Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 242: Tan học đừng đi (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ọe..."

Dư Duyệt ôm thùng rác bên cạnh nôn không ngừng.

"Duyệt Duyệt, cậu không sao chứ."

Sắc mặt Dư Duyệt trắng bệch, hốc mắt có chút đỏ ửng, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lệ khí.

Ba nữ sinh bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, trên mặt dường như cũng nhiễm lên màu của trà sữa.

Mấy người nôn một hồi lâu, yếu ớt ngồi xuống đất.

"Duyệt Duyệt, cậu nói xem Hứa Sơ Tranh... sao cô ta lại quen biết Chúc Tử An? Hôm nay Chúc Tử An đến để giúp đỡ cô ta phải không?"

Nữ sinh móng đỏ tức giận không thôi.

Dư Duyệt làm sao biết chuyện gì xảy ra.

Cô ta hiện tại đang buồn nôn đến không chịu được.

"Mẹ nó, con tiện nhân Hứa Sơ Tranh kia, chắc chắn là đã làm chuyện xấu xa gì, mới khiến Chúc Tử An giúp cô ta như thế."

"Duyệt Duyệt, thù này nhất định phải báo!"

Dư Duyệt không nói chuyện, thù này đương nhiên phải báo!

"Các cậu câm miệng đi, phiền muốn chết."

...

Sơ Tranh vì giám sát Dư Duyệt uống trà sữa, nên cúp mất tiết học buổi chiều.

Thành tích của nguyên chủ cũng không tốt, khi bọn Dư Duyệt trốn học sẽ kéo cô ấy theo, cho nên không đi học, thì thầy cô cũng chẳng nói gì.

Khi tiết tự học buổi tối bắt đầu Sơ Tranh mới trở về.

Nguyên chủ chỗ ngồi ở vị trí cuối cùng, trong góc khuất.

Học sinh trong phòng học căn bản không quan tâm đến Sơ Tranh, ai nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, ai làm bài tập thì làm bài tập, vô cùng náo nhiệt.

Sơ Tranh vừa ngồi xuống, cửa phòng học liền bị người gõ hai cái.

"Hứa Sơ Tranh, đến văn phòng gặp tôi."

Đứng ở cửa là một người phụ nữ, khoảng chừng 40 tuổi, tóc uốn xoăn, kính đen, nghiêm mặt, đem đến cho người ta cảm giác có chút cứng nhắc.

Đây là chủ nhiệm của lớp bọn họ —— Cô Chu.

Cô Chu kêu một tiếng, giẫm giày cao gót cộp cộp đi.

Học sinh trong phòng học nhìn về phía Sơ Tranh.

Lúc này mọi người mới phát hiện, Sơ Tranh dường như có chút không giống lúc trước.

Trên người Sơ Tranh vẫn còn mặc chiếc áo khoác đồng phục của lớp 12 rộng rãi kia.

Áo khoác của nguyên chủ rất bẩn, cái này là của Chúc Tử An, nghe nói là chưa mặc lần nào, Chúc Tử An cho người về phòng ngủ lấy đến cho cô.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Sơ Tranh trấn định thong dong đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

"Cô ta làm sai chuyện gì nhỉ? Cô Chu nhìn rất tức giận nha."

"Ai biết được."

"Ai, các cậu có thấy không, cái áo khoác đồng phục lúc nãy cô ta mặc, là của lớp mười hai."

"Phông phải yêu sớm rồi bị phát hiện chứ?"

"Sao có thể? Ai dám cùng cô ta yêu sớm chứ, luôn luôn âm u, nhìn là thấy không thích rồi."

"Cũng đúng ha ha ha..."

Học sinh phía sau cười thành một đám.

Trong ngôn ngữ mang theo vẻ xem thường và khinh thị.

Bình thường nguyên chủ bị Dư Duyệt khi dễ, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều biết.

Nhưng không có ai ra mặt vì cô cả, trong mắt bọn họ, nguyên chủ đại khái đúng là đáng bị khi dễ, ai bảo cô không biết nói chuyện, không biết lấy lòng người khác chứ.

Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi về phía văn phòng.

Trong văn phòng.

Dư Duyệt và mấy nữ sinh đang cúi thấp đầu lau nước mắt, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.

Chúc Tử An và mấy nam sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dựa vào tường, sắc mặt rất không kiên nhẫn.

"Mấy người các cậu, đứng vững cho tôi!"

Một giáo viên nam ngồi ở bên khác chỉ vào bọn người Chúc Tử An, vô cùng nghiêm khắc quát lớn.

"Các cậu nhìn xem còn ra cái thể thống gì nữa không, sắp thi cử đến mông rồi mà suốt ngày cứ cà lơ phất phơ, bây giờ còn dám bắt nạt học muội nữa? Sao các cậu không lên trời luôn đi!"

Chúc Tử An gãi gãi đầu: "Ngô tổng, em cũng rất muốn lên trời, nhưng mà em không có cánh a, không bằng Ngô tổng tài trợ cho em một cái đi?"

"Thằng ranh con này!" Thầy Ngô quơ lấy sách bài tập trên bàn đập tới.

Chúc Tử An ôm đầu tránh đi.

Hắn to con như vậy, dáng vẻ lúc này quả thực rất buồn cười.

Lúc Sơ Tranh tiến vào, vừa vặn nhìn thấy một cuốn sách bài tập đang bay tới.

