Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 276: Tan học đừng đi (37)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Hai vị, vẫn đang ở bên ngoài, làm gì mà đói khát đến nỗi ôm chầm lấy nhau thế?" Một giọng nói âm dương quái khí cắt qua bóng đêm yên tĩnh.

Dư Duyệt mang theo mấy người xuất hiện ở cách đó không xa.

Sơ Tranh sắc mặt bình tĩnh buông Kỷ Thành ra, quay người đối mặt với Dư Duyệt.

"Hứa Sơ Tranh." Dư Duyệt đứng dưới ánh đèn đường, thần sắc có chút dữ tợn: "Mày khá lắm, dám chơi tao."

Ta không chơi ngươi nha.

Cho dù dung mạo ngươi đẹp cũng không thể nói lung tung nha.

Dư Duyệt cười lạnh: "Hứa Sơ Tranh, hôm nay tao phải cho mày biết, kết cục khi đắc tội với tao."

Sơ Tranh: "..."

Kết cục gì?

Dư Duyệt nháy mắt với mấy người đứng sau cô ta.

Những người kia nhìn có vẻ như là một đám xã hội đen, dáng vẻ lưu manh vây lại phía Sơ Tranh và Kỷ Thành.

"Bảo bối." Kỷ Thành kéo cô: "Anh..."

"Đứng yên đừng nhúc nhích." Sơ Tranh đè hắn vào bên cạnh.

Kỷ Thành: "..."

Không phải, anh có thể giúp đỡ mà!

Hiển nhiên Sơ Tranh cũng không cần hắn hỗ trợ.

Đám người này chỉ có chút công phu mèo quào, nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng trên thực tế chẳng có chút thực lực gì.

Một đám người tràn đầy tự tin xông lên, rồi một người nối tiếp một người ngã xuống đất.

Dư Duyệt cũng không nghĩ tới Sơ Tranh lợi hại như vậy, đám phế vật này, còn nói mình lợi hại thế này thế nọ, mà bây giờ bị đánh cho chẳng ra thứ gì nữa.

Dư Duyệt thấy tình thế không đúng, lập tức xoay người chạy.

...

"Chạy cái gì, không phải muốn tao đẹp mặt à?"

Dư Duyệt bị Sơ Tranh ném xuống đất, chung một chỗ với đám người kia.

Nữ sinh mặt mày thanh lãnh, đứng ở trước mặt bọn họ, đáy mắt rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc gì, lại làm cho bọn họ tự dưng thấy lạnh cả người.

Nơi cô đứng, giống một ngọn núi cao không cách nào vượt qua được.

"Hứa Sơ Tranh." Dư Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu mày dám làm gì với tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

"Ồ." Sơ Tranh cúi người: "Hiện tại không phải mày nên cân nhắc, xem làm sao để rời khỏi đây đã sao?"

"A, mày có thể làm gì tao, mày còn dám giết tao à?" Dư Duyệt rất tự tin, như đã dự liệu trước là Sơ Tranh không dám giết người.

"Yêu cầu này của mày, tao có thể thỏa mãn."

Sắc mặt Dư Duyệt biến hóa, nhưng vẫn ra vẻ trấn định: "Hứa Sơ Tranh mày đừng khua môi múa mép..."

Sơ Tranh đột nhiên lấy ra một con dao, âm thanh của Dư Duyệt lập tức im bặt.

Kỷ Thành theo bản năng sờ túi một cái.

Cô lấy lúc nào vậy?

Vào lúc Sơ Tranh tới gần Dư Duyệt, Kỷ Thành tiến lên ngăn cô lại: "Bảo bối."

Sơ Tranh nhìn hắn.

Kỷ Thành kéo cô ra: "Không cần phải vì cô ta mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình."

Lúc này Kỷ Thành rất tỉnh táo, giết người là phạm pháp a!

"Chính cô ta yêu cầu."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc, vì sao không thể thỏa mãn cô ta?

Ta rất tình nguyện giúp làm rơi cô ta mà!

"Bảo bối, anh không muốn em giết người." Kỷ Thành khuyên cô: "Em giáo huấn cô ta một chút là được rồi, đừng động thủ có được không?"

Sơ Tranh bất vi sở động.

Chính cô ta yêu cầu mà!

Đây cũng không phải là ta đòi làm!

Dựa vào cái gì mà không cho ta giết chứ!

Kỷ Thành không thể làm gì khác hơn, nói: "Bảo bối, nếu như em bị bắt, anh sẽ là của người khác."

Sơ Tranh: "..."

Ta sẽ không bị bắt!

Vẫn nên xử lý đi!

Kỷ Thành cho là Sơ Tranh nghe lọt được, nên nhanh chóng lấy dao lại.

Hắn cầm lưỡi dao, Sơ Tranh vốn không muốn buông ra, nhưng lưỡi đao đã dán vào lòng bàn tay Kỷ Thành, nếu tiếp tục dùng lực, sẽ làm hắn bị thương, cô đành phải buông tay.

Thẻ người tốt không thể bị thương!

Thẻ người tốt thẻ người tốt...

Sơ Tranh mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần thẻ người tốt, nhưng vẫn muốn xử lý con chó điên cắt ngang lúc cô đang hôn thẻ người tốt này!

Kỷ Thành thu dao lại, quyết định sau này không thể mang dao trên người nữa.

Trước kia hắn luôn mang theo là vì muốn đem đến cho mình chút cảm giác an toàn.

Nhưng bây giờ... Không cần thiết.

...

Kỷ Thành kéo Sơ Tranh đi, tâm tình Sơ Tranh không được tốt lắm, cho nên ban đêm Kỷ Thành liền gặp xui xẻo.

