôm Sơ Tranh.

Trước nay hắn chưa từng trông thấy con đường phía trước.

Nhưng hiện tại dường như có thể nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.