Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 459: Kim bài sát thủ (24)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Sơ Tranh giải quyết nhiệm vụ, gửi kết quả cho A Hoa.

Cô đạp lên tiếng chuông báo mười hai giờ khuya, trở lại khách sạn.

Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy một thân ảnh quen thuộc vội vàng đi về phía trước.

Người này không phải ai khác, chính là Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên cảnh giác quay đầu nhìn lại, Sơ Tranh lập tức lui vào trong thang máy chưa kịp đóng lại.

Nguy hiểm thật.

Sơ Tranh thò đầu ra nhìn, Lâm Nghiên đã đi mất, cô lập tức ra ngoài.

Đuổi theo Lâm Nghiên, cuối cùng Lâm Nghiên ngừng lại trước cửa một căn phòng, gõ cửa rồi đi vào.

Răng rắc ——

Sơ Tranh lách mình ẩn vào góc rẽ.

Lâm Nghiên bị người đẩy ra: "Cô đừng tới tìm tôi nữa, chuyện hợp tác của chúng ta đã kết thúc."

"Anh..." Lâm Nghiên nhìn xung quanh một chút, hạ giọng: "Anh tin tưởng tôi thêm một lần nữa thôi, lần này là sự thật."

"Chuyện lần trước, đã làm cho hắn sinh lòng cảnh giác, tôi không muốn mạo hiểm, Lâm tiểu thư, gặp lại sau."

Cửa phòng bị người bên trong vô tình khép lại.

Lâm Nghiên cắn môi đỏ, có chút không cam tâm.

Sơ Tranh chờ Lâm Nghiên rời đi, lúc này mới gửi nhắn tin hỏi A Hoa, gần đây lão đại đang làm cái quỷ gì.

Đương nhiên lời thoại chắc chắn không phải như vậy.

Cặp anh em chó điên nhà Lâm Phong này, lại tìm được cơ hội?

A Hoa bên kia đáp lại, gần đây lão đại không có hành trình gì.

A Hoa là chân chạy việc bên cạnh lão đại, mặc dù hướng về Sơ Tranh, nhưng rất được lão đại tín nhiệm.

Hắn nói không có hành trình gì, nếu như không phải lão đại giấu diếm toàn bộ, vậy thì thật sự không sắp xếp hành trình gì.

Thế thì Lâm Nghiên đang có ý đồ gì?

Sơ Tranh nhìn cánh cửa phòng kia, âm thầm dùng chiếc điện thoại khác cáo trạng với lão đại, thuận tiện gửi luôn cái video vừa quay được qua, nói miệng không bằng chứng, có video làm chứng, sức thuyết phục liền lớn hơn.

Mặc kệ có ý đồ gì, trước tiên làm người rơi đài đã!

Tiên hạ thủ vi cường.

Nếu có thể xử lý thì tốt hơn.

Bớt đi bao nhiêu phiền phức.

Ai.

Đáng tiếc xử lý liền kéo ngược lại, phiền phức.

...

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một ngày, mua lại xí nghiệp Vinh Thịnh. 】

Sơ Tranh không cảm thấy kinh ngạc, không đáp lại bất cứu câu nào.

Cô quen rồi.

Quả thật là thói quen rồi.

Vương bát đản không phát nhiệm vụ, thì nó không phải là Vương bát đản nữa.

Nhưng thời gian chỉ có một ngày...

Vương bát đản, con chó điên này quả thực phát rồ rồi!!

Trước kia mua công ty ít nhất còn cho thời gian vài ngày, bây giừ chỉ có một ngày, bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta mà xem được hả?

【...】 Tiểu tỷ tỷ đối với cái từ yếu ớt bất lực này có hiểu lầm gì rồi, hay là cô đối với chính mình có hiểu lầm hả?

Yếu ớt bất lực có quan hệ gì với cô!

Nếu cô mà yếu ớt bất lực, thì trên thế giới này còn ai yếu ớt bất lực được nữa hả?

Thời gian cấp bách, Sơ Tranh không về khách sạn nữa, mà trực tiếp nhờ nhân viên khách sạn đưa đồ ăn lên cho Tấn Ninh.

Phải ngựa không ngừng vó mà phá sản, từ ngữ mà Vương bát đản hình dung hoàn toàn không sai.

Muốn chém chết nó!

【...】 Sợ hãi, run lẩy bẩy, ôm chặt cái đuôi nhỏ của mình.

...

Bây giờ xí nghiệp Vinh Thịnh đang ở vào thời khắc mấu chốt, Sơ Tranh điều tra một chút mới biết được, cô cầm tiền qua là có thể làm đại gia, khó trách Vương bát đản cho thời gian ngắn như vậy...

Sơ Tranh âm thầm cân nhắc lại.

Thơi gian có quan hệ với độ khó của nhiệm vụ.

Và còn có quan hệ với khoảng cách lộ trình có thể phá sản được.

Về phần có quan hệ với những thứ khác hay không, tạm thời Sơ Tranh chưa biết được.

Có lẽ chính là Vương bát đản cao hứng, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.

Dù sao Vương bát đản nhìn cũng không giống loại biết điều, có tiết tháo, nói trở mặt... không phải, nói gấp đôi liền gấp đôi.

Sơ Tranh không biết cô đi làm bà chủ của một cái xí nghiệp sắp xong đời thì có lợi ích gì.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô đi, Vinh Thịnh sẽ không xong đời nữa! 】 Vương Giả vui sướng nhắc nhở.

"..."

Ha ha.

Cô đi đưa tiền, đương nhiên sẽ không xong đời.