Cô tránh đi theo bản năng, sách bài tập rầm rầm bay ra khỏi văn phòng.

Ngô tổng ném trúng người khác, lập tức ngừng tay.

"Chúc Tử An, nhặt sách bài tập lên cho tôi!"

Chúc Tử An khép hai ngón tay lại, giơ lên trên: "Tuân lệnh Ngô tổng."

Cô Chu ngồi đối diện thầy Ngô, thấy Sơ Tranh vào, thì để bút trong tay xuống.

Ánh mắt sắc bén quét về phía Sơ Tranh: "Hứa Sơ Tranh, em ép bạn học uống trà sữa?"

Cô Chu có chút không tin.

Hứa Sơ Tranh này thành tích không tốt, lại có chút nhát gan, phản ứng còn rất chậm chạp.

Sao có thể làm ra loại chuyện này được?

Nhưng mà Dư Duyệt và ba nữ sinh khác ở bên cạnh khóc lóc cáo trạng, còn kéo cả Chúc Tử An bên lớp 12 vào.

Sau khi Chúc Tử An đi vào, cũng không phản bác, rất có ý tứ ngầm thừa nhận.

Sơ Tranh đứng ở giữa, ánh mắt bình tĩnh đảo qua mấy người Dư Duyệt, nói: "Không có."

"Cô, cô ta nói dối, cô ta bảo Chúc Tử An chặn đường bọn em, không uống thì không cho chúng em đi." Nữ sinh móng đỏ ồn ào.

Cô Chu nhìn bên kia một chút, trầm mặt: "Ý của em là bọn Dư Duyệt vu oan cho em?"

Sơ Tranh thốt ra: "Không có chứng cứ, chính là vu oan cho tôi."

Chúc Tử An quỷ dị nhìn vị học muội này, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin.

Sau đó không biết là lĩnh ngộ được cái gì, mà hấp tấp chạy về chân tường đứng.

Cô Chu nhíu mày, càng thêm nghiêm túc nói: "Hứa Sơ Tranh, hi vọng em thành thật khai báo, đừng để đến khi cô điều tra ra, đến lúc đó hình phạt dành cho em không nhẹ đâu."

"Không phải, tôi không làm, có chứng cứ không?"

Sơ Tranh cực kỳ thuần thục phủ nhận liên tiếp ba câu.

Cô gái không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở trong phòng làm việc, không thấy chút sắc thái e sợ nào.

"Cô, cô xem bộ dạng của chúng em đi."

"Bây giờ em nghĩ đến trà sữa là thấy buồn nôn."

"Hứa Sơ Tranh ép chúng em uống rất nhiều, Chúc Tử An bọn họ đã thừa nhận rồi!!

Lúc này, sắc mặt mấy nữ sinh vẫn rất trắng bệch, đặc biệt là Dư Duyệt, trên mặt tràn đầy nước mặt, dung mạo vốn đã xinh đẹp, lúc này lại làm lòng người thương tiếc.

Dư Duyệt cũng không phải loại nữ hán toàn cơ bắp kia.

Cô ta biết lúc nào nên khóc, lúc nào nên ủy khuất.

"Báo cáo." Chúc Tử An đứng ra: "Chúng tôi thừa nhận ép các cô uống trà sữa bao giờ? Các cô đừng có mà vu oan cho chúng tôi!"

"Vừa rồi các anh đã thừa nhận!"

"Chúng tôi không phản bác không có nghĩa là chúng tôi thừa nhận!" Chúc Tử An không phục, nam sinh cao một mét chín khí thế hung hăng trừng mắt nhìn mấy nữ sinh bên kia: "Các cô đừng nói lung tung."

Mấy nam sinh phía sau Chúc Tử An phụ họa.

Thầy Ngô và cô Chu có lẽ không hợp nhau, mặc dù vừa rồi quát mắng Chúc Tử An, nhưng lúc này cũng chỉ hoà giải: "Cô Chu, việc này cô đừng vội kết luận sớm, chờ điều tra rõ ràng rồi nói, vạn nhất oan uổng học sinh thì sao?"

"Thầy Ngô, học sinh của thầy đã lên 12 mà thời gian lên lớp thì không chịu lên lớp, thầy quản giáo học sinh thế nào đấy?"

Thái độ của cô Chu cực kỳ cường ngạnh, trực tiếp mắng luôn cả thầy Ngô.

Thầy Ngô lập tức trầm xuống: "Cô Chu, tôi dạy học sinh thế nào, không tới phiên cô nói."

Cô Chu cười lạnh: "Đúng là không tới phiên tôi nói, nhưng bây giờ là học sinh lớp thầy bắt nạt học sinh lớp tôi, việc này phải nói thế nào?"

Thầy Ngô nhất định không chịu: "Cô Chu, việc này còn chưa có kết luận đâu!"

"Thầy..."

Cô Chu hừ lạnh một tiếng.

Hai người cùng dời đầu đi chỗ khác.

"Hứa Sơ Tranh, tôi cho em thêm một cơ hội nữa." Cô Chu: "Nếu bây giờ em nói ra, chúng tôi..."

Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: "Cô chu, cô biết chuyện Hứa... tôi bị đám Dư Duyệt ức hiếp không?"

Cái này vừa nói ra, cả văn phòng lập tức an tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.