Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 703: Ngộ cẩm trình tường (37)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cẩm tổng, xảy ra chuyện rồi."

Sơ Tranh vừa bước vào công ty đã nhìn thấy Vạn Tiêu Tiêu mặt mũi tràn đầy lo lắng.

"Chuyện gì?" Không phải phá sản thì đều không gọi là chuyện.

Vạn Tiêu Tiêu nói: "Có người ác ý cạnh tranh, công ty của chúng ta đã mất mấy đơn hàng rồi."

"Ồ." Đây không phải rất tốt sao?

"Cẩm tổng, ngài không gấp sao?" Vạn Tiêu Tiêu là hoàng đế không vội thái giám gấp: "Chắc chắn là tập đoàn Dương thị bên kia nhằm vào chúng ta. Cẩm tổng, nếu tiếp tục như thế, công ty chúng ta làm sao bây giờ?"

"Đi làm không cần làm còn có tiền lương, mà mấy người không vui?" Đây là chuyện mà người khác tha thiết mơ ước, sao không biết quý trọng chứ.

"..."

Vạn Tiêu Tiêu cứng đờ ở bên kia.

Cẩm tổng đây là có ý gì? Tuyệt không quan tâm đến sự tồn vong của công ty sao?

Sơ Tranh không quan tâm, nhưng lão tổng tiền nhiệm quan tâm, gấp đến độ giơ chân, cuối cùng giết tới chỗ Sơ Tranh "một khóc hai nháo ba treo cổ".

Sơ Tranh qua loa lừa gạt lão tổng tiền nhiệm vài câu trước, rồi đuổi người đi.

"Cô cũng đồng ý với lời ông ta nói?" Sơ Tranh chống cằm, hỏi Vạn Tiêu Tiêu.

"Cẩm tổng... nếu cứ tiếp tục như thế công ty chúng ta sẽ phá sản." Vạn Tiêu Tiêu vẻ mặt cầu xin.

Trong lòng Cẩm tổng nghĩ như thế nào, không ai biết.

"Phá sản không tốt sao?"

"Phá sản tốt chỗ nào." Vạn Tiêu Tiêu run lẩy bẩy, phá sản cô ấy liền không có nơi làm việc, bây giờ tìm việc làm rất khó khăn!

"..."

Sơ Tranh thấy dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Vạn Tiêu Tiêu, đầu ngón tay gõ gõ trên ghế.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát: "Đi gọi Từ đặc trợ đến đây."

"... Vâng Cẩm tổng." Vạn Tiêu Tiêu lập tức đi ra ngoài gọi Từ đặc trợ.

Thân là trợ lý vạn năng của công ty —— đáy lòng Từ đặc trợ rất thấp thỏm.

Tuyệt đối không muốn đến gặp Sơ Tranh.

Nhưng mà trong công ty, bây giờ Sơ Tranh làm chủ, không thể không nghe.

Chuyện Cẩm tổng bảo làm, hình như đều không phải chuyện tốt...

Tập đoàn Dương thị nhằm vào Sơ Tranh, chính là ý tứ của Dương Gia Tuấn.

Có tập đoàn Dương thị làm ô dù, nhằm vào một công ty, đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à.

Nhưng mà Dương Gia Tuấn chờ rất lâu, Sơ Tranh bên kia đến một chút động tĩnh cũng không có, các nhân viên vẫn đi làm bình thường.

Dương Gia Tuấn rất kỳ quái, chẳng lẽ lại có người không cho tập đoàn Dương thị mặt mũi, vụng trộm cho bọn họ đơn hàng?

"Tiểu Dương tổng."

Trợ lý của Dương Gia Tuấn vội vàng vào cửa.

Trợ lý lau một vệt mồ hôi: "Hạng mục chúng ta phụ trách xảy ra vấn đề rồi."

Dương Gia Tuấn không thèm để trong lòng: "Hạng mục kia vẫn chưa định ra, có phải là bên kia lên giá không?"

"Không phải... Hạng mục kia bị cướp đi." Nói đến phần sau giọng của trợ lý cũng đều yếu xuống.

"Cái gì?" Dương Gia Tuấn cất cao âm lượng: "Ai cướp?"

"Đối thủ một mất một còn của chúng ta..." Tập đoàn Dương thị cũng không phải không có đối thủ, hạng mục lần này, hai nhà vốn đang tranh chấp đến quyết liệt, mắt thấy sắp ký hợp đồng, ai biết đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý.

Sắc mặt Dương Gia Tuấn lập tức trầm xuống.

Đây là lần đầu tiên gã phụ trách một hạng mục lớn như thế, tập đoàn Dương thị đang đợi để nhìn thành tích của gã.

Hiện tại lại nói cho gã biết, hạng mục thất bại, gã làm sao bàn giao với tập đoàn?

Dương Gia Tuấn rất nhanh liền biết, đây chỉ là mới bắt đầu, phàm là công việc nào mà Dương Gia Tuấn chạm đến.

Không phải thất bại thì chính là xảy ra chuyện.

Người trong tập đoàn vốn không coi trọng một tên ăn chơi trác táng như gã, bây giờ còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, dẫn đến lợi ích của toàn bộ tập đoàn đều bị hao tổn.

Dương Gia Tuấn người này, ở trong tập đoàn Dương thị, cũng không được thích.

Ông Dương dù muốn bảo vệ cho gã, nhưng đối mặt với tổn thất lớn như thế, cũng bất lực.

Dù sao tập đoàn Dương thị cũng không phải do một mình ông ta định đoạt.

"Rốt cuộc con đắc tội với ai?"

"Cha, con làm sao biết..." Dương Gia Tuấn cũng rất đần độn.

Ông Dương xanh mặt: "Tất cả các hạng mục của tập đoàn Dương thị đều không có vấn đề gì, chỉ cần vào tay con, lập tức xảy ra vấn đề. Chính con suy nghĩ thật kỹ, đắc tội với ai?!"

Đối phương có bản lĩnh lớn như vậy, đây là người có thể tùy tiện đắc tội sao?

Dương Gia Tuấn xác thực không nghĩ ra được mình từng đắc tội với người nào có bản lĩnh lớn như vậy...

Trong đầu Dương Gia Tuấn đột nhiên hiện lên một bóng người.

Không...

Không có khả năng.

"Con nghĩ đến ai?"

Ông Dương thấy Dương Gia Tuấn như thế, lên tiếng truy vấn.

"Con..."

Dương Gia Tuấn càng nghĩ càng thấy không có khả năng.

Dương Gia Tuấn ấp a ấp úng, ông Dương càng nổi nóng hơn, một cước đạp tới: "Nói!"

Đối mặt với truy vấn của ông Dương, Dương Gia Tuấn chỉ có thể nói ra tình hình thực tế.

Nhưng gã cảm thấy tuyệt đối không tin được, không phải chỉ là một công ty nát thôi sao, có thể có bản lĩnh gì?

-

"Cẩm tiểu thư, Dương tổng của chúng tôi cho mời."

Sơ Tranh vừa mở cửa xe, không biết có một người nhảy từ đâu ra.

Người kia ra hiệu Sơ Tranh nhìn về phía chiếc xe bên kia, ông Dương đang ngồi ở trong xe.

"Không rảnh."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi lên xe, ông Dương bên kia lại tự xuống xe, đi tới.

Có người đứng phía trước xe, Sơ Tranh không có cách nào lái xe ra ngoài.

Ông Dương giơ tay kéo cửa xe phía sau, nhưng nó không hề nhúc nhích.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Ông Dương thu tay lại, đi đến phía trước: "Cẩm tiểu thư, không biết có thời gian nói chuyện một chút không?"

"Không có, tránh ra." Ai thèm nói chuyện với một lão già họm hẹm như ngươi, ai biết ngươi có chủ ý gì.

Ông Dương bất động thanh sắc dò xét Sơ Tranh, chậm rãi cười nói: "Cẩm tiểu thư, đều là người làm ăn, không cần làm tuyệt tình như thế chứ?"

Sơ Tranh hỏi lại: "Tôi làm gì?"

Ông Dương nói: "Chuyện gần đây của khuyển tử, chẳng lẽ không liên quan đến Cẩm tiểu thư sao?"

Sơ Tranh phủ nhận đến đúng lý hợp tình: "Không có."

"Ồ?" Ông Dương nói: "Nói như vậy thì, khuyển tử gặp phải sự kiện thần quái rồi à?"

"Không chừng đấy." Sơ Tranh thuận miệng đáp: "Đắc tội với nhiều người, ai biết bên trong có quỷ hay không."

"Cẩm tiểu thư nói chuyện rất thú vị." Ông Dương cũng không tức giận: "Khuyển tử có nhiều chỗ đắc tội, xin Cẩm tiểu thư rộng lòng tha thứ, người làm cha như tôi, ở đây thay nó bồi tội, chỉ cần Cẩm tiểu thư chịu tha thứ cho khuyển tử, thì ngày khác tôi sẽ dẫn nó đến nhà xin lỗi."

Lai lịch của tiểu nha đầu này càng tra càng sâu.

Trên thương trường không có bạn bè tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.

Đi đắc tội với một người không rõ bối cảnh như thế, cũng không phải cử chỉ sáng suốt.

Loại người này mà tên hỗn trướng Dương Gia Tuấn kia, cũng dám tùy tiện đắc tội.

Trở về lột da nó!

Sơ Tranh nhìn thời gian, nếu cứ dây dưa tiếp như thế, vật nhỏ cũng sắp tan tầm.

Gần đây vật nhỏ cực kì dính người.

Nhưng cô thích.

"Tiếu Trạch." Sơ Tranh cắt ngang ông Dương còn đang chuẩn bị nói tiếp: "Giải quyết hắn."

Ông Dương nhíu mày.

Tiếu Trạch, người thanh niên này ông ta có ấn tượng, là một người rất có năng lực.

"Ý của Cẩm tiểu thư là?"

"Tôi không hi vọng gặp lại hắn." Sơ Tranh hất cằm: "Tránh ra."

Ông Dương ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài giây, đến bây giờ cô vẫn không hề thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình...

Ông Dương tránh ra, đưa mắt nhìn xe Sơ Tranh rời đi.

"Dương Tổng?"

Trên mặt ông Dương làm gì còn nửa phần ôn hòa, chỉ còn lại trầm lãnh uy nghiêm, trong mắt như chứa tinh quang: "Đi thăm dò xem cô ta và Tiếu Trạch có quan hệ thế nào."

Tên tiểu tử thối Dương Gia Tuấn đắc tội với cô, mà cô hoàn toàn không quan tâm, lại chỉ muốn đối phó với Tiếu Trạch?

"Dạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.