Sơ Tranh đi vào đại sảnh xí nghiệp Vinh Thịnh, cô quét mắt một vòng, đi về phía trước.

"Chu tổng của các cô có rảnh không?"

"Không rảnh." Nhân viên lễ tân không ngẩng đầu đáp, giọng điệu hơi không kiên nhẫn, điện thoại trong tay vang lên không ngừng, cô ta không ngừng cầm lên rồi lại buông xuống.

"Tôi muốn gặp Chu tổng của các cô." Giọng điệu Sơ Tranh rất bình thản.

"Tôi nói Chu tổng..." Nhân viên lễ tân ngẩng đầu, đối diện với gương mặt Sơ Tranh, cô ta hơi sửng sốt: "Cô... cô tìm Chu tổng có chuyện gì?"

Cô gái đối diện khí chất bất phàm, không giống như người bình thường.

Chút nhãn lực ấy nhân viên lễ tân vẫn có.

Sơ Tranh bày ra thái độ thật lòng: "Cứu vớt công ty của các người."

"..."

...

Sơ Tranh đi theo người chỉ dẫn lên, trong phòng làm việc của tổng giám đốc cũng là một mảnh bận rộn, tiếng điện thoại vang lên không ngừng, hoàn cảnh vô cùng ầm ĩ.

Sơ Tranh xuyên qua khu làm việc, phía trước là một hành lang tương đối yên tĩnh.

Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, mấy người từ bên trong đi ra.

"Tấn tiên sinh, chúng tôi muốn suy nghĩ thêm một chút."

Thái độ của đối phương rất lạnh lùng: "Bây giờ còn ai dám nhận nữa? Chu tổng, cậu suy nghĩ thật kỹ, người gấp gáp hơn không phải là tôi."

"Được rồi, nhất định." Chu tổng nói: "Tôi đưa Tấn tiên sinh ra ngoài."

"Không cần."

Hai bên tách ra ở phòng họp, kết quả vừa quay người lại, đã nhìn thấy một cô gái đứng cách đó không xa.

Tấn lão gia có ấn tượng sâu sắc với người này.

Ở nơi đó không thèm quan tâm đến mặt mũi của ông ta, đã mạnh mẽ mang tiểu tử ngu ngốc Tấn Ninh kia đi.

Nghe nói là bạn gái của Tấn Ninh...

Tấn lão gia thấy Sơ Tranh nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.

Cánh tay của ông ta còn quấn băng gạc.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô nói xem, sao đến cả một lão già mà cô cũng không buông tha thế! 】

Ai bảo lão ta bắt nạt thẻ người tốt của ta.

【...】

Ở trong mắt Sơ Tranh cũng không có lão già hay trẻ em gì cả, nếu động đến cô, vậy thì nhất định phải xử lý!

Tấn lão gia đang bị thương mà vẫn tự mình đến xí nghiệp Vinh Thịnh, có thể thấy được chỗ này cũng không phải không quan trọng như lời ông ta nói.

Nhiệm vụ này của Vương bát đản, là muốn làm ông ta tức chết sao?

Chính mình cũng phát rồ, còn không biết xấu hổ mà nói ta?

Ai cho mi dũng khí!

【...】

Ha ha ha.

Tấn lão gia bưng cái tư thế nhân vật lớn, hừ lạnh một tiếng, mang người rời đi.

Ông ta không cảm thấy Sơ Tranh có thể làm nên sóng gió gì.

Nhưng rõ ràng là ông ta quá xem thường Sơ Tranh rồi.

Chỉ qua hai tiếng, Tấn lão gia liền nhận được tin tức, xí nghiệp Vinh Thịnh đổi chủ.

Mà người này không phải ai khác, chính là cô gái mà ông ta xem thường kia.

Cô không làm gì cả, chỉ không ngừng tăng giá.

Người khác đều là muốn nghĩ cách ép giá, cô lại đi ngược đường, không ngừng nâng giá, xí nghiệp Vinh Thịnh đang cần tiền cứu mạng, làm sao có thể không đồng ý.

Nghe nói lúc ấy Tấn lão gia tức giận đến mức nhập viện.

...

"Tấn Ninh mày ra đây cho tao!"

Cửa khách sạn bị người đập rầm rầm, thô bạo đến không có chút lễ phép nào.

Người trên ghế sofa bực bội kéo chăn che dầu lại.

Ai mà không lễ phép như vậy chứ!

Mới sáng sớm gõ cái gì mà gõ!

Tên của cô không phải là Tấn Ninh!

Chạy đễn chỗ cô gõ làm gì!

"Tấn Ninh, mẹ nó mày ra đây cho tao!"

Rầm rầm rầm ——

Sơ Tranh bộp một tiếng, ngồi dậy từ trên ghế sofa.

Cô nhìn về phía giường, Tấn Ninh cũng bị đánh thức, đang chống người dậy, nhìn về phía cửa, thấy cô, ánh mắt dời qua.

Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Tóc tai cô gái rối bời, biểu cảm lại lạnh như mùa đông khắc nghiệt, đem đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ hung hãn.

Cô đột nhiên đứng lên, không để ý âm thanh bên ngoài, mà đi đến gần giường.

Lông mày Tấn Ninh cau lại, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, cô đè hắn xuống, trằn trọc hôn hồi lâu.

"Có phải bọn họ rất ồn ào không?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.

Tấn Ninh bị hôn đến có chút ngốc nghếch, không đáp lời.

"Tôi đi xử lý bọn họ."

Sau đó cô gái liền buông hắn ra, cầm áo khoác mặc vào, khí thế hung hăng đi qua mở cửa.

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.