Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 251: Tan học đừng đi (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Số người comment đã lên đến rất nhiều, nhưng độ nóng cũng không cao như trước.

Dù sao cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ.

Lầu 532: Tôi nghe nói trong tay Kỷ Thành có dao, các cậu cẩn thận một chút đi.

Lầu 533: Lầu trên làm sao mà biết được?

Lầu 534: Bạn học lớp tôi trông thấy, thật đấy, tôi không lừa mọi người đâu, trong tay hắn thật sự có dao.

Lầu 535: Chủ nhiệm giáo dục còn gọi hắn đến hỏi đấy, không biết giấu con dao kia đi đâu rồi mà không tìm được, nhưng thật sự có đấy, mọi người phải tin tôi!

Lầu 536: Một học sinh chuyển trường mà ghê gớm thế à?

Kỷ Thành ngủ đến tận giờ tan học giữa trưa, Sơ Tranh ngồi ở bên trong, hắn không đứng dậy, thì cô cũng không ra được.

Sơ Tranh cân nhắc một chút, giẫm lên ghế nhảy ra ngoài.

Hoàn mỹ rơi xuống đất.

Chút vấn đề nhỏ này, sao có thể làm khó ta?

Dư Duyệt mang theo tùy tùng của cô ta đứng trước cửa phòng học, dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào cô.

Sơ Tranh rời đi từ cửa sau, hoàn toàn không rảnh để ý đến.

Tiết học buổi chiều có chút nhàm chán, Sơ Tranh chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kỷ Thành vẫn luôn nằm sấp trên bàn cuối cùng cũng có động tĩnh.

Gương mặt trắng nõn bởi vì đè ép lúc ngủ mà hiện lên chút đỏ ửng, trong sắc trắng lộ ra nét hồng hào, tinh tế như ngọc, cho người ta cảm giác cực kỳ thơm ngọt ngon miệng.

Đầu hắn vẫn đè lên cánh tay, một tay khác nhẹ nhàng dụi dụi mắt.

Lông mi hơi run rẩy, đáy mắt mông lung dần dần rõ ràng.

Mặt của hắn hướng về phía Sơ Tranh, ánh mắt dần dần có tiêu cự, đối diện với Sơ Tranh.

Sơ Tranh không chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt trong suốt lại băng lãnh, không có nửa phần chập chùng gợn sóng.

Ánh mắt kia không thể nói nên lời là có ý gì...

Dù sao Kỷ Thành cũng không hiểu.

Cô không nhìn bảng đi, nhìn mình làm gì?

Kỷ Thành nhíu mày, dời ánh mắt đi trước.

Cô làm cái gì, thì liên quan gì đến mình đâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn kên bục giảng một chút, sau đó lại không thèm để ý nằm xuống, gương mặt vốn hơi đỏ ửng từ từ khôi phục trạng thái bình thường, nhưng dần dần lại hơi trắng bệch.

Kỷ Thành vùi mặt vào trong khuỷu tay.

Cánh tay đột nhiên bị người đâm đâm.

Kỷ Thành ngước mắt, phát hiện thứ đâm mình chính là một cây bút, mà chủ nhân của chiếc bút kia, chính là bạn cùng bàn của hắn.

Sơ Tranh từ phía dưới đưa cho hắn một cái bánh kem.

Kỷ Thành nghi hoặc nhìn cô.

"Cậu không đói bụng à?" Sơ Tranh thấp giọng.

Bàn tay đang đặt trên bụng của Kỷ Thành hơi siết chặt quần áo.

Dạ dày đang đau đến khó chịu.

Đói.

Động tác của hắn đã rất bí mật.

Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, hay là đã phát hiện...

Nhưng dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi hắn ngồi cùng bàn với cô, thì hình như cô cũng không có thói quen cất giữ đồ ăn vặt —— chí ít lúc trước hắn chưa từng thấy chỗ cô ngồi có đồ ăn.

"Cảm ơn." Kỷ Thành nhận lấy bánh kem, thấp giọng nói cảm ơn.

Hắn bỏ vào trong hộc bàn, cũng không định ăn.

"Cậu chết đói thì tôi sẽ rất phiền phức, bạn học."

Thẻ người tốt có bệnh thích tự ngược đãi à?

Kỷ Thành: "..."

Vừa rồi chỉ là nghi hoặc, bây giờ thì khẳng định là cô biết mình đói bụng.

Quả thực hắn rất đói.

Kỷ Thành hít một hơi, mở hộp bánh kem kia ra.

Cái hộp đóng gói rất tinh xảo, nhìn không giống như đồ trong trường, khi mở hộp ra, mùi bánh kem thơm ngọt lập tức đập vào mặt.

Bên trong đã được chia ra, từng miếng từng miếng bánh gato nhỏ.

Hắn nhét một cái vào miệng, mặc dù đã chia nhỏ ra, nhưng vẫn còn hơi lớn.

Thiếu niên nhét đến mức quai hàm phồng lên, nhìn qua rất giống một con Hamster nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Bánh kem thơm ngọt mềm mại tan ra trong miệng, thần sắc thiếu niên cũng buông lỏng không ít.

Sơ Tranh chọc chọc bạn ngồi bàn trước mặt.

Bạn bàn trước mờ mịt quay đầu, đối diện với cặp mắt lãnh đạm của Sơ Tranh, lập tức có chút sợ hãi, không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng biểu cảm để biểu thị nghi vấn của mình.