Bị Sơ Tranh hôn đến như thiêu như đốt, lại không có cách nào làm dịu, cuối cùng còn phải tự mình chịu đựng.

Sơ Tranh bảo Cẩu ca giúp chăm sóc Dư Duyệt một chút, làm cho cô ta được thể nghiệm cái cảm giác bị ức hiếp.

Cẩu ca vui vẻ đáp ứng.

Nói thế nào thì Dư Duyệt cũng chỉ là một học sinh, người quen biết làm sao có thể so sánh với Cẩu ca lăn lộn trong xã hội đen đã lâu.

Dư Duyệt mỗi ngày bị chăm sóc đến chết đi sống lại, làm sao còn thời gian đi tìm Sơ Tranh gây phiền phức nữa.

Sau này Sơ Tranh nghe nói Dư Duyệt sa đọa, vì muốn có tiền mà bất chấp tất cả, việc gì cũng làm.

Nhoáng một cái, năm học lớp 12 đã qua đi

Chúc Tử An vì Diêu Phỉ, có thể nói là ban đêm khêu đèn đọc sách, huyền lương thứ cổ, thành tích đột nhiên tiến bộ vượt bậc.

Mặc dù thành tích vẫn kém hơn Diêu Phỉ, nhưng cuối cùng hai người vẫn thi đậu cùng một trường đại học.

—— Diêu Phỉ cố ý giảm điểm xuống.

Chúc Tử An có chút tự trách, cho nên hắn trực tiếp dẫn Diêu Phỉ về nhà, kiên định không đổi nói sau này mình muốn cưới Diêu Phỉ.

Từ trên xuống dưới Chúc gia cả kinh, đem Chúc Tử An hành hung cho một trận.

Đang yên bình làm một tiểu lưu manh không tốt sao, đi gây họa cho con gái nhà người ta làm gì.

Nhưng mà cuối cùng vẫn chỉ có thể căn dặn Chúc Tử An phải đối xử với con gái nhà người ta thật tốt, người ta vì hắn mà nỗ lực nhiều như vậy, nếu sau này hắn dám làm loạn, thì Chúc gia sẽ là người đầu tiên vì đại nghĩa diệt thân.

Ở trường học, Kỷ Thành vẫn luôn là học tra thành tích không tốt.

Nhưng khi công bố thành tích, Kỷ Thành bỗng nhiên nhảy lên vị trí đầu bảng, thi đậu đại học trọng điểm như Sơ Tranh, có thể nói là làm không ít người kinh ngạc đến rớt cằm.

Học bá ẩn tàng hóa ra lại ở ngay bên cạnh họ.

Sơ Tranh mua chung cư ở gần trường đại học.

Lúc đầu Sơ Tranh muốn mua căn nhà lớn nhất, nhưng bị Kỷ Thành ngăn cản, Sơ Tranh đành phải lùi lại một bước để rồi tiến hai bước, mua luôn cả tòa chung cư.

Kỷ Thành: "..." Biết vậy đã để cô mua căn lớn nhất rồi.

Leng keng ——

Kỷ Thành nhìn Sơ Tranh đang nằm trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích một chút, lấy cái chăn mỏng đắp lên người cô rồi mới đứng dậy đi mở cửa.

Người ngoài cửa làm Kỷ Thành có chút ngoài ý muốn.

"Nhị thiếu gia."

Kỷ Thành nhíu mày, người của Kỷ gia trước giờ không gọi hắn như vậy.

"Không cần gọi tôi như thế, có chuyện gì?"

"Nhị thiếu gia, là như vậy..."

Ông Kỷ bị bệnh nặng, Kỷ Bác còn đang bị giam, hiện tại người duy nhất có thể tiếp nhận Kỷ gia chỉ còn lại Kỷ Thành.

Ông Kỷ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm người gọi hắn trở về.

Kỷ Thành đóng cửa lại.

Hắn đi về bên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.

Sơ Tranh kéo cuốn sách đang che trên mặt xuống: "Ai?"

"Người của Kỷ gia." Kỷ Thành nói: "Gọi anh về Kỷ gia."

Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, nắm cằm hắn, dữ dằn nói: "Không cho phép."

Thẻ người tốt là của ta!

Kỷ gia là cái thá gì!

Dựa vào cái gì mà dám cướp người của ta!

Kỷ Thành bật cười: "Anh không đồng ý, em đừng nóng giận."

Hắn cũng không muốn lại bị giam đâu.

Sơ Tranh hài lòng buông hắn ra, tiếp tục nằm xuống.

Kỷ Thành cúi người xuống hôn cô, Sơ Tranh đang lười, đáp lại cũng có chút lười biếng, Kỷ Thành được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Bàn tay du tẩu bên hông Sơ Tranh, lòng bàn tay đụng phải vết thương bên hông Sơ Tranh, hắn có chút dừng lại, kéo vạt áo Sơ Tranh lên.

"Còn đau không?"

"Qua lâu lắm rồi, sao có thể còn đau, có chút kiến thức thông thường đi."

Thẻ người tốt có phải bị ngốc không.

Kỷ Thành không lên tiếng, nghĩ đến chuyện lần đó, liền cảm thấy trái tim đau đến khó chịu.

Vết thương kia cũng không lớn, dường như không nhìn ra được gì nữa.

Cánh môi ấm áp của Kỷ Thành rơi vào trên vết thương, ướt át lại nóng rực.

Sơ Tranh bị hắn làm cho có chút khó chịu, có chút ngứa ngáy.

Bây giờ đang là mùa hè, hai người vốn mặc quần áo mỏng manh, tứ chi đụng chạm, cảm giác nóng rực rất nhanh truyền sang cho đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.