Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 577: Phiên ngoại Thẩm Minh (Xong)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dù sao Thẩm Minh cũng sinh ra trong hào môn, sao có thể làm chuyện như vậy được.

Nhưng không nghĩ đến đối phương kiên nhẫn quấy rối hắn, thậm chí còn theo dõi chỗ ở của hắn, còn tìm người chặn mình trong phòng.

Lúc ấy Thẩm Minh thiếu chút nữa đã giết người kia.

Khi ấy trong đầu hắn không có gì cả, chỉ có duy nhất một suy nghĩ giết người.

Nếu như không phải Giải Nguyệt Bùi xuất hiện, thì người kia đại khái đã chết.

Lúc ấy người kia có chút địa vị, Giải Nguyệt Bùi dùng tiền tìm quan hệ, làm êm xuôi chuyện này.

Thẩm Minh nhớ kỹ lời lúc ấy Giải Nguyệt Bùi đã nói với mình.

"Thẩm Minh, cậu vẫn là cậu sao?"

Hắn vẫn là hắn sao?

Thẩm Minh cảm thấy không phải.

Trong thân thể hắn có một con ác quỷ.

Giải Nguyệt Bùi nhờ cha mẹ tìm công việc cho hắn: "Không phải tôi đồng tình với cậu, mà Thẩm Minh, cậu cần xuất phát điểm tốt hơn, cậu không nên thấp hèn trong đám bụi trần, mà cậu nên dương cánh để bay lượn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, đều là anh em." Giải Nguyệt Bùi lúc ấy đã vô cùng lẳng lơ: "Về sau nếu nhà tôi bị tôi làm phá sản, thì tôi coi như nhờ cả vào cậu đấy,."

Thẩm Minh cười: "Được."

Giải Nguyệt Bùi ồn ào một tiếng: "Đi, đi uống rượu."

Thẩm Minh đứng dậy, rời khỏi nơi hắn từng ở ba tháng.

Từ ngày đó trở đi, Thẩm Minh của ngày xưa đã chết đi trong quá khứ.

Thẩm Minh dựa vào đề cử của cha mẹ Giải Nguyệt Bùi, rất nhanh liền đứng vững chân ở một công ty nước ngoài, nhưng hắn biết mình muốn cái gì.

Cho nên một năm sau, hắn nhảy việc đến EG.

Bắt đầu làm từ vị trí thấp kém nhất ở EG, làm được 5 năm, được bổ nhiệm vị trí CEO của khu vực châu Á.

Trong năm năm này hắn dùng qua bao nhiêu thủ đoạn, làm rơi không biết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, chỉ có chính hắn biết rõ.

Ở lại nước ngoài, hắn sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, lúc ấy không ít người khuyên hắn.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn trở về.

Sau khi chuyện này định ra không bao lâu, liền nghe nói cha Thẩm xảy ra chuyện.

Mẹ Thẩm qua đời tại chỗ, nghĩ đến người phụ nữ cũng không cho mình bao nhiêu tình thương của mẹ, tâm tình Thẩm Minh rất bình tĩnh.

Cha Thẩm trở thành người thực vật, không biết có thể tỉnh hay không.

Thẩm Minh nghe thấy chuyện này, có chút thất thần.

Hắn cố gắng như vậy, cũng chỉ là muốn chứng minh cho người nào đó...

Nhưng bây giờ thì có ý nghĩa gì?

Khi hắn đạp lên mảnh đất này lần nữa.

Hắn không phải là Thẩm Minh của Thẩm gia, mà là CEO tân nhiệm của EG.

Tình hình của Thẩm gia nghiêm trọng hơn so với những gì hắn biết nhiều, khi hắn còn ở công ty đã từng nói với cha Thẩm, hình thức buôn bán kinh doanh của công ty có vấn đề.

Người của Thẩm gia chiếm lấy rất nhiều chức vị, nhưng lại không làm được thành tích gì, chỉ biết moi tiền.

Nhưng đối với vấn đề này cha Thẩm cũng không làm ra bất cứ biện pháp nào.

Có lẽ ông ta biết, nhưng bởi vì là thân nhân, nên không xuống tay được.

Năm năm sau, chuyện hắn đã từng nói trở thành sự thật.

Thẩm gia suy tàn, không thoát được quan hệ với những người của Thẩm gia kia, thậm chí còn có người ở bên trong giúp người ngoài làm ngã Thẩm gia.

Đương nhiên Thẩm Minh biết những việc này, thì cũng sẽ không làm gì.

Nhưng hắn không nghĩ tới cô em gái đã từng mất tích kia, sẽ trở lại Thẩm gia.

Còn cho hắn nhìn thấy một trò hay như vậy.

Tình huống của Thẩm thị lúc đó, mà cô còn có thể lấy ra sáu triệu đến đập người, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta ngoài ý muốn.

Lúc Thẩm Minh về nước, cũng không định dính dáng quan hệ gì với người của Thẩm gia.

Nhưng khi trông thấy cô gái kia, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.

Không phải cha Thẩm từng nói hắn phải trả nợ cho cha hắn sao?

Vậy những chuyện ông ta từng làm với mình, những oán giận chất chứa trong lòng hắn, có phải cũng nên do con gái của ông ta đến trả không.

Chờ ngày cha Thẩm tỉnh lại, trông thấy con gái của ông ta trở thành người của mình, thì sẽ có biểu tình gì nhỉ?

Đương nhiên đây là suy nghĩ lúc ban đầu của Thẩm Minh, đồng thời cũng vô cùng mong đợi.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Sơ Tranh, Thẩm Minh phát hiện hướng phát triển của câu chuyện không theo khống chế của mình.

Về sau Thẩm Minh càng không nghĩ tới, mình sẽ thật sự thích cô.

Càng làm cho hắn tuyệt vọng hơn chính là, cô em gái nhìn qua có vẻ lãnh đạm này của mình, trên thực tế so với mình còn đáng sợ hơn.

Động một chút là trói hắn nhốt vào phòng tối.

Chuyện này rõ ràng là hắn muốn làm với cô.

Mình còn chưa động thủ, thì hắn đã phải hưởng thụ một lần rồi.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy." Giải Nguyệt Bùi giơ tay quơ quơ trước mặt Thẩm Minh: "Tôi hỏi cậu hôn lễ dự định tổ chức chỗ nào, đến lúc đó cha mẹ tôi bên kia chắc chắn sẽ có rất nhiều người, không thể tổ chức ở nơi nhỏ được."

"Ừm? Bảo bối định." Thẩm Minh nói: "Hình như cô ấy mua một hòn đảo."

Giải Nguyệt Bùi: "..."

Cậu là cái máy in tiền sao?

Hắn còn chưa mua đảo đâu!

Nhận được được ánh mắt ai oán của Giải Nguyệt Bùi, Thẩm Minh vẫn dùng vẻ mặt trấn định: "Lúc trước tại sao cậu lại qua nước ngoài xem tôi?"

"Cái gì?"

"Lần đầu tiên cậu qua nước ngoài xem tôi."

"Lần đó à? Có người gửi nhắn tin cho tôi, nói cậu ở nước ngoài trôi qua rất thảm, tôi lại không liên lạc được với cậu, còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc, cho nên tôi liền đi."

Thẩm Minh hơi sửng sốt: "Ai gửi nhắn tin cho cậu?"

"Không biết, tôi gọi lại nhưng không gọi được nữa, bằng không thì sao tôi lại cho là cậu bị bắt cóc chứ." Giải Nguyệt Bùi trợn trắng mắt: "Nhớ năm đó, tôi cũng vì người anh em như cậu mà vào sinh ra tử đó!"

Thẩm Minh thấy kỳ quái vì mình lúc ấy, trừ Giải Nguyệt Bùi, thì cơ hồ không giao thoa nhiều với ai.

Tại sao có thể có người gửi tin nhắn cho Giải Nguyệt Bùi?

Giải Nguyệt Bùi cũng không phải kiểu người xoắn xuýt, đương nhiên sẽ không đi thăm dò, đã nhiều năm như vậy, cũng đã sớm tra không được nữa.

Tổ chức hôn lễ Sơ Tranh đều dùng tiền gọi người làm, Thẩm Minh cả ngày làm một tân lang đợi cưới, vô cùng nhẹ nhàng.

Ngày hôn lễ diễn ra.

Thẩm Minh còn chưa rời giường, thì nhận được điện thoại của bệnh viện, nói cha Thẩm tỉnh lại được một tiếng, gặp luật sư xong rồi ra đi.

"Thẩm tiên sinh, chỗ này có chút di vật cha ngài để lại, chỉ rõ là đưa cho ngài, ngài tới đây một chuyến đi."

Lúc Thẩm Minh đến bệnh viện, trời mờ sáng, hắn nhận được một túi văn kiện từ trong tay luật sư.

Bên trong chỉ có một phong thư và một bức ảnh chụp chung.

Người trên tấm ảnh hắn không biết, nhưng hắn nhìn ra được, mặt mày vô cùng tương tự với mình.

Thư hơi dài, Thẩm Minh đọc xong, sắc trời đã sáng rõ.

Lâm Dương và Giải Nguyệt Bùi không gián đoạn gọi điện thoại cho hắn.

Thẩm Minh nhận điện thoại.

Giải Nguyệt Bùi ở bên kia kêu to: "Anh Thẩm, Thẩm tổng, Thẩm tổ tông, cậu ở chỗ nào vậy! Đào hôn cũng không phải như vậy đâu! Cậu quá đáng vừa thôi, vất vả lắm người ta mới dỗ dành được Dư Niệm Niệm kết hôn, cậu không thể cho tôi leo cây đâu!! Nếu tôi mà không lấy được vợ, thì cậu cũng đừng nghĩ sống tốt hơn!"

"Lập tức quay lại."

Thẩm Minh cúp điện thoại, đi ra khỏi bệnh viện.

Rất lâu trước kia cha Thẩm từng có một đứa con trai, nhưng đáng tiếc đứa con trai kia chết rồi, mà hung thủ là cha hắn.

Mặc dù cuối cùng bị nhận định là vô ý, nhưng cũng bị phán án.

Lúc ấy Thẩm Minh vừa ra đời.

Cha ruột Thẩm Minh mãn hạn ra tù, kết quả một tháng sau liền chết.

Mẹ của hắn bỏ rơi hắn, Thẩm Minh liền thành cô nhi.

Khi đó Thẩm Minh cũng chỉ mới ba tuổi.

Không biết cha Thẩm muốn tìm cha ruột của hắn làm gì, nhưng cuối cùng chỉ nghe được một tin tức như thế, ông ấy liền mang Thẩm Minh về.

Về sau bởi vì nguyên nhân công ty phát triển, nên cha Thẩm rời khỏi thành phố từng sống.

Bởi vậy người ngoài không ai biết chuyện này, cha Thẩm cũng không cho phép người của Thẩm gia đề cập đến chuyện này.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân đám người của Thẩm gia kia nhằm vào hắn như thế.

Bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã biết, hắn không phải là con ruột của cha Thẩm.

Ở trong thư, cha Thẩm nói, lúc đầu ông ấy cũng định đem hận ý phát tiết trên người hắn, nhưng hắn chỉ là một đứa bé, ông ấy cũng rất mâu thuẫn.

*

VỊ DIỆN THỨ 16 HOÀN TẤT!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.