Sơ Tranh đưa cho hắn một tờ tiền, chỉ vào hộp sữa trong hộc bàn của hắn.

Bạn bàn trước lập tức đưa sữa cho cô, khoát tay ra hiệu không cần.

Sơ Tranh trực tiếp vò vò tiền hai lần, ném lên bàn của hắn.

Sơ Tranh đưa sữa cho Kỷ Thành.

Kỷ Thành cúi đầu, cũng không chú ý tới Sơ Tranh và bạn bàn trước giao lưu, khi nhìn thấy hộp sữa đưa qua, hắn hơi sửng sốt, phồng má nhìn cô.

Người sau thấy hắn không nhận, lạnh mặt trực tiếp ném vào ngực hắn.

...

Kỷ Thành ăn đồ ăn, dạ dày dễ chịu hơn một chút, hắn nằm sấp ở trên bàn, rút một tờ giấy ra viết một hàng chữ, đẩy sang phía Sơ Tranh.

—— Vết thương của cô không sao chứ?

—— Tôi không bị thương!

Nói bậy nói bạ.

Ai bị thương!

Ai bị thương!!

Cô mới không yếu gà như thẻ người tốt đâu!

Cô rất khỏe!

Sơ Tranh liếc hắn một cái, Kỷ Thành cảm thấy ánh mắt kia cực kỳ lạnh, giống như bông tuyết trong mùa đông khắc nghiệt, rào rạt rơi xuống, có thể bao phủ lấy hắn.

—— Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.

—— Không cần.

Mặc dù Sơ Tranh nói không cần, nhưng Kỷ Thành vẫn đưa tiền cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..." Ta thiếu chút tiền ấy sao?!

Thái độ của Kỷ Thành rất kiên quyết, Sơ Tranh cau mày, trực tiếp nhét vào trong áo khoác của hắn.

Kỷ Thành theo bản năng kéo tay cô ra.

Đầu ngón tay Sơ Tranh đã chạm tới áo khoác lạnh băng của hắn.

Kỷ Thành liếc nhìn cô một cái, giơ tay rút tay cô ra, kéo lại áo khoác, cũng không cố chấp đưa tiền cho cô nữa.

Kỷ Thành thần sắc bình tĩnh dùng sách che tờ giấy lại, không đáp lại.

Khi tan học, giáo viên ra bài tập về nhà, Sơ Tranh đột nhiên tiến lại gần: "Bạn học, cậu có làm không?"

Trên người thiếu niên tản ra mùi bánh kem và mùi sữa hỗn hợp, cực kỳ dễ ngửi, thơm ngọt ngon miệng, làm người ta muốn cắn một cái.

Kỷ Thành không ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên đến gần như vậy, hô hấp như ngừng lại trong giây phút đó.

Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô thoáng qua, như làn gió nhỏ bé lướt qua cằm, làm cả người hắn đều cứng đờ tại chỗ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, Kỷ Thành thành thật lắc đầu.

"Tôi không làm."

"Cần cậu làm gì."

Đến cả bài tập cũng không chịu làm.

Sơ Tranh nói thầm một tiếng, ngồi xuống lại, nhưng Sơ Tranh nói rất nhỏ, nên Kỷ Thành cũng không nghe rõ.

Kỷ Thành là học tra nha.

Sơ Tranh nghĩ tới chỗ này, vô cùng tuyệt vọng.

Vậy ai giúp ta làm bài tập đây?

Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào bàn trên.

Bạn bàn trên đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, cánh tay nổi lên một lớp da gà, hắn chà xát cánh tay, hôm nay không lạnh mà...

Sơ Tranh cầm bút chọc chọc vào lưng bạn bàn trên: "Giúp tôi làm bài tập."

Bạn bàn trên lập tức cứng đờ như người máy, gian nan quay đầu: "... Tôi làm bài tập cho cậu hả?"

"Giúp tôi làm." Sơ Tranh nâng cao giọng.

"... Ách... Được, được." Hoàn toàn không dám cự tuyệt.

Trời ạ!

Luôn cảm thấy Hứa Sơ Tranh trở nên rất đáng sợ.

Đây chính là cái chết bộc phát trong yên lặng trong truyền thuyết đúng không?

May mắn là trước kia mình không đắc tội với cô...

Ô ô ô, hắn muốn đổi chỗ ngồi!!

Kỷ Thành nhìn Sơ Tranh và bạn bàn trước hoàn thành giao dịch hắc ám, hơi nhấp môi dưới.

Đáy lòng có chút khó chịu.

Nhưng lại không hiểu mình khó chịu vì cái gì.

Cô tìm người khác làm bài tập cho cô, đó là chuyện của cô, liên quan gì đến mình chứ?

Giờ tan học buổi chiều Kỷ Thành cũng không rời khỏi vị trí, Sơ Tranh rời khỏi đây một lúc, khi trở về thì mang cho hắn một ly trà sữa.

Trà sữa ấm áp, ở tiết trời chưa được tính là nóng này, rất phù hợp.

Cùng với lúc trước hắn dạ dày không thoải mái, không thể uống đồ quá lạnh, nhiệt độ này là thích hợp nhất.

Kỷ Thành thật sự không rõ, là cô cố ý mua đồ nóng, hay chỉ là trùng hợp.

Nhưng mà...

Kỷ Thành nhìn Chúc Tử An đặt trà sữa lên bàn của Dư Duyệt, đặt kín luôn cả cái bